Vương Tôn Chiến Thần
Chương 424: Vạn Tướng Chi Vương, Lăng Thiên Phi Thương
Về phía Lăng Thần sau bốn năm qua luyện tập thương pháp, thì hắn cơ bắp càng thêm săn chắc, ánh mắt của hắn từ kẻ cầm quân đánh giặc tại biên cương nay nhanh chóng thay đổi thành ánh mắt của kẻ thống lĩnh tứ phương thiên địa nhân quyền, bá khí, bề ngoài thì vung vẫy thương pháp đơn giản, nhưng bên trong Không Minh Giới của hắn thế giới chính là tứ phương chiến sự, hơn nữa đã đánh đến tinh không khu vực, tại hắn trên tay Lăng Thiên Phi Thương, dưới chân giẫm Ngũ Trảo Kim Long vạn trượng nộ hống tung bay, tiếng gầm chấn nát một phương vạn nhân thành bão huyết, theo sau Lăng Thần liền có hàng ngàn vạn đại quân, khí tức kim quang tỏa sáng tinh không, chèn ép tinh hà, nơi đi qua, tứ phương tan nát, sau đó Lăng Thần nhất thương liền bình định tinh không, đánh nát hàng vạn tinh cầu bùng nổ, tiếng hô hào của chiến sĩ lan tỏa ẩm ẩm đánh nát tinh không bạo vỡ vô số hố đen to lớn, tại hình ảnh thoáng chuyển đổi, lại là một đợt khác tứ phương địch nhân vây công, hơn nữa là dị thú một dạng đội quân, chúng nó hình thể to xác không kém Ngũ Trảo Kim Long, toàn thân là khí tức hùng hậu, tại dồn dập bao vây đội quân Lăng Thần vào giữa, há miệng phun ra hỏa diễm, băng hàn đáng sợ sát thương, nhưng là theo đó Lăng Thần toàn thân kim quang bùng nổ, khí tức chấn động tinh không, lấn áp tinh hà, thân thể biến hóa vạn nhân, tứ phương điều là hình dạng của hẳn
"Vạn Tướng Chi Vương, Lăng Thiên Phi Thương, đánh tan bát phương yêu tà!" vạn thân ảnh Lăng Thần âm thanh bạo hống, Lăng Thiên Phi Thương khai thiên tích địa, kim quang bùng nổ mà bạo khởi, hướng đến Yêu Báo, Kỳ Lân mà như gà đất chó sành đối xử trảm diệt, nhất thương quét ngang điều là hình bóng kim long ngạo khiếu phi thương, xuyên từ lòng ngực Yêu Thú đến bay lên không trung đánh nát vô số Tà Phượng, phi cầm chủng loại Kim Sí Đại Bằng, từ lãnh chúa mặt đất đến bầu trời lãnh chúa tất cả cự đầu điều bị trảm diệt
"Giết!" ngàn vạn quân lúc này theo khí thế của Lăng Thần, lập tức tràn ra đánh cho tứ phương trảm diệt yêu thú vừa hiện ra thành thịt nát, khiến cho bọn chúng hét thảm điều không kịp
Và chiến, chiến, chiên liên tục không ngừng nghỉ, đánh từ cảnh này xuyên qua cảnh giới khác, đánh cho thương pháp không ngừng biến ảo, đánh tới thân tử đạo tiêu mới thôi, theo đó cảm ngộ của Lăng Thần từ không thành có, tại Hồn Hải một hư ảnh Lăng Thiên Phi Thương tựa như một đầu ngũ trảo kim long, thương ảnh sắc bén rồng, ngạo khiếu phi thương, theo đó khí tức Lăng Thần bạo khởi tăng trưởng, trực tiếp mở ra con đường Hồn Tu
Và cũng tại đây Lăng Thiên Phi Thương dần dần tự động hấp thu tinh hoa của đất trời mà sinh ra chân đan trong nội thể, hóa thành sinh mệnh chi thương có linh trí, là Vạn Tướng Chi Vương bên trong thương pháp có thể vô hạn lĩnh ngộ Thương Đạo Chi Lộ, là Lăng Thiên Phi Thương phong thái vươn lên đất trời, bình định bát hoang, đánh nát thiên hà vạn giới
Tại Vương Tôn thì ngược lại, những năm qua hắn một chút thành tựu gì cũng không có, tại Hồn Hải chính là ngồi nhìn đối diện với Tiểu Đỉnh
Chỉ thấy lúc này Tiểu Đỉnh tại ngồi nhắm mắt tĩnh tọa, khuôn mặt ngây thơ hóa thành bi thương, nước mắt sướt mướt lan dài trên má, rồi nó khẽ mở mắt ra nhìn Vương Tôn, lại sờ vào ngực mình trái tim đang đập mà nói: "Ba ba, nhân gian hồng trần thật sự đau đớn, người thân phụ mẫu của ta theo năm tháng mà ra đi, con cái lớn lên điều có chí hướng riêng, ta lại không thể nhìn thấy chúng tương lai, hằng ngày điều sống trong lo lắng, về già bản thân cũng lắm bệnh khổ sở, vật vã trong sinh tử, con cháu mấy cái ở bên cạnh thăm hỏi ta đây, Nhân Đạo Chi Lộ rốt cuộc là bao giờ mới có thể kết thúc, ta thật sự không muốn có trái tim này!"
Tiểu Đỉnh dằn vặt đấm mạnh vào trái tim của mình
Vương Tôn thở dài: "Đã ba mươi tám lần trải qua hồng trần, Nhân Đạo Chi Lộ ngươi lại không thấu, vậy thì sao này thế nào có thể tự sống đây?"
Tiều Đỉnh rưng rưng nước mắt: "Nhưng ta không muốn rời xa ba ba, ta không muốn có trái tim, ta muốn suốt đời theo bên cạnh người!"
Vương Tôn bất đắc dĩ: "Ngươi sinh ra là bất đắc dĩ, là do ta và mẫu thân ngươi Mộng Tình hồn lực dung tạo, tuy không phải con người, không phải chúng ta máu mủ, nhưng chúng ta có trách nhiệm phải nuôi dạy ngươi, càng muốn ngươi thành người có thành tựu, chứ không phải người sợ hãi trước số phận!"
Vương Tôn cẩm tay Tiểu Đỉnh: "Nghe đây, trái tim của ngươi là ngàn vạn sinh mệnh tạo ra, không thể vì nỗi sợ mà hủy diệt thứ có giá trị, không thể vì sợ hãi mà sa ngã!"
"Vạn Tướng Chi Vương, Lăng Thiên Phi Thương, đánh tan bát phương yêu tà!" vạn thân ảnh Lăng Thần âm thanh bạo hống, Lăng Thiên Phi Thương khai thiên tích địa, kim quang bùng nổ mà bạo khởi, hướng đến Yêu Báo, Kỳ Lân mà như gà đất chó sành đối xử trảm diệt, nhất thương quét ngang điều là hình bóng kim long ngạo khiếu phi thương, xuyên từ lòng ngực Yêu Thú đến bay lên không trung đánh nát vô số Tà Phượng, phi cầm chủng loại Kim Sí Đại Bằng, từ lãnh chúa mặt đất đến bầu trời lãnh chúa tất cả cự đầu điều bị trảm diệt
"Giết!" ngàn vạn quân lúc này theo khí thế của Lăng Thần, lập tức tràn ra đánh cho tứ phương trảm diệt yêu thú vừa hiện ra thành thịt nát, khiến cho bọn chúng hét thảm điều không kịp
Và chiến, chiến, chiên liên tục không ngừng nghỉ, đánh từ cảnh này xuyên qua cảnh giới khác, đánh cho thương pháp không ngừng biến ảo, đánh tới thân tử đạo tiêu mới thôi, theo đó cảm ngộ của Lăng Thần từ không thành có, tại Hồn Hải một hư ảnh Lăng Thiên Phi Thương tựa như một đầu ngũ trảo kim long, thương ảnh sắc bén rồng, ngạo khiếu phi thương, theo đó khí tức Lăng Thần bạo khởi tăng trưởng, trực tiếp mở ra con đường Hồn Tu
Và cũng tại đây Lăng Thiên Phi Thương dần dần tự động hấp thu tinh hoa của đất trời mà sinh ra chân đan trong nội thể, hóa thành sinh mệnh chi thương có linh trí, là Vạn Tướng Chi Vương bên trong thương pháp có thể vô hạn lĩnh ngộ Thương Đạo Chi Lộ, là Lăng Thiên Phi Thương phong thái vươn lên đất trời, bình định bát hoang, đánh nát thiên hà vạn giới
Tại Vương Tôn thì ngược lại, những năm qua hắn một chút thành tựu gì cũng không có, tại Hồn Hải chính là ngồi nhìn đối diện với Tiểu Đỉnh
Chỉ thấy lúc này Tiểu Đỉnh tại ngồi nhắm mắt tĩnh tọa, khuôn mặt ngây thơ hóa thành bi thương, nước mắt sướt mướt lan dài trên má, rồi nó khẽ mở mắt ra nhìn Vương Tôn, lại sờ vào ngực mình trái tim đang đập mà nói: "Ba ba, nhân gian hồng trần thật sự đau đớn, người thân phụ mẫu của ta theo năm tháng mà ra đi, con cái lớn lên điều có chí hướng riêng, ta lại không thể nhìn thấy chúng tương lai, hằng ngày điều sống trong lo lắng, về già bản thân cũng lắm bệnh khổ sở, vật vã trong sinh tử, con cháu mấy cái ở bên cạnh thăm hỏi ta đây, Nhân Đạo Chi Lộ rốt cuộc là bao giờ mới có thể kết thúc, ta thật sự không muốn có trái tim này!"
Tiểu Đỉnh dằn vặt đấm mạnh vào trái tim của mình
Vương Tôn thở dài: "Đã ba mươi tám lần trải qua hồng trần, Nhân Đạo Chi Lộ ngươi lại không thấu, vậy thì sao này thế nào có thể tự sống đây?"
Tiều Đỉnh rưng rưng nước mắt: "Nhưng ta không muốn rời xa ba ba, ta không muốn có trái tim, ta muốn suốt đời theo bên cạnh người!"
Vương Tôn bất đắc dĩ: "Ngươi sinh ra là bất đắc dĩ, là do ta và mẫu thân ngươi Mộng Tình hồn lực dung tạo, tuy không phải con người, không phải chúng ta máu mủ, nhưng chúng ta có trách nhiệm phải nuôi dạy ngươi, càng muốn ngươi thành người có thành tựu, chứ không phải người sợ hãi trước số phận!"
Vương Tôn cẩm tay Tiểu Đỉnh: "Nghe đây, trái tim của ngươi là ngàn vạn sinh mệnh tạo ra, không thể vì nỗi sợ mà hủy diệt thứ có giá trị, không thể vì sợ hãi mà sa ngã!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương