Xuyên Không Nữ Chủ Tu Tiên Chậm Thôi
Chương 14: Bán đan dược
Ngân lão trực tiếp nói:” Tiểu huynh đệ đan dược Hồi Hoàn này là đan dược cấp một đỉnh cấp, Thiên Bảo đường ta mua giá một viên 200 tinh thạch. Hai ngàn viên bốn trăm ngàn tinh thạch không bớt của huynh đệ một phân”
“Tinh thạch sao?”
“Tiểu huynh đệ yên tâm. Tinh thạch có thể dùng thay thế cho bạc, giá trị nó còn cao hơn bạc gấp mấy lần”
Uyển Ngưng lại lấy trong không gian ra hai bình ngọc:” Ngân lão ta muốn bán thêm hai loại đan dược. Là Trúc cơ đan và Dưỡng Thần đan, ông có thể nghiệm chứng”
Ngân lão hai tay nhận lấy đan dược, mở nắp ra xem, một cỗ dược hương tuôn ra từ bình ngọc thật là Dưỡng Thần đan. Bình còn lại cũng đúng Trúc cơ đan. Ngân lão liền kích động:” Thanh Ngân trấn đã lâu không xuất hiện hai loại đan dược này, không giấu gì tiểu huynh đệ, ba ngày sau Thiên Bảo Đường ta tổ chức một hội đấu giá quy mô khá lớn. Thiên Bảo Đường ta muốn dùng hai loại đan dược này đấu giá, đương nhiên lợi ích ta chỉ lấy một phần còn lại đều là của tiểu đệ. Đệ thấy sao”
Uyển Ngưng tự nhiên có thêm một lão ca, cười gượng nói:” Được, nhưng Thiên Bảo Đường thật sự chỉ lấy một phần sao”
“Đúng vậy, Tiểu huynh đệ hy vọng lần sau đệ có đan dược lại bán cho Thiên Bảo Đường ta là được. Haha” Ngân lão cười
Uyển Ngưng liền lấy từ không gian ra hai ngàn viên Hồi Hoàn Đan:” Đây là đan dược, còn Trúc cơ đan và Dưỡng Thần Đan giao cho ngài, ba ngày sau ta lại đến lấy tinh thạch. Ngân lão chúng ta hợp tác vui vẻ”
Ngân lão lấy ra lệnh bài: “Hợp tác vui vẻ. Đây là lệnh bài vào cửa đấu giá, đến lúc đó đệ đến nhìn xem có món đồ nào ưng ý không”
“Đa tạ Ngân lão” Nàng hướng Ngân lão chấp tay
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Lam Vũ mới lên tiếng:” Ngân lão, tiểu huynh đệ này thật có thể một lần lấy ra hai nàng viên đan dược, còn không biến sắc bán Trúc cơ đan, Dường Thần đan cho chúng ta”
Ngân lão trầm ngâm một chút:” Có thể tiểu huynh đệ này có sư phụ là luyện đan sư cấp cao nên mới không chớp mắt liền bỏ ra nhiều đan dược như vậy. Người nãy chỉ nên kết giao không thể kết thù.”
…
Uyển Ngưng ra khỏi Thiên Bảo đường, việc đầu tiên khi có tiền chính là đi mua y phục. Mặc dù nàng không có ham mê mua sắm nhưng bị người khác liên tục gọi là huynh đệ, nàng cũng rất tủi thân nha
Uyển Ngưng chọn một vài bộ thanh y đơn giản, mặc lên người. Năm nay nàng đã mười bốn tuổi vì cơ thể được linh khí rèn luyện nên chỗ nên lồi cũng xuất hiện. Xuyên qua cũng nhiều năm bây giờ nàng mới cận kẽ ngắm nhìn bản thân trong gương. Thiếu nữ mười bốn tuổi trên mặt vẫn chưa hết nét trẻ con, làn da trắng như ngọc. Nàng vẫn rất hài lòng với ngoại hình này. Rất đẹp.
Uyển Ngưng lại mua thêm một chiếc mũ có màng che cùng màu rồi lấy tinh thạch ra thanh toán cho cửa hàng. Lí do tại sao nàng mua mũ che mặt, đơn giản vì trước đây xem phim truyền hình thấy nữ hiệp đều che mặt như vậy rất ngầu nhaa. Từ lâu nàng đã muốn thử một lần.
Uyển Ngưng sau khi tự luyến xong liền đi tìm khách điếm, bỗng bên cạnh nàng xuất hiện một người, chính là thanh niên nhỏ con đợt trước chỉ đường cho nàng, hình như tên là Lâm Dực
Lâm Dực bắt đầu thao thao bất tuyệt:” Tiểu thư, nhìn có vẻ không phải là người của Thanh Ngân thành, đến tham gia đấu giá Thiên Bảo Đường sao. Tại hạ Lâm Dực, nếu tiểu thư muốn biết bất cứ thông tin gì ở đây có thể nói với tại hạ”
“Qủa thật tham gia đấu giá. Hiện tại ta muốn tìm một khách điếm” Uyển Ngưng nói
“ Ở gần đây có một khách điếm gọi Thanh Lâm, tiểu thư ta dẫn người qua đó, về phần phí thì” Lâm Dực cười đến có chút hèn mọn nói
“Không thiếu của ngươi”
Đến nơi nàng đưa cho hắn một bình ngọc, trong đó có hai viên Hồi Hoàn đan, xem như cảm tạ cả lần trước:” Phí của ngươi, đa tạ”. Nói rồi nàng bước vào khách điếm để lại một bóng lưng tiêu sái.
Lâm Dực nhìn bình đan dược trong tay, hắn biết đan dược rất chân quý vị tiểu thư kia thế nhưng lại cho hắn hai viên. Nhìn bóng lưng của nàng, âm thầm siết chặt tay. Có duyên gặp lại nhất định sẽ báo đáp phần ân tình này
Gia cảnh Lâm Dực không tốt, còn phải lo cho người mẹ đau bệnh ở nhà. Thiên phú của hắn cũng rất khá nhưng vì kiếm tiền mà bỏ bê tu luyện, nay có đan dược nhất định sẽ cứu được mẹ. Chỉ là hành động trả phí bình thường của nàng thế nhưng cứu được một mạng người và một tu luyện giả mất phương hướng. Rất lâu sau, Lâm Dực thật sự có cơ hội trả ơn nàng.
“Tinh thạch sao?”
“Tiểu huynh đệ yên tâm. Tinh thạch có thể dùng thay thế cho bạc, giá trị nó còn cao hơn bạc gấp mấy lần”
Uyển Ngưng lại lấy trong không gian ra hai bình ngọc:” Ngân lão ta muốn bán thêm hai loại đan dược. Là Trúc cơ đan và Dưỡng Thần đan, ông có thể nghiệm chứng”
Ngân lão hai tay nhận lấy đan dược, mở nắp ra xem, một cỗ dược hương tuôn ra từ bình ngọc thật là Dưỡng Thần đan. Bình còn lại cũng đúng Trúc cơ đan. Ngân lão liền kích động:” Thanh Ngân trấn đã lâu không xuất hiện hai loại đan dược này, không giấu gì tiểu huynh đệ, ba ngày sau Thiên Bảo Đường ta tổ chức một hội đấu giá quy mô khá lớn. Thiên Bảo Đường ta muốn dùng hai loại đan dược này đấu giá, đương nhiên lợi ích ta chỉ lấy một phần còn lại đều là của tiểu đệ. Đệ thấy sao”
Uyển Ngưng tự nhiên có thêm một lão ca, cười gượng nói:” Được, nhưng Thiên Bảo Đường thật sự chỉ lấy một phần sao”
“Đúng vậy, Tiểu huynh đệ hy vọng lần sau đệ có đan dược lại bán cho Thiên Bảo Đường ta là được. Haha” Ngân lão cười
Uyển Ngưng liền lấy từ không gian ra hai ngàn viên Hồi Hoàn Đan:” Đây là đan dược, còn Trúc cơ đan và Dưỡng Thần Đan giao cho ngài, ba ngày sau ta lại đến lấy tinh thạch. Ngân lão chúng ta hợp tác vui vẻ”
Ngân lão lấy ra lệnh bài: “Hợp tác vui vẻ. Đây là lệnh bài vào cửa đấu giá, đến lúc đó đệ đến nhìn xem có món đồ nào ưng ý không”
“Đa tạ Ngân lão” Nàng hướng Ngân lão chấp tay
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Lam Vũ mới lên tiếng:” Ngân lão, tiểu huynh đệ này thật có thể một lần lấy ra hai nàng viên đan dược, còn không biến sắc bán Trúc cơ đan, Dường Thần đan cho chúng ta”
Ngân lão trầm ngâm một chút:” Có thể tiểu huynh đệ này có sư phụ là luyện đan sư cấp cao nên mới không chớp mắt liền bỏ ra nhiều đan dược như vậy. Người nãy chỉ nên kết giao không thể kết thù.”
…
Uyển Ngưng ra khỏi Thiên Bảo đường, việc đầu tiên khi có tiền chính là đi mua y phục. Mặc dù nàng không có ham mê mua sắm nhưng bị người khác liên tục gọi là huynh đệ, nàng cũng rất tủi thân nha
Uyển Ngưng chọn một vài bộ thanh y đơn giản, mặc lên người. Năm nay nàng đã mười bốn tuổi vì cơ thể được linh khí rèn luyện nên chỗ nên lồi cũng xuất hiện. Xuyên qua cũng nhiều năm bây giờ nàng mới cận kẽ ngắm nhìn bản thân trong gương. Thiếu nữ mười bốn tuổi trên mặt vẫn chưa hết nét trẻ con, làn da trắng như ngọc. Nàng vẫn rất hài lòng với ngoại hình này. Rất đẹp.
Uyển Ngưng lại mua thêm một chiếc mũ có màng che cùng màu rồi lấy tinh thạch ra thanh toán cho cửa hàng. Lí do tại sao nàng mua mũ che mặt, đơn giản vì trước đây xem phim truyền hình thấy nữ hiệp đều che mặt như vậy rất ngầu nhaa. Từ lâu nàng đã muốn thử một lần.
Uyển Ngưng sau khi tự luyến xong liền đi tìm khách điếm, bỗng bên cạnh nàng xuất hiện một người, chính là thanh niên nhỏ con đợt trước chỉ đường cho nàng, hình như tên là Lâm Dực
Lâm Dực bắt đầu thao thao bất tuyệt:” Tiểu thư, nhìn có vẻ không phải là người của Thanh Ngân thành, đến tham gia đấu giá Thiên Bảo Đường sao. Tại hạ Lâm Dực, nếu tiểu thư muốn biết bất cứ thông tin gì ở đây có thể nói với tại hạ”
“Qủa thật tham gia đấu giá. Hiện tại ta muốn tìm một khách điếm” Uyển Ngưng nói
“ Ở gần đây có một khách điếm gọi Thanh Lâm, tiểu thư ta dẫn người qua đó, về phần phí thì” Lâm Dực cười đến có chút hèn mọn nói
“Không thiếu của ngươi”
Đến nơi nàng đưa cho hắn một bình ngọc, trong đó có hai viên Hồi Hoàn đan, xem như cảm tạ cả lần trước:” Phí của ngươi, đa tạ”. Nói rồi nàng bước vào khách điếm để lại một bóng lưng tiêu sái.
Lâm Dực nhìn bình đan dược trong tay, hắn biết đan dược rất chân quý vị tiểu thư kia thế nhưng lại cho hắn hai viên. Nhìn bóng lưng của nàng, âm thầm siết chặt tay. Có duyên gặp lại nhất định sẽ báo đáp phần ân tình này
Gia cảnh Lâm Dực không tốt, còn phải lo cho người mẹ đau bệnh ở nhà. Thiên phú của hắn cũng rất khá nhưng vì kiếm tiền mà bỏ bê tu luyện, nay có đan dược nhất định sẽ cứu được mẹ. Chỉ là hành động trả phí bình thường của nàng thế nhưng cứu được một mạng người và một tu luyện giả mất phương hướng. Rất lâu sau, Lâm Dực thật sự có cơ hội trả ơn nàng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương