Vương Tôn Chiến Thần
Chương 425: Hạnh phúc là gì?
Tiểu Đỉnh run lên: "Ba ba, vậy ta phải như thế nào mới có thể thấu được Nhân Đạo Chi Lộ đây, làm thế nào có thể hạnh phúc được đây?"
Vương Tôn mỉm cười xoa đầu nó:
"Nhân Đạo Chi Lộ
Vấn Đạo Chi Tâm
Mỗi người mỗi một số phận, mỗi người mỗi tính cách khác nhau, vạn đạo chi lộ cần phải hỏi tâm ngươi muốn gì, đâu mới là điều ngươi muốn và từ đó theo đuổi ước mơ và lý tưởng
Khi thấu được tâm tất sẽ hiểu được đạo, khi đó lý tưởng và chí hướng rõ ràng thì sẽ thấu được đâu mới là hạnh phúc, đâu mới là nhân đạo chi lộ
Hiểu được đạo, tất sẽ thấu được tâm, rõ được tâm sẽ thấu được đạo, học nhân đạo lại bàn tiên lộ, và xa hơn con
dudng, ngudi da ro sao?"
Tiểu Đỉnh gật đầu: "Đã rõ, chỉ là... Khi ta chuyển kiếp hồi sinh những ký ức này điều không còn, lúc này ta vẫn sẽ đau!"
Vương Tôn mỉm cười nói: "Nếu đã quên mất ký ức kiếp này, tại sao lại cố nhớ kiếp trước đau khổ?"
Tiểu Đỉnh run động, theo đó đôi mắt chợt nhắm lại
Ba ngày sau, Tiểu Đỉnh mở mắt ra và nói: "Ba ba, ta có thể bắt đầu tự lập được rồi!"
Vương Tôn hỏi: "Vậy có nhớ ta đã giảng những gì?"
Tiểu Đỉnh ngây thơ nói: "Đã quên mất!"
Lúc này Tiểu Đỉnh lại gãi gãi đầu, lại sờ ngực trái nói: "Kỳ lạ, làm sao trái tim vẫn còn đập đây?"
Vương Tôn nghe vậy không khỏi cười nói: "Hừm ha ha, ai bảo với ngươi bước qua Nhân Đạo Chi Lộ thì trái tim sẽ chết?"
Tiểu Đỉnh sững sờ, lại đứng lên đi đến sờ tay lên ngực Vương Tôn: "Không thể a, trái tim của ba ba vẫn còn đập, kỳ lạ, ba ba, vậy cái này phải giải thích thế nào?"
Vương Tôn kéo Tiều Đỉnh ngồi xuống bên cạnh và chậm rãi giải thích: "Nhân Đạo Chi Lộ là con đường nhân sinh, thực chất chính là tìm lại bản thân của thuở sơ khai, tu tâm trong sáng không tạp niệm, cũng chính là diệt tâm cách lý giải cơ bản, chứ không phải vứt đi cái tâm sẽ thấu được đạo, không phải làm người vô tâm bỏ đi tất cả mọi thứ trong cuộc sống sẽ hiểu được đạo, nếu là vậy thì đó là kẻ như ngươi vừa rồi, hèn nhát, cũng là bởi vì trước khi bước qua Nhân Đạo Chi Lộ, tâm và hồn tương liên, nếu tâm diệt thì hồn theo đó mà vong, đã rõ sao?"
Tiểu Đỉnh nghi hoặc: "Đã rõ, nhưng còn ma ma thì sao, ma ma đã lấy tim mình cho ba ba, nhưng trước đó chưa bước ra cái gọi là Nhân Đạo Chi Lộ, sẽ có phải là tâm diệt mà hồn tiêu vong?"
Vương Tôn trầm ngâm nhớ lại khoảng khắc hắn bị ngàn đao phanh thây, và Hồ Mộng Tình lấy tim nàng trao cho hắn, muốn một người tuyệt tình như hắn cảm nhận sự ấm áp của trái tim đó, muốn dùng hành động để chứng minh rằng nàng yêu hắn, muốn hắn cũng yêu lại nàng, dẫu rằng hắn sẽ chết, nhưng chỉ một giây mà thôi, nàng chỉ cần một giây, một chút cũng được, chỉ cần hắn từng Yêu nàng liền được, và nàng mặc kệ tất cả mà moi tim mình cho hắn
Và hắn thì do dự tiếp nhận trái tim của Hồ Mộng Tình mà khiến nàng nhập ma, cũng đồng thời lúc này Vương Tôn giải thích cho Tiểu Đỉnh rõ vì sao diệt tâm khi chưa bước qua Nhân Đạo Chi Lộ mà thần hồn lại có thể tồn tại đến hiện tại: "Là phải, cũng không phải là chưa từng bước qua, mà chỉ là bước qua nửa bước Nhân Đạo Chi Lộ, và nửa bước ấy là tại thời điểm Mộng Tình nàng ấy vì tình mà hi sinh trái tim mình cho ta, là vì mong muốn ta trước khi chết đi có thể cảm nhận được trái tim của nàng, dẫu rằng tình yêu đó chỉ vài giây ngắn ngủi, hoặc là một khoảng khắc, hoặc là ta từng yêu nàng, nàng cũng muốn đánh cược bằng cả tính mạng mình, đây là một hành động quyết tâm mà người thường không làm được, là vì lý tưởng chinh phục mục tiêu, đây đã là nhân không làm được, nên nói khoảng khắc nàng lấy ra trái tim mình, cũng đồng thời nàng đã bước qua một bước trên Nhân Đạo Chi Lộ con đường, và dĩ nhiên khoảng khắc ấy cũng khiến thần hồn của nàng gần như hủy diệt, sống như điên như dại, tìm kiếm ta hình bóng trên sa mạc hoang vu, đúng hơn là nửa bước ấy đã khiến nàng bán sống bán chết!"
Tiểu Đỉnh tại hỏi: "Vậy còn nửa bước còn lại đây?"
Vương Tôn nhớ đến mình vì sự do dự tiếp nhận trái tim mà khiến Hồ Mộng Tình phải bi thương đến nhập ma tình trạng thì không khỏi thầm mắng bản thân ngu xuẩn, nhưng là không có gì phải giấu: "Là bởi vì ta đã sống lại mà
Yêu nàng, đúng rồi, việc này không phải điều ngươi nên hỏi, tốt rồi, có thể mang theo Tử Lôi Thần Đỉnh mà cuốn gói khỏi Minh Giới của ta sao, một cái có linh trí trốn trong đầu thật khiến người phiền phức!"
Tiểu Đỉnh vẻ mặt khó coi liền vung tay ôm lấy Tử Lôi Thần Đỉnh: "Xem ra là ba ba ghét bỏ ta đi, lại còn nói vì ta tìm đến trái tim, là lừa người cả!"
Vương Tôn mỉm cười xoa đầu nó:
"Nhân Đạo Chi Lộ
Vấn Đạo Chi Tâm
Mỗi người mỗi một số phận, mỗi người mỗi tính cách khác nhau, vạn đạo chi lộ cần phải hỏi tâm ngươi muốn gì, đâu mới là điều ngươi muốn và từ đó theo đuổi ước mơ và lý tưởng
Khi thấu được tâm tất sẽ hiểu được đạo, khi đó lý tưởng và chí hướng rõ ràng thì sẽ thấu được đâu mới là hạnh phúc, đâu mới là nhân đạo chi lộ
Hiểu được đạo, tất sẽ thấu được tâm, rõ được tâm sẽ thấu được đạo, học nhân đạo lại bàn tiên lộ, và xa hơn con
dudng, ngudi da ro sao?"
Tiểu Đỉnh gật đầu: "Đã rõ, chỉ là... Khi ta chuyển kiếp hồi sinh những ký ức này điều không còn, lúc này ta vẫn sẽ đau!"
Vương Tôn mỉm cười nói: "Nếu đã quên mất ký ức kiếp này, tại sao lại cố nhớ kiếp trước đau khổ?"
Tiểu Đỉnh run động, theo đó đôi mắt chợt nhắm lại
Ba ngày sau, Tiểu Đỉnh mở mắt ra và nói: "Ba ba, ta có thể bắt đầu tự lập được rồi!"
Vương Tôn hỏi: "Vậy có nhớ ta đã giảng những gì?"
Tiểu Đỉnh ngây thơ nói: "Đã quên mất!"
Lúc này Tiểu Đỉnh lại gãi gãi đầu, lại sờ ngực trái nói: "Kỳ lạ, làm sao trái tim vẫn còn đập đây?"
Vương Tôn nghe vậy không khỏi cười nói: "Hừm ha ha, ai bảo với ngươi bước qua Nhân Đạo Chi Lộ thì trái tim sẽ chết?"
Tiểu Đỉnh sững sờ, lại đứng lên đi đến sờ tay lên ngực Vương Tôn: "Không thể a, trái tim của ba ba vẫn còn đập, kỳ lạ, ba ba, vậy cái này phải giải thích thế nào?"
Vương Tôn kéo Tiều Đỉnh ngồi xuống bên cạnh và chậm rãi giải thích: "Nhân Đạo Chi Lộ là con đường nhân sinh, thực chất chính là tìm lại bản thân của thuở sơ khai, tu tâm trong sáng không tạp niệm, cũng chính là diệt tâm cách lý giải cơ bản, chứ không phải vứt đi cái tâm sẽ thấu được đạo, không phải làm người vô tâm bỏ đi tất cả mọi thứ trong cuộc sống sẽ hiểu được đạo, nếu là vậy thì đó là kẻ như ngươi vừa rồi, hèn nhát, cũng là bởi vì trước khi bước qua Nhân Đạo Chi Lộ, tâm và hồn tương liên, nếu tâm diệt thì hồn theo đó mà vong, đã rõ sao?"
Tiểu Đỉnh nghi hoặc: "Đã rõ, nhưng còn ma ma thì sao, ma ma đã lấy tim mình cho ba ba, nhưng trước đó chưa bước ra cái gọi là Nhân Đạo Chi Lộ, sẽ có phải là tâm diệt mà hồn tiêu vong?"
Vương Tôn trầm ngâm nhớ lại khoảng khắc hắn bị ngàn đao phanh thây, và Hồ Mộng Tình lấy tim nàng trao cho hắn, muốn một người tuyệt tình như hắn cảm nhận sự ấm áp của trái tim đó, muốn dùng hành động để chứng minh rằng nàng yêu hắn, muốn hắn cũng yêu lại nàng, dẫu rằng hắn sẽ chết, nhưng chỉ một giây mà thôi, nàng chỉ cần một giây, một chút cũng được, chỉ cần hắn từng Yêu nàng liền được, và nàng mặc kệ tất cả mà moi tim mình cho hắn
Và hắn thì do dự tiếp nhận trái tim của Hồ Mộng Tình mà khiến nàng nhập ma, cũng đồng thời lúc này Vương Tôn giải thích cho Tiểu Đỉnh rõ vì sao diệt tâm khi chưa bước qua Nhân Đạo Chi Lộ mà thần hồn lại có thể tồn tại đến hiện tại: "Là phải, cũng không phải là chưa từng bước qua, mà chỉ là bước qua nửa bước Nhân Đạo Chi Lộ, và nửa bước ấy là tại thời điểm Mộng Tình nàng ấy vì tình mà hi sinh trái tim mình cho ta, là vì mong muốn ta trước khi chết đi có thể cảm nhận được trái tim của nàng, dẫu rằng tình yêu đó chỉ vài giây ngắn ngủi, hoặc là một khoảng khắc, hoặc là ta từng yêu nàng, nàng cũng muốn đánh cược bằng cả tính mạng mình, đây là một hành động quyết tâm mà người thường không làm được, là vì lý tưởng chinh phục mục tiêu, đây đã là nhân không làm được, nên nói khoảng khắc nàng lấy ra trái tim mình, cũng đồng thời nàng đã bước qua một bước trên Nhân Đạo Chi Lộ con đường, và dĩ nhiên khoảng khắc ấy cũng khiến thần hồn của nàng gần như hủy diệt, sống như điên như dại, tìm kiếm ta hình bóng trên sa mạc hoang vu, đúng hơn là nửa bước ấy đã khiến nàng bán sống bán chết!"
Tiểu Đỉnh tại hỏi: "Vậy còn nửa bước còn lại đây?"
Vương Tôn nhớ đến mình vì sự do dự tiếp nhận trái tim mà khiến Hồ Mộng Tình phải bi thương đến nhập ma tình trạng thì không khỏi thầm mắng bản thân ngu xuẩn, nhưng là không có gì phải giấu: "Là bởi vì ta đã sống lại mà
Yêu nàng, đúng rồi, việc này không phải điều ngươi nên hỏi, tốt rồi, có thể mang theo Tử Lôi Thần Đỉnh mà cuốn gói khỏi Minh Giới của ta sao, một cái có linh trí trốn trong đầu thật khiến người phiền phức!"
Tiểu Đỉnh vẻ mặt khó coi liền vung tay ôm lấy Tử Lôi Thần Đỉnh: "Xem ra là ba ba ghét bỏ ta đi, lại còn nói vì ta tìm đến trái tim, là lừa người cả!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương