Xuyên Đến Mạt Thế, Từ Chối Làm Bia Đỡ Đạn

Chương 96: Làng du lịch










Quay trở lại đội Bạch Trà Trà.

Xe Bạch Trà Trà bon bon chạy. Biệt thự tinh xảo nối tiếp nhau.

Hoa cỏ tươi tốt cùng hồ nhân tạo được nhân công tu kiến, xen lẫn vào nhau nhìn rất xinh đẹp tinh tế.

Mây Dịch vừa đi vừa nói: "Cái làng du lịch này ta có nghe nói qua, bọn hắn tuyên truyền quảng bá rất rầm rộ.

Chính phủ thành phố E muốn đem thành thị xây dựng thành một thánh địa du lịch, cho nên cố ý chế tạo nhiều địa phương hấp dẫn du khách.

Đáng tiếc, vừa mới hoàn thành, tận thế liền đến."

Hắn chỉ chỉ phong cảnh phía xa cùng các dãy khu biệt thự.

"Các ngươi nhìn xem, còn rất mới a."

Bạch Trà Trà nhìn từng tòa tinh xảo biệt thự nằm san sát nhau như có điều suy nghĩ.

Nơi này bởi vì vừa mới khai phát làng du lịch, còn chưa có chính thức khai trương, cho nên bên trong cũng không có người nhiều.

Sau tận thế, cũng liền không có Zombie gì nhiều, nhìn chung bảo tồn đều rất hoàn hảo.

Chỉ là cỏ cây hoa lá sau khi biến dị, trở nên cao lớn hơn rất nhiều.

Một ít cây cối đã hoàn toàn che khuất nguyên trạng biệt thự.

Bốn người đi đến trước một tòa biệt thự.

"Chọn tòa này đi."

Mây Dịch dẫn đầu đi vào trong.

Bạch Lộ, Bạch Trà Trà, Tống Yến theo sát phía sau.

Trong biệt thự có đồ dùng trong nhà khá đầy đủ, đồ điện gia dụng, gỗ thô phong cách, cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy phong cảnh phía ngoài.

Thời gian dài không có người ở, rơi xuống một lớp bụi, bốn người chia nhau trong trong ngoài ngoài kiểm tra một lần rồi bắt đầu thanh lý.

Trước mặt biệt thự là một cái bể bơi rất lớn, nước bên trong khá sạch, phía trên có lá cây cùng cánh hoa không biết tên tung bay.

Trong phòng thu dọn dọn dẹp sạch sẽ, phân phối xong các gian phòng, Bạch Trà Trà vòng qua bể bơi đi ra cái biệt thự khác ở phía trước.

Từ trên xuống dưới, trong trong ngoài ngoài dò xét một phen kĩ càng về sau, càng xem càng hài lòng.

Không biết phòng ở có sẵn dạng này có thể thu được vào trong không gian hay không?

Bạch Trà Trà đột nhiên lóe lên suy nghĩ, liền bắt đầu thí nghiệm.

Nàng dùng kim hệ gia cố kết cấu phòng ốc, lại dùng Thổ hệ gỡ nền móng nhà lên.

Dùng tinh thần lực đem toàn bộ ngôi biệt thự bao phủ lại.

Thu.

Bạch Trà Trà vui vẻ vỗ tay phát ra tiếng.

Thành công!

Thật đúng là có thể làm, ha ha.

Đây cũng quá tuyệt đi.

Sau khi kích động xong, nàng dứt khoát hoặc là không làm, nếu đã làm thì làm cho trót, đem những công trình đầy đủ kia, những ngôi biệt thự trang trí tinh xảo, tất cả đều dựa theo loại biện pháp này, thu vào bên trong không gian.

Dù sao nàng không gian rất lớn, dứt khoát toàn bộ đặt ở không gian chân núi.

Xếp thành một loạt.

"A ——"

Đột nhiên một tiếng rít lên truyền đến.

Bạch Trà Trà giật nảy mình.

Là thanh âm của Bạch Lộ.

Nàng cũng không đoái hoài tới việc mình đang làm lở dở, vội vàng chạy trở về.

Chỉ thấy Bạch Lộ bị một nhánh cây phi thường lớn vòng quanh treo ở giữa không trung.

Nhánh cây giống như cái cần cẩu vậy, trước tiên đem Bạch Lộ treo lên, tiếp lấy lại chậm rãi hướng dưới đất thả xuống.

Mà ở phía dưới cùng, có một đóa hoa màu đỏ thật to, mở ra cái miệng lớn, bên trong miệng vậy mà giống như hàm răng cá sấu vậy, chi chít một vòng răng nhọn, nhìn đáng sợ vô cùng.

Bạch Lộ nhìn thấy Bạch Trà Trà, nháy mắt an tâm hơn rất nhiều.

"Trà Trà, đây là cái quỷ gì thế? Trời ạ, đóa hoa kia muốn ăn thịt ta!"

Mây Dịch cùng Tống Yến cũng từ trong nhà chạy ra.

"Oh Shit! Cái quần què gì dẫyy!"

Đóa hoa kia sinh trưởng ngay ở bên cạnh góc tường biệt thựở bọn hắn ở, Mây Dịch vội vàng nhảy xa một chút.

Bạch Trà Trà phóng ra một cái đại hỏa cầu nện vào bên trong miệng đóa hoa kia.

"Ngao ——"

Hoa này vậy mà phát ra tiếng kêu thảm thiết giống tiếng của Zombie.

Bạch Lộ như mới tỉnh ra từ trong mộng.

Nàng vừa rồi bị quái vật này dọa sợ đến nỗi quên mất chính mình cũng là dị năng giả Hỏa hệ, nàng sợ cái gì mà sợ a.

Bạch Lộ toàn thân bắt đầu bốc lên hỏa diễm. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
4. Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ
=====================================

Nàng kéo lại nhánh cây, phát ra "Chi chi ——" tiếng vang.

Không đầy một lát, nhánh cây kia liền nhanh chóng co vào rút lui, buông Bạch Lộ ra.

Bạch Lộ từ trên không trung rơi xuống.

"A!"

Nàng ngắn ngủi kêu một tiếng, liền phát hiện mình bị dây leo Trà Trà bện thành lưới đỡ lấy nàng.

Lưu loát xoay người đứng lên mặt đất.

Bạch Lộ mới rốt cục cảm nhận được an tâm.

"Thế giới này thật sự là càng ngày càng không hợp thói thường, đến cả hoa cũng đều muốn ăn thịt người..."

Không đợi người khác xuất thủ, Bạch Lộ liền đem gốc cây cùng đóa hoa kia đều đốt không còn một mảnh. Nàng vốn dĩ chỉ muốn ngồi tại cửa biệt thự nghỉ ngơi một chút, đột nhiên từ phía sau lưng vươn ra một nhánh cây vụn vặt đem nàng treo lên trên.

Cái này mặc dù không có buồn nôn như Zombie, nhưng so với Zombie còn kinh khủng hơn a.

Nàng kém chút bị ám toán rồi.

Bốn người lại lần nữa đem biệt thự bên trong bên ngoài kiểm tra một lần, xác định mấy cái biến dị hoa cỏ khác đều chỉ là dáng dấp lớn thôi, không có biến thái như vậy, mới yên tâm hơn.

Bạch Lộ cũng không muốn ngồi ở bên ngoài, trực tiếp tiến vào phòng bếp nấu cơm.

Bạch Trà Trà chuẩn bị tiếp tục đi thu biệt thự.

Tống Yến chậm rãi ung dung đi theo phía sau nàng.

Bạch Trà Trà nghi hoặc nhìn về phía hắn: "Ngươi có việc?"

Tống Yến đã rất lâu không mang mắt kiếng rồi, lúc không đeo mắt kính, gương mặt tuấn tú này của hắn giống như đẹp trai hơn mấy phần.

Góc cạnh càng rõ ràng, con mắt lăng lệ thâm thúy, mũi vừa cao vừa thẳng, hàm dưới tuyến rõ ràng, hầu kết gợi cảm nhấp nhô.

Áo sơ mi đen vây lấy cơ n.g.ự.c tráng kiện của hắn.

Nam nhân này quả thực chính là càng nhìn càng thấy đẹp, là một mỹ nam nhân hàng thật giá thật.

Bạch Trà Trà ánh mắt giống tia X quang quét một vòng nhìn từ trên xuống dưới hắn, cuối cùng dừng lại ở hai mắt của hắn.

Hai tai Tống Yến ửng đỏ.

Nhưng hắn giả bộ như không có việc gì, thần sắc bất động, ngước mắt thuận miệng nói: "Không có việc gì, chỉ là đi dạo bốn phía nhìn chơi."

Bạch Trà Trà gật gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.

Tống Yến liếc Trà Trà không nói gì, liền tiếp tục yên lặng đi theo phía sau nàng.

Hắn cũng không nói được hành vi của mình loại này tính là gì, chỉ là đơn thuần cảm thấy đi bên cạnh Bạch Trà Trà, tâm tình hắn sẽ rất tốt.

Thời gian dài không nhìn thấy nàng, tâm tình liền sẽ rất táo bạo, trong đầu không tự giác hiện ra tất cả các loại bộ dáng của nàng.

Nhiều khi chỉ cần cùng nàng nói nhiều hơn hai câu, trái tim của hắn như không thể khống chế căng thẳng đập thình thịch.

Lúc dựa vào nàng gần một chút thôi, liền cảm thấy có chút hồi hộp, khẩn trương.

Hắn lúc nào khẩn trương qua?

Trước kia lúc thi hành nhiệm vụ, lần đầu tiên g.i.ế.c người nhịp tim hắn cũng không có đập nhanh như vậy.

Tống Yến cảm thấy, hắn đại khái là giống như Mây Dịch nói rồi, là hắn thích Bạch Trà Trà.

Nguyên lai thích một người là loại cảm giác này nha.

Tâm tình của mình đều bị nàng ảnh hưởng, tác động tới.

Thật sự là có chút tra tấn người.

Mà hắn có thể cảm nhận được, Bạch Trà Trà đối với hắn là không có cảm giác gì.

Hắn hiện tại chính là yêu thầm......

Không nghĩ tới, hắn cũng có một ngày như vậy.

Có phải là do hắn trước kia cự tuyệt nhiều nữ sinh đến thổ lộ với mình quá, cho nên giờ trời cao mới phái Bạch Trà Trà đến để trị hắn.

Tâm tình Tống Yến có chút phức tạp.

Hắn cũng không đi quá gần, chỉ chậm rãi ung dung cách sau nữ hài khoảng năm mét.

Nhìn xem nàng đang lục đục thu đồ, xác định chung quanh không có nguy hiểm gì, hắn liền quay trở về.

Lần đầu tiên thích một người, không có kinh nghiệm gì.

Nếu như Bạch Trà Trà thật sự là muội muội ruột của bạn từ nhỏ mình, Tống Yến lại nghĩ tới lúc Bạch Trà Trà còn nhỏ thì hắn mới bao lớn. Lại nghĩ tới Bạch Trà Trà bây giờ căn bản đối với mình không có cảm giác.

Tống Yến cảm thấy con đường phía trước thật dài......

Hắn dự định đi tìm Mây Dịch lấy kinh nghiệm.

Sau bữa ăn.

Bạch Trà Trà sau khi trở lại phòng của mình liền tiến vào không gian.

Nhìn xem dưới chân núi là từng loạt từng loạt biệt thự, nàng tâm tình có chút mãn nguyện, thỏa mãn.

Ngắm nhìn phong cảnh phía xa như tranh vẽ.

Bạch Trà Trà đột nhiên cảm giác toàn bộ không gian có một trận rung động dữ dội. Giống như là động đất vậy.

Chấn động rất nhanh kết thúc.

Toàn bộ không gian của nàng bỗng nhiên lại lớn hơn gấp đôi so với ban đầu.

Bạch Trà Trà sợ ngây người.

Đây là có chuyện gì?

Làm sao vô duyên vô cớ lại biến lớn a?

Nàng đem không gian sau khi biến lớn kiểm tra thêm một lần nữa.

Phát hiện ngoại trừ biến lớn ra, cái khác cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Chỉ có một kiện ngoài ý muốn.

Đó chính là dây chuyền ngọc thạch nàng đặt ở nhà tranh, đặt trong bát tiên trên bàn a, giờ bỗng nhiên lại không thấy?

Dây chuyền ngọc thạch lại không có dài chân để tự mình chạy, trừ phi là chính nó biến mất.

Tại sao nó lại biến mất?

Chẳng lẽ là cùng không gian của nàng dung hợp sao?

Bạch Trà Trà có một loại dự cảm.

Khối dây chuyền ngọc thạch kia, tựa hồ vốn dĩ là một phần của không gian này.

Ai nha. Lần này phiền toái rồi.

Nàng nếu không có tín vật tổ truyền, nàng đi đế đô làm sao nhận người nhà đây......

Bạch Trà Trà nghĩ tới nghĩ lui. Cảm thấy vẫn là phải dựa vào Tống Yến.

Là Tống Yến muốn dẫn nàng đi đế đô nhận thân, nàng có thể phối hợp cùng Tống Yến làm kết thân tử giám định.

Cũng không phải chỉ có dây chuyền ngọc thạch mới nhận được thân nhân, nếu có dây chuyền ngọc thạch thì nó sẽ là đường tắt nhanh nhất, nếu không có thì có nhiều cách khác để thử.

Dây chuyền sao có thể chính xác bằng việc dùng thân tử giám định a.



Chương trước Chương tiếp