Vương Tôn Chiến Thần
Chương 392: Tên hai mắt tô hồng
"Vương đại nhân, ngươi cũng bị mất đồ!" lúc này đám người bên dưới sợ hãi bao vây Vương Mộc Thành hỏi
"Các ngươi vẻ mặt đó là sao, chẳng lẽ các ngươi cũng bị?" Vương Mộc Thành hoang mang nói
"Đúng thế, chúng ta là trên đường mới phát hiện, vốn nghĩ đây là chuyện cá nhân nên mới không dám đến tìm ngài bẩm báo, không ngờ ngay cả ngài cũng bị trộm, ta nghi ngờ trong chúng ta có nội gián" đám người hoảng loạn nói
Đột nhiên lúc này Diệp Trần trở nên hoang mang: "Đáng chết, nhất định là tên kia Hồng Hoa làm, nhẫn của ta cũng bị hắn thâu rồi!"
"Cái gì, Kiếm Thánh đại nhân cũng bị lấy trộm?" đám người bùng nổ
"Đúng rồi, Hồng Hoa là ai?" đám người lúc này mới tìm đến nguyên nhân
"Ta biết, ta nhớ người này chính là trước đó Vương đại nhân dẫn vào đại doanh cùng nhau thương nghị đối sách đánh trận" có người lần trước gác cổng thấy qua Hồng Hoa liền chạy ra nói
"Ô, hình như ta nhớ có một tên mặt mài hèn mọn trong quân, trong lúc đánh nhau lại chạy lung tung thằm hỏi ta sức khỏe, lẽ nào là hắn"
"Hả, ngươi nói ta mới nhớ, ta cũng từng gặp như thế tương tự hoàng cảnh, lúc đó chiến sự bùng nổ vậy mà có một tên gầy gò, hai mắt tô hồng chạy đến hỏi ta nặng bao nhiêu cân, ăn được mấy chén cơm, có thích ăn ngọt hay không"
"Khốn nạn, ta cũng gặp phải như thế người, chắc chắn là hắn ta rồi, tên hai mắt tô hồng, Vương đại nhân, đây là người ngươi mời đến sao?"
"Vương đại nhân, ngươi nói gì đi?"
"Tên hai mắt tô hồng kia rốt cuộc có phải là ngươi bằng hữu!"
Vương Mộc Thành chỉ biết rối rắm một đoàn, trực tiếp đứng một chỗ suy tư: "Xem ra lần này họa là từ ta mà đến, nếu không cho họ một lời giải thích, chỉ sợ lòng quân tan rã, tiếp theo tiến vào phía sau thí luyện dù có đồ tốt cũng không đến được ta, được rồi, xem ra trước mắt phải hạ mình thôi"
Nghĩ đến đây, Vương Mộc Thành cuối đầu trước đám người nói: "Các vị, các vị xin nghe tại hạ nói, Hồng Hoa chính là người mà ta mời đến thương nghị việc hành quân, vốn nghĩ hắn có chút cùng ta ăn ý quan điểm nên mới giữ lại bên cạnh hỗ trợ, vậy mà lại khiến các vị tại đây bị tính toán, ta Vương Mộc Thành có mắt như mù, dẫn phải hắc lang vào nhà, và ta cũng như các vị, điều là nạn nhân bị hắn tính toán, ta xin trước mặt các vị nói lời xin lỗi"
"Các vị, Vương đệ ta đã hướng các ngươi cuối đầu, các ngươi cũng nên cho hắn chút mặt mũi, huống chi trong chuyện này, ta cũng là người bị hại, các ngươi nói xem, việc này nên tìm ai tính sổ?" Diệp Trần hung hăng đi lên trước bảo vệ mặt mũi cho Vương Mộc Thành
"Chuyện này!" đám người mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau không biết nói gì
"Vương đại nhân đã nói như thế rồi, nếu bọn ta lại không biết lý lẽ e là không phải phép, chuyện này nên tìm tên mắt tô hồng, đúng, là Hồng Hoa đó tính sổ thì tốt hơn, tóm được hắn, chẳng phải chúng ta sẽ đòi lại được đồ đã mất" Mục Vân Nhân bước đến trước mặt mọi người nói
"Đa tạ Mục huynh" Vương Mộc Thành thừa cơ hội bắt lấy cái quan hệ
"Đây là chuyện đương nhiên, xin Vương đại nhân không cần khách sáo!" Mục Vân Nhân cười thân thiện nói
"Mục Vân Nhân nghe nói hắn còn bị mất lục giai Hoàng Kim Bảo Tháp, ngay cả hắn cũng nghĩ thấu như thế, chúng ta lại tìm Vương đại nhân tính toán hẳn không phải quân tử việc làm" đám người to nhỏ bàn luận
"Đúng vậy, vẫn là tìm tên Hồng Hoa đó đòi lại đồ đã mất đi, hơn nữa ta còn muốn mạng của hắn"
"Hừ, nào dễ như thế, ta muốn lăng trì hắn bảy bảy bốn mươi chín ngày, linh hồn cũng phải giữ trong Hắc Lưu Ly Tháp ngày đêm thiêu đốt"
"Đúng thế, thảo phạt tên hai mắt tô hồng, thâu thần Hồng Hoa!"
"Vương đại nhân, là chúng ta trách lầm ngươi, chúng ta xin lỗi ngài đại nhân đại lượng chớ để trong lòng"
"Phải phải, xin ngài chớ để trong lòng" đám người cung kính nói
Vương Mộc Thành cao giọng nói: "Tốt, chuyện này vốn dĩ người sai là tên Hồng Hoa, chúng ta không nên nội bộ xảy ra hiểu lầm, đúng không?"
"Đúng đúng, vẫn là Vương đại nhân thấu tình đạt lý!" đám người hô lớn
Diệp Trần lúc này đi lên trước, tay chỉ đến trung tâm đại hoang thần bí lối vào, giọng nói mang theo linh lực hùng hậu: "Các vị, phía trước chính là cửa ải tiếp theo thí luyện, rất có thế ma tộc đã sớm một bước tiến vào, bây giờ chúng ta không nên chậm trễ được, nếu không thần bí bảo vật sẽ bị chúng đoạt mất, cơ duyên cũng sẽ không chờ chúng ta"
"Thần bảo, vậy chúng ta nhanh đến a" đại quân hưng phấn kêu to
"Được, chúng ta đi" Vương Mộc Thành mỉm cười rồi thần tốc kéo người hướng đến lối vào tầng thứ hai thí luyện
"Các ngươi vẻ mặt đó là sao, chẳng lẽ các ngươi cũng bị?" Vương Mộc Thành hoang mang nói
"Đúng thế, chúng ta là trên đường mới phát hiện, vốn nghĩ đây là chuyện cá nhân nên mới không dám đến tìm ngài bẩm báo, không ngờ ngay cả ngài cũng bị trộm, ta nghi ngờ trong chúng ta có nội gián" đám người hoảng loạn nói
Đột nhiên lúc này Diệp Trần trở nên hoang mang: "Đáng chết, nhất định là tên kia Hồng Hoa làm, nhẫn của ta cũng bị hắn thâu rồi!"
"Cái gì, Kiếm Thánh đại nhân cũng bị lấy trộm?" đám người bùng nổ
"Đúng rồi, Hồng Hoa là ai?" đám người lúc này mới tìm đến nguyên nhân
"Ta biết, ta nhớ người này chính là trước đó Vương đại nhân dẫn vào đại doanh cùng nhau thương nghị đối sách đánh trận" có người lần trước gác cổng thấy qua Hồng Hoa liền chạy ra nói
"Ô, hình như ta nhớ có một tên mặt mài hèn mọn trong quân, trong lúc đánh nhau lại chạy lung tung thằm hỏi ta sức khỏe, lẽ nào là hắn"
"Hả, ngươi nói ta mới nhớ, ta cũng từng gặp như thế tương tự hoàng cảnh, lúc đó chiến sự bùng nổ vậy mà có một tên gầy gò, hai mắt tô hồng chạy đến hỏi ta nặng bao nhiêu cân, ăn được mấy chén cơm, có thích ăn ngọt hay không"
"Khốn nạn, ta cũng gặp phải như thế người, chắc chắn là hắn ta rồi, tên hai mắt tô hồng, Vương đại nhân, đây là người ngươi mời đến sao?"
"Vương đại nhân, ngươi nói gì đi?"
"Tên hai mắt tô hồng kia rốt cuộc có phải là ngươi bằng hữu!"
Vương Mộc Thành chỉ biết rối rắm một đoàn, trực tiếp đứng một chỗ suy tư: "Xem ra lần này họa là từ ta mà đến, nếu không cho họ một lời giải thích, chỉ sợ lòng quân tan rã, tiếp theo tiến vào phía sau thí luyện dù có đồ tốt cũng không đến được ta, được rồi, xem ra trước mắt phải hạ mình thôi"
Nghĩ đến đây, Vương Mộc Thành cuối đầu trước đám người nói: "Các vị, các vị xin nghe tại hạ nói, Hồng Hoa chính là người mà ta mời đến thương nghị việc hành quân, vốn nghĩ hắn có chút cùng ta ăn ý quan điểm nên mới giữ lại bên cạnh hỗ trợ, vậy mà lại khiến các vị tại đây bị tính toán, ta Vương Mộc Thành có mắt như mù, dẫn phải hắc lang vào nhà, và ta cũng như các vị, điều là nạn nhân bị hắn tính toán, ta xin trước mặt các vị nói lời xin lỗi"
"Các vị, Vương đệ ta đã hướng các ngươi cuối đầu, các ngươi cũng nên cho hắn chút mặt mũi, huống chi trong chuyện này, ta cũng là người bị hại, các ngươi nói xem, việc này nên tìm ai tính sổ?" Diệp Trần hung hăng đi lên trước bảo vệ mặt mũi cho Vương Mộc Thành
"Chuyện này!" đám người mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau không biết nói gì
"Vương đại nhân đã nói như thế rồi, nếu bọn ta lại không biết lý lẽ e là không phải phép, chuyện này nên tìm tên mắt tô hồng, đúng, là Hồng Hoa đó tính sổ thì tốt hơn, tóm được hắn, chẳng phải chúng ta sẽ đòi lại được đồ đã mất" Mục Vân Nhân bước đến trước mặt mọi người nói
"Đa tạ Mục huynh" Vương Mộc Thành thừa cơ hội bắt lấy cái quan hệ
"Đây là chuyện đương nhiên, xin Vương đại nhân không cần khách sáo!" Mục Vân Nhân cười thân thiện nói
"Mục Vân Nhân nghe nói hắn còn bị mất lục giai Hoàng Kim Bảo Tháp, ngay cả hắn cũng nghĩ thấu như thế, chúng ta lại tìm Vương đại nhân tính toán hẳn không phải quân tử việc làm" đám người to nhỏ bàn luận
"Đúng vậy, vẫn là tìm tên Hồng Hoa đó đòi lại đồ đã mất đi, hơn nữa ta còn muốn mạng của hắn"
"Hừ, nào dễ như thế, ta muốn lăng trì hắn bảy bảy bốn mươi chín ngày, linh hồn cũng phải giữ trong Hắc Lưu Ly Tháp ngày đêm thiêu đốt"
"Đúng thế, thảo phạt tên hai mắt tô hồng, thâu thần Hồng Hoa!"
"Vương đại nhân, là chúng ta trách lầm ngươi, chúng ta xin lỗi ngài đại nhân đại lượng chớ để trong lòng"
"Phải phải, xin ngài chớ để trong lòng" đám người cung kính nói
Vương Mộc Thành cao giọng nói: "Tốt, chuyện này vốn dĩ người sai là tên Hồng Hoa, chúng ta không nên nội bộ xảy ra hiểu lầm, đúng không?"
"Đúng đúng, vẫn là Vương đại nhân thấu tình đạt lý!" đám người hô lớn
Diệp Trần lúc này đi lên trước, tay chỉ đến trung tâm đại hoang thần bí lối vào, giọng nói mang theo linh lực hùng hậu: "Các vị, phía trước chính là cửa ải tiếp theo thí luyện, rất có thế ma tộc đã sớm một bước tiến vào, bây giờ chúng ta không nên chậm trễ được, nếu không thần bí bảo vật sẽ bị chúng đoạt mất, cơ duyên cũng sẽ không chờ chúng ta"
"Thần bảo, vậy chúng ta nhanh đến a" đại quân hưng phấn kêu to
"Được, chúng ta đi" Vương Mộc Thành mỉm cười rồi thần tốc kéo người hướng đến lối vào tầng thứ hai thí luyện
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương