Xuyên Đến Mạt Thế, Từ Chối Làm Bia Đỡ Đạn
Chương 95: Mất tích
A Thị căn cứ.
Trong phòng làm việc của Hứa Tử Uyên.
Hắn hiện tại là phó căn cứ, có rất nhiều chuyện đều cần đến hắn xử lý.
Lê Đại Nho cũng không có vì chính khách làm những chuyện như mưu phản, muốn thâu tóm quyền lực của toàn căn cứ, làm hại đến con hắn mà giận chó đánh mèo lên thương phái bọn hắn.
Ngược lại, Lê Đại Nho rất xem trọng tài hoa cùng năng lực của hắn.
Cha hắn hiện tại đã đem đại quyền giao hết vào trong tay hắn, do đó sự tình phải xử lý mỗi ngày rất nhiều.
Mấy ngày nay vì chiêu đãi mấy vị khách nhân đến từ đế đô căn cứ, dẫn đến công việc bị chậm trễ không ít.
Thế nhưng Lê Thư Nam vị phó căn cứ còn lại, tựa hồ đối với hắn không có quá nhiều hảo cảm.
Cốc Cốc Cốc.
"Tử Uyên?"
Hứa Tử Uyên thả văn kiện trong tay xuống, tự mình đứng dậy đi mở cửa.
Hoàng Bội San bưng nước trà cùng điểm tâm đi vào.
"Tử Uyên, cực khổ cho con quá, chắc mệt lắm, mụ mụ làm bánh bích quy mà lúc nhỏ ngươi thích ăn nhất này, lại đây nếm thử nào."
Hoàng Bội San vừa nói vừa cẩn thận quan sát từng li từng tí thần sắc của Hứa Tử Uyên.
Nhìn Hứa Tử Uyên nghe lời, cầm lấy bánh bích quy nàng làm đặt ở trong miệng, Hoàng Bội San vui vẻ cười ra mặt.
"Tử Uyên, mụ mụ có câu không biết nên nói với ngươi không."
Hứa Tử Uyên uống xuống một ngụm nước trà, nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì thế? Có cái gì mà không thể nói?"
Hoàng Bội San muốn nói lại thôi, do dự một hồi lâu, mới cố mở miệng nói:
"Tử Uyên, ngươi đem Nhã Ý cô nương nhốt lâu như vậy rồi, cũng không có đi tới thăm người ta một lần, cũng không cho phép bất luận kẻ nào đi xem nàng, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì a?"
Hoàng Bội San đã sớm muốn hỏi chuyện này, nàng nhịn rất lâu rồi, hôm nay nhịn không được nữa nên phải hỏi.
Nàng hoài nghi tâm lý con của nàng có vấn đề!
Trước kia nàng nhìn thấy trong phim truyền hình đều hay có cái kiểu vì yêu sinh hận, vì quá yêu mà làm nhiều chuyện không hợp theo lẽ thường, dễ sinh ra vấn đề tâm lý.
Cố chấp u ám, lòng ham muốn chiếm hữu mạnh, cầm tù khống chế, chống đối xã hội.
Nhi tử nàng đã lớn như vậy rồi, nàng có mấy lời cũng không tiện nói, có một số việc cũng không tiện nhúng tay quản.
Thế nhưng nàng thực lo lắng a!
"Tử Uyên, nếu ngươi thật lòng thích con nhà người ta, ngươi liền cưới nàng a, cha mẹ cũng sẽ không phản đối.
Nhưng ngươi cưới thì không cưới, cứ cầm tù người ta hoài như vậy thì đây là xảy ra chuyện gì a? Đây là không đúng!
Mụ mụ lo lắng nha, ngươi có thể nói một chút cho mụ mụ nghe được không, hay là ngươi đang có suy tính gì khác, vẫn là...... vẫn là......
Mụ mụ để cho người ta treo một cái nhiệm vụ tìm bác sĩ tâm lý tại trung tâm nhiệm vụ, hôm nay bên kia nói là tìm được rồi, nhi tử, ngươi …. Ngươi nếu không bận lắm thì cùng mụ mụ đi gặp bác sĩ đó một chút?"
Nàng cũng là hạ quyết tâm thật lớn mới kiếm một bác sĩ tâm lý cho con trai nàng, phải biết, con trai nàng hiện tại lại là phó căn cứ a.
Nếu để người khác biết con trai nàng có vấn đề về tâm lý, chuyện sẽ tệ hại đến mức nào!
Bất quá chuyện này nàng làm rất bí mật, tuyệt đối sẽ không để người ta nàng là người treo cái nhiệm vụ này, cũng sẽ không để bác sĩ kia nói ra bệnh nhân là con trai của nàng.
Những việc này đều không khó xử lý, khó là nàng sợ nhi tử nàng không nguyện ý tiếp nhận trị liệu.
Nàng nhìn Hứa Tử Uyên không nói lời nào, tiếp tục khuyên nhủ: "Tử Uyên, không cần phải giấu bệnh sợ thầy, có vấn đề gì cha mẹ cũng sẽ cùng ngươi một chỗ vượt qua."
Hứa Tử Uyên dở khóc dở cười, hắn thật sự là không nghĩ tới, cách làm của hắn có thể khiến cho mẹ hắn liên tưởng nhiều đến như vậy.
Đúng là hắn không có cân nhắc chu toàn, để mẹ hắn lo lắng.
Hắn bất đắc dĩ nói: "Mẹ, ngươi hiểu lầm rồi, ta là có suy tính khác.
Ta đã nói qua bao nhiêu lần rồi, ta không thích Bạch Nhã Ý, nhưng các ngươi cứ mãi không tin.
Ta giam giữ nàng tự nhiên là có lý do riêng của mình, người không nên suy nghĩ lung tung, cũng không cần tìm kiếm bác sĩ tâm lý làm gì, người yên tâm, ta không có bệnh."
Hoàng Bội San vẫn là có chút không yên lòng, người bị bệnh tâm thần xưa nay có ai thừa nhận chính mình bị bệnh tâm thần đâu.
"Tử Uyên, Nhã Ý cô nương đến cùng là đã làm gì nên tội mà trêu chọc ngươi? Ngươi giam giữ người ta, cho người ta ăn ngon uống ngon, chiếu cố lấy nàng, chỉ là không để cho người khác đi gặp nàng, cái kia hẳn cũng không phải là chuyện giờ rất lớn đi?
Ngươi nếu thật lòng không thích người ta, vậy ngươi liền thả cho người ta đi, cứ giam giữ mãi như thế thì là thế nào?
Ngươi cũng đã trưởng thành, nếu biết bản thân ngươi không thích Nhã Ý, vậy ta sai người giới thiệu cho ngươi một cô bạn gái đi?
Ngươi xem một chút Trần Văn Kha nhà người ta kìa, đối với chung thân đại sự của bản thân rất để tâm a, ngươi nhìn lại ngươi xem, haiz~......"
"Mẹ, hiện tại đều đã là tận thế rồi, còn nói gì mà chung thân đại sự, nhân loại về sau vận mệnh còn không biết đi về đâu nữa là."
Hoàng Bội San gấp gáp: "Cũng bởi vì tận thế, nên mới muốn để ngươi tranh thủ kết hôn sinh con a. Ai biết được vạn nhất ngày nào đó ngươi gặp mệnh hệ gì, ta và cha ngươi sống thế nào đây hả?" Nghĩ đến nhi tử mỗi lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đều rất nguy hiểm, Hoàng Bội San càng nghĩ càng khổ sở.
"Nhã Ý nhà người ta tốt biết bao nhiêu nha, ngươi không thích thì là do ngươi không có phúc khí, ngươi mau đem người ta thả ra, ta sẽ giới thiệu cho ngươi cô nương tốt khác.
Gần đây ta cũng thay ngươi để ý một chút, ta thấy thiên kim của nhà họ Kim, Lê tiểu thư người cũng không tệ, nghe nói Lê tiểu thư thức tỉnh dị năng thị giác, với ngươi cũng là xứng đôi vừa lứa."
Hứa Tử Uyên mím mím môi, nghiêm túc nói: "Mẹ, ngươi đừng ghép đôi loạn xạ nữa."
"Về sự tình của Bạch Nhã Ý, ta sẽ suy nghĩ thêm."
Nhìn vẻ mặt mẹ mình không dễ nhìn, hắn lại nói thêm: "Chờ một lúc ta đi trước nhìn nàng một cái lại nói."
Hoàng Bội San lo lắng rời đi.
Hứa Tử Uyên cũng bị mẹ mình làm cho tâm tình trùng xuống.
Hắn có thể xác định mình không thích Bạch Nhã Ý, nhưng không thể không phủ nhận chính là, hắn xác thực đối với Bạch Nhã Ý có dục vọng khống chế mãnh liệt.
Vì để giảm bớt chú ý đối với Bạch Nhã Ý.
Hắn đem Bạch Nhã Ý nhốt lại.
Một khi biết nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ở yên một chỗ, không đi đâu được, tâm hắn quả nhiên bình tĩnh lại.
Hắn cũng sẽ không làm những hành động khó hiểu níu lấy Bạch Nhã Ý không buông.
Đừng nói mẹ hắn, chính hắn cũng kém chút liền hoài nghi tâm lý mình phải chăng có vấn đề thật?
Bạch Nhã Ý cũng không có làm gì sai với hắn, hắn tự tiện nhốt nàng lại như thế quả thật cũng có chút không đúng.
Hứa Tử Uyên đứng dậy đi đến chỗ cầm tù Bạch Nhã Ý.
Nhà hắn gian phòng bên cạnh, là cho bảo tiêu nhà hắn ở.
Bạch Nhã Ý hiện tại liền bị giam tại lầu hai, nằm bên trong, có người chuyên trông coi.
Hứa Tử Uyên đứng bần thần ở dưới lầu một hồi lâu, rồi mới nhấc chân lên lầu.
Tại gian phòng giam Bạch Nhã Ý ở lầu hai, có hai cái hán tử mặc áo đen, một trái một phải canh giữ ở trước cửa.
Hứa Tử Uyên hỏi: "Người vẫn ở bên trong?"
Hán tử áo đen gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Mở cửa."
Động tác của hán tử áo đen vô cùng nhanh nhẹn, móc ra chìa khoá mở khóa.
Một nữ hài người mặc quần áo màu hồng đang ngồi trên giường, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngẩn người.
Hứa Tử Uyên thở dài, đi vào trong nhà, nói với bóng lưng nữ hài: "Nhã Ý, là ta."
Trong phòng, nữ hài không hề động đậy, cũng không có trả lời.
Hứa Tử Uyên lại đi về phía trước hai bước, cúi người vỗ nhè nhẹ bả vai nữ hài, lần nữa kêu lên: "Nhã Ý."
Thân thể nữ hài khẽ động một cái, nhưng vẫn như cũ không có quay đầu lại, cũng không nói gì.
Hứa Tử Uyên nghi hoặc, nhăn đầu lông mày lại.
Hắn bước đến trước mặt nữ hài, xem mặt của nàng.
Nữ hài mãnh liệt che mặt, đem đầu chui vào trong chăn.
Hứa Tử Uyên rốt cục ý thức được có chút không đúng.
Hắn mãnh mẽ vén chăn lên.
Nữ hài "A" một tiếng, ngẩng đầu nhìn một chút.
Hứa Tử Uyên ngây ngẩn cả người, gương mặt này căn bản không phải là Bạch Nhã Ý!
"Bạch Nhã Ý đâu?"
Hứa Tử Uyên quát lạnh một tiếng, hai nam nhân áo đen trước cửa nghe được động tĩnh cũng nhanh chóng chạy đến.
Nhìn thấy mặt nữ hài, hai người hai mặt nhìn nhau, trợn tròn mắt.
Bọn hắn một mực canh giữ ở cổng, không có người nào đi vào, cũng không có người nào đi ra.
Vậy người đâu?
Hai người liền vội vàng tiến lên thẩm vấn nữ hài lạ lẫn đang mặc y phục Bạch Nhã Ý này.
Nữ hài tướng mạo thanh tú, làn da xanh xao vàng vọt, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, hiển nhiên là bị dọa không nhẹ.
"Ta, ta vốn là ở khu ổ chuột, vài ngày trước, đột nhiên có người đến nói với ta, chỉ cần ta ngoan ngoãn nghe lời, liền có thể ăn ngon uống ngon. Sau đó, ta liền đến nơi này tới. Cái khác ta cái gì cũng không biết! Cái gì cũng không biết!"
Hứa Tử Uyên không có làm khó nàng, cho người đem nàng một lần nữa quay về khu nàng ở.
Nhưng Bạch Nhã Ý thật sự là mất tích thật rồi!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương