Vụt Mất
Chương 17: Lời cầu hôn đẫm nước mắt
Sau khoảng thời gian dài hôn mê cuối cùng Oản Oản cũng tỉnh lại.
"Đây là...."
Mộ Khuynh mừng rỡ nắm lấy tay Oản Oản
"Em tỉnh rồi!"
"Để tôi đi gọi bác sĩ!"
Nguyệt Oản Oản nhìn Mộ Khuynh rồi nhìn sang Tiểu Vy. Cô nhận thấy rất rõ sắc mặt của cả hai đều rất tệ, khoẻ mắt của Tiểu Vy còn đọng nước mắt kia kìa
"Có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại có vẻ không vui?"
Oản Oản vừa dứt lời thì Tiểu Vy lại bật khóc. Cô khóc đến nổi cổ họng nghẹn lại mà nấc lên thành tiếng.
"Vy...."
Mộ Khuynh nắm chặt tay Oản Oản, anh cố kiềm nén cảm xúc của mình
"Oản Oản, anh nhất định sẽ cưới em! Anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt!"
Cảm xúc của Oản Oản lúc này vô cùng hoảng loạng. Tại sao Tiểu Vy lại khóc? Tại sao Mộ Khuynh lại nói những điều như vậy? Tại sao....
Lúc này thuốc mê cũng hết tác dụng, Oản Oản cảm nhận được nổi đau như xé ruột xé gan ở phần bụng của mình, cô đau đớn vô cùng.
"Oản Oản!"
Mộ Khuynh và Tiểu Vy sốt sắng tìm cách giúp cô đỡ đau nhưng đều không được, họ chỉ đành đợi bác sĩ đến và tiêm thuốc giảm đau cho cô.
Sau khi được tiêm thuốc, cơn đau của Oản Oản phần nào được thuyên giảm, cô gặng hỏi Mộ Khuynh
"Mộ Khuynh, rốt cuộc tôi bị làm sao vậy? Sao Tiểu Vy lại khóc và... những lời nói của anh nó có ý nghĩa gì?"
Mộ Khuynh, Lý Tinh và Tiểu Vy nhìn nhau. Họ không muốn Oản Oản phải đau khổ nhưng nếu không nói ra thì sau này khi biết được sự thật Oản Oản sẽ đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần. Vì vậy Mộ Khuynh bấm bụng nói cho Oản Oản biết
"Bác sĩ nói sau này....em không thể sinh con được!"
Lời vừa dứt như tiếng sét đánh bên tai. Cảm xúc của Oản Oản trở nên hoảng loạng, cô đưa mắt nhìn xuống bụng mình
"Không....thể...có con?"
Oản Oản bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Tại sao chứ? Tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy?
Tiếng khóc của Oản Oản khiến cả ba người đau thấu tâm can, họ hiểu Oản Oản đang đau khổ như thế nào nhưng họ không cách nào an ủi cô được.
Tiểu Vy cố gắng không khóc, cô đi đến ôm Oản Oản vào lòng
"Không sao đâu, sẽ không sao đâu mà! Biết đâu...biết đâu sẽ có phép màu xuất hiện thì sao?"
Phép màu ư? Trên đời này làm gì có phép màu mà dù cho có đi chăng nữa thì nó cũng không dành cho cô.
Lý Tinh ở bên cạnh nắm lấy cánh tay của Oản Oản
"Muốn khóc thì cứ khóc đi! Khóc xong rồi em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn"
Nguyệt Oản Oản gào khóc lớn hơn nữa, cô muốn khóc cho thoả lòng. Còn Mộ Khuynh, anh chỉ lặng yên đứng ở đó, cố gắng không cho nước mắt rơi. Anh nhìn Oản Oản một lúc lâu rồi đi đến quỳ bên cạnh giường của cô
Tiểu Vy và Lý Tinh ngạc nhiên nhìn Mộ Khuynh.
"Oản Oản! Anh biết không thể có con là một mất mát rất lớn đối với người phụ nữ."
Mộ Khuynh hít thở sâu, ánh mắt kiên định nhìn Oản Oản
"Em lấy anh nha? Anh không ngại việc không thể có con đâu! Anh chỉ cần chúng ta sống vui vẻ, hạnh phúc bên nhau là được!"
Oản Oản nhìn Mộ Khuynh với đôi mắt đẫm lệ. Anh là đang cảm thấy có lỗi sao? Hay đơn giản...chỉ là anh cảm thấy thương hại cô?
"Không cần! Anh không cần phải chịu trách nhiệm hay bất cứ chuyện gì cả. Đây là do tôi tự quyết định...."
Mộ Khuynh ngắt lời cô
"Không! Không phải là chịu trách nhiệm! Em biết rõ tình cảm của anh mà? Dù cho chuyện này không xảy ra anh vẫn muốn lấy em! Nguyệt Oản Oản, anh yêu em! Em đồng ý..lấy anh có được không?"
Nguyệt Oản Oản oà khóc. Hiện tại cô thật sự không rõ lòng mình muốn gì và nên làm gì. Cô chỉ biết rằng mình đang rất đau đớn...và Mộ Khuynh đã cố gắng xoa dịu nổi đau này. Nhưng nếu anh ấy không có người nối dõi thì chẳng phải rất thiệt thòi hay sao? Cô không thể ích kỷ như vậy được. Cô không thể dùng hạnh phúc của người khác để đổi lấy hạnh phúc cho riêng mình được. Không thể....
Mộ Khuynh nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Oản Oản, anh lấy ra một chiếc nhẫn và đeo vào ngón áp út của cô.
"Mộ Khuynh anh...."
"Chiếc nhẫn này anh đã chuẩn bị từ mấy ngày trước. Và em biết đó, anh không phải là nhà tiên tri, không thể dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra vậy nên em có thể tin là anh thật lòng muốn kết hôn với em chứ?"
Nguyệt Oản Oản định tháo chiếc nhẫn ra thì bị Tiểu Vy ngăn lại
"Đừng mà, cậu hiểu rõ tình cảm của anh ấy mà Oản Oản? Cậu không thể tiếp tục khiến cả hai đau khổ nữa!"
"Đúng đó Oản Oản! Mộ Khuynh là một người rất cứng đầu, nếu em còn không chịu cậu ấy sẽ quỳ ở đó mãi mất"
Nguyệt Oản Oản quay mặt đi, lạnh lùng nói
"Muốn quỳ thì cứ quỳ!"
Mộ Khuynh lúc này không còn kìm chế được nữa, anh bật khóc như một đứa trẻ, ôm lấy bàn tay của Oản Oản
"Đừng ngược đãi bản thân nữa mà Oản Oản, anh xin em!"
"Anh không hiểu sao? Lấy một người không thể sinh con nối dõi cho nhà họ Mộ, gia đình anh sẽ không bao giờ đồng ý!"
"Oản Oản, dù cho cả gia đình đều phản đối thì anh cũng nhất định phải lấy em cho bằng được! Cùng lắm thì anh từ bỏ tất cả là được chứ gì?"
"Mộ Khuynh!"
Giọng nói của Oản Oản trở nên run rẩy, cô thật sự hết cách với con người cứng đầu này rồi
"Anh...không được hối hận đâu đó!"
Mộ Khuynh mừng rỡ đứng bật dậy ôm lấy Oản Oản
"Cả đời này anh sẽ không hối hận!"
"Đây là...."
Mộ Khuynh mừng rỡ nắm lấy tay Oản Oản
"Em tỉnh rồi!"
"Để tôi đi gọi bác sĩ!"
Nguyệt Oản Oản nhìn Mộ Khuynh rồi nhìn sang Tiểu Vy. Cô nhận thấy rất rõ sắc mặt của cả hai đều rất tệ, khoẻ mắt của Tiểu Vy còn đọng nước mắt kia kìa
"Có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại có vẻ không vui?"
Oản Oản vừa dứt lời thì Tiểu Vy lại bật khóc. Cô khóc đến nổi cổ họng nghẹn lại mà nấc lên thành tiếng.
"Vy...."
Mộ Khuynh nắm chặt tay Oản Oản, anh cố kiềm nén cảm xúc của mình
"Oản Oản, anh nhất định sẽ cưới em! Anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt!"
Cảm xúc của Oản Oản lúc này vô cùng hoảng loạng. Tại sao Tiểu Vy lại khóc? Tại sao Mộ Khuynh lại nói những điều như vậy? Tại sao....
Lúc này thuốc mê cũng hết tác dụng, Oản Oản cảm nhận được nổi đau như xé ruột xé gan ở phần bụng của mình, cô đau đớn vô cùng.
"Oản Oản!"
Mộ Khuynh và Tiểu Vy sốt sắng tìm cách giúp cô đỡ đau nhưng đều không được, họ chỉ đành đợi bác sĩ đến và tiêm thuốc giảm đau cho cô.
Sau khi được tiêm thuốc, cơn đau của Oản Oản phần nào được thuyên giảm, cô gặng hỏi Mộ Khuynh
"Mộ Khuynh, rốt cuộc tôi bị làm sao vậy? Sao Tiểu Vy lại khóc và... những lời nói của anh nó có ý nghĩa gì?"
Mộ Khuynh, Lý Tinh và Tiểu Vy nhìn nhau. Họ không muốn Oản Oản phải đau khổ nhưng nếu không nói ra thì sau này khi biết được sự thật Oản Oản sẽ đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần. Vì vậy Mộ Khuynh bấm bụng nói cho Oản Oản biết
"Bác sĩ nói sau này....em không thể sinh con được!"
Lời vừa dứt như tiếng sét đánh bên tai. Cảm xúc của Oản Oản trở nên hoảng loạng, cô đưa mắt nhìn xuống bụng mình
"Không....thể...có con?"
Oản Oản bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Tại sao chứ? Tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy?
Tiếng khóc của Oản Oản khiến cả ba người đau thấu tâm can, họ hiểu Oản Oản đang đau khổ như thế nào nhưng họ không cách nào an ủi cô được.
Tiểu Vy cố gắng không khóc, cô đi đến ôm Oản Oản vào lòng
"Không sao đâu, sẽ không sao đâu mà! Biết đâu...biết đâu sẽ có phép màu xuất hiện thì sao?"
Phép màu ư? Trên đời này làm gì có phép màu mà dù cho có đi chăng nữa thì nó cũng không dành cho cô.
Lý Tinh ở bên cạnh nắm lấy cánh tay của Oản Oản
"Muốn khóc thì cứ khóc đi! Khóc xong rồi em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn"
Nguyệt Oản Oản gào khóc lớn hơn nữa, cô muốn khóc cho thoả lòng. Còn Mộ Khuynh, anh chỉ lặng yên đứng ở đó, cố gắng không cho nước mắt rơi. Anh nhìn Oản Oản một lúc lâu rồi đi đến quỳ bên cạnh giường của cô
Tiểu Vy và Lý Tinh ngạc nhiên nhìn Mộ Khuynh.
"Oản Oản! Anh biết không thể có con là một mất mát rất lớn đối với người phụ nữ."
Mộ Khuynh hít thở sâu, ánh mắt kiên định nhìn Oản Oản
"Em lấy anh nha? Anh không ngại việc không thể có con đâu! Anh chỉ cần chúng ta sống vui vẻ, hạnh phúc bên nhau là được!"
Oản Oản nhìn Mộ Khuynh với đôi mắt đẫm lệ. Anh là đang cảm thấy có lỗi sao? Hay đơn giản...chỉ là anh cảm thấy thương hại cô?
"Không cần! Anh không cần phải chịu trách nhiệm hay bất cứ chuyện gì cả. Đây là do tôi tự quyết định...."
Mộ Khuynh ngắt lời cô
"Không! Không phải là chịu trách nhiệm! Em biết rõ tình cảm của anh mà? Dù cho chuyện này không xảy ra anh vẫn muốn lấy em! Nguyệt Oản Oản, anh yêu em! Em đồng ý..lấy anh có được không?"
Nguyệt Oản Oản oà khóc. Hiện tại cô thật sự không rõ lòng mình muốn gì và nên làm gì. Cô chỉ biết rằng mình đang rất đau đớn...và Mộ Khuynh đã cố gắng xoa dịu nổi đau này. Nhưng nếu anh ấy không có người nối dõi thì chẳng phải rất thiệt thòi hay sao? Cô không thể ích kỷ như vậy được. Cô không thể dùng hạnh phúc của người khác để đổi lấy hạnh phúc cho riêng mình được. Không thể....
Mộ Khuynh nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Oản Oản, anh lấy ra một chiếc nhẫn và đeo vào ngón áp út của cô.
"Mộ Khuynh anh...."
"Chiếc nhẫn này anh đã chuẩn bị từ mấy ngày trước. Và em biết đó, anh không phải là nhà tiên tri, không thể dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra vậy nên em có thể tin là anh thật lòng muốn kết hôn với em chứ?"
Nguyệt Oản Oản định tháo chiếc nhẫn ra thì bị Tiểu Vy ngăn lại
"Đừng mà, cậu hiểu rõ tình cảm của anh ấy mà Oản Oản? Cậu không thể tiếp tục khiến cả hai đau khổ nữa!"
"Đúng đó Oản Oản! Mộ Khuynh là một người rất cứng đầu, nếu em còn không chịu cậu ấy sẽ quỳ ở đó mãi mất"
Nguyệt Oản Oản quay mặt đi, lạnh lùng nói
"Muốn quỳ thì cứ quỳ!"
Mộ Khuynh lúc này không còn kìm chế được nữa, anh bật khóc như một đứa trẻ, ôm lấy bàn tay của Oản Oản
"Đừng ngược đãi bản thân nữa mà Oản Oản, anh xin em!"
"Anh không hiểu sao? Lấy một người không thể sinh con nối dõi cho nhà họ Mộ, gia đình anh sẽ không bao giờ đồng ý!"
"Oản Oản, dù cho cả gia đình đều phản đối thì anh cũng nhất định phải lấy em cho bằng được! Cùng lắm thì anh từ bỏ tất cả là được chứ gì?"
"Mộ Khuynh!"
Giọng nói của Oản Oản trở nên run rẩy, cô thật sự hết cách với con người cứng đầu này rồi
"Anh...không được hối hận đâu đó!"
Mộ Khuynh mừng rỡ đứng bật dậy ôm lấy Oản Oản
"Cả đời này anh sẽ không hối hận!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương