Vương Tôn Chiến Thần

Chương 393: Ta muốn ngây lập tức tiến vào



Phía khác Ma Diệu Thiên cùng Ma Diệu Phong đang nghỉ ngơi lấy sức tại một vùng hoang mạc cũng bị kinh động

"Đại ca, đó rất có thể là lối vào tầng thứ hai của Vạn Tinh Thần Tháp, Ma Chủ từng nói, tại đó có thứ mà chúng ta lần này xuất trận mục đích!" Ma Diệu Phong hưng phấn chạy đến nói

"Được, chúng ta hỏa tốc lên đường thôi" Ma Diệu Thiên khoát tay, đoàn quân tung cờ liền thần tốc di chuyển

"Đùng ầm ầm..." tại đại hoang, Bá Đao một mình tại chiến đấu với một đàn hàng ngàn con Thiên Điểu tứ giai, cả người hắn lúc này đã sớm chẵn chịt vết thương, mà xung quanh Thiên Điểu lại không hề buông tha cho hắn, liên tục từ không trung tập kích, đại đao hắn vung ra điều nhanh không bắt kịp bọn chúng tốc độ, khí tức của hắn lại dần suy yếu không thôi

Nhưng vào lúc này trung tâm bí cảnh mở ra thông đạo, hắn không nói nhảm liền trực tiếp dồn hết sức lực mà đuổi tới thông đạo, thành công trốn thoát sự đeo bám của đàn Thiên Điểu

Lúc này rải rác nhân tộc trên toàn bộ bí cảnh người cũng bắt đầu ra sức kéo đến hoang mạc lối vào thông đạo

Ma Diệu Minh thấy người ùn ùn kéo đến hắn cũng không thèm quan tâm, đứt khoát dẫn đại quân liền tiến vào thông đạo của tầng thứ hai Vạn Tinh Thần Tháp, tranh thủ thời gian tầm bảo

Tiếp đến là đoàn quân Diệt Ma Chiến Đoàn, sau cùng là đoàn quân ma binh của Ma Diệu Thiên lần lượt xông vào bí cảnh

Trên đại hoang, nhóm người Vương Tôn lần lượt dừng lại quan sát lối vào tầng thứ hai của Vạn Tinh Thần Tháp

"Lão đại, có phải chúng ta nên nhanh một chút đi vào hay không?" Kim Hoa có chút hưng phấn chỉ lấy thông đạo to lớn ở trung tâm đại hoang

"Lão đại, chúng ta vừa gây thù với nhân tộc, lại thêm là đối tượng của ma tộc nhằm vào, ngươi nói chúng ta yếu ớt như thế này làm sao có thể chống lại bọn chúng đây!" Hồng Hoa xoắn xuýt nói

Vương Tôn mỉm cười nhìn hắn: "Có ta tại, các ngươi có thể yên tâm!"



"Thật, vậy chúng ta có thể náo đến long trời lỡ đất!" Mộc Hoa hưng phấn nói

"Vậy thì phải xem các ngươi có dám náo hay không, theo ta tính toán, rất có thể bên trong là tử địa!" Vương Tôn cười lạnh

"Không, ta thấy vẫn nên dừng lại đây thì hơn!" Tam Hoa Đạo Tặc nhanh chống lùi lại

"Thật sự là gan thỏ!" Lăng Thần khinh bỉ nhìn đám người

"Hừ, chúng ta là thỏ thì sao, người sống đến cuối cùng mới là anh hùng có biết không" Tam Hoa Đạo Tặc vỗ ngực nói

Lại nói Tiểu Thiết lúc này chính là bám lấy trên lưng Tử Hoàng không buông, hơn nữa Tử Hoàng rất thích thú mà đưa Tiểu Thiết bay lượn, cả hai điều rất nhanh trở thành huynh đệ, còn có ăn thì xem ai có bản lĩnh rồi, Mộc Uyển Thanh đưa ra linh quả chính là bị Tử Hoàng ăn trước chín phần, có mười quả chỉ nhường cho Tiểu Thiết một quả, chỉ là Tiểu Thiết ngây thơ bộ dạng, tất cả ít hay nhiều đó điều vui vẻ tiếp nhận

"Nhưng mà lần này bảo vật lại rất lớn!" Vương Tôn lại nhìn Tam Hoa Đạo Tặc mà nói

"Cái gì, bảo vật!" đám người đột nhiên tinh thần mười phần

"Lão đại, ta muốn ngây lập tức tiến vào tầng thứ hai thí luyện, dù cho tan xương nát thịt điều không màn!" Hồng Hoa vỗ ngực bang bang nói

"Đúng đúng!" Mộc Hoa, Kim Hoa nhanh chống bày tỏ thái độ

"Phì!" Hồ Mộng Tình và Mộc Uyển Thanh phía sau nhìn đến đám người náo loạn không khỏi bật cười, đây là khích tướng hay sao, đưa đùi gà liền khiến các ngươi bán mạng a, tư duy đơn giản a!
Chương trước Chương tiếp