Xuyên Không Nữ Chủ Tu Tiên Chậm Thôi

Chương 13: Rời sơn mạch



Khuôn mặt này nói yêu nghiệt cũng không quá đáng. Uyển Ngưng đang đánh giá nam tử trước mặt thì âm thanh Dược lão lại vang lên:” Nha đầu chúng ta đi, có lẽ người của tên nhóc này tìm đến rồi. Đều là cao thủ con không thể đối phó”

Uyển Ngưng nhanh chóng xoay người hướng ngoài sơn mạch chạy đi, nàng cảm thấy nàng bây giờ thật giống Lôi Phong trong truyền thuyết làm việc tốt không để lại tên không cần báo đáp

Nhóm người hắc y đáp xuống chỗ nàng vừa rời đi, hắc y tên Nam Phong đến bên nam tử xem xét:” Chủ tử không có gì đáng ngại, chúng ta ở đây hộ pháp”

Hai canh giờ sau, nam tử rốt cuộc mở mắt. Đám hắc y đồng loạt quỳ xuống:” Chủ tử thứ cho thuộc hạ cứu giá chậm trễ”

“Bọn chúng thật rất coi trọng ta phái ra nhiều cao thủ nguyên anh như vậy, không thể trách các ngươi. Nam Phong lúc ngươi tới có nhìn thấy ai ở đây không”

Nam Phong nhìn bóng lưng lạnh lẽo của nam tử trước mắt đáp:” Thuộc hạ không nhìn thấy bất cứ ai”

“Vậy sao”. Hắn chắc chắn rằng đã có người từng ở đây, bỗng nhiên ánh mắt bị thu hút bởi một vật dưới đất. Nam tử cúi người nhặt lên, là một chiếc vòng tay bằng cỏ sao! Thu vòng tay vào trữ vật.

“Chủ tử chúng ta mau trở về, gia chủ đều đang đợi người” Nam Phong nói

“Đi thôi”. Nam Tử phất tay áo xoay người rời đi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng

Bên này Uyển Ngưng sau khi rời đi liền rơi vào trầm tư. Nam tử lúc nãy khí chất người bình thường không thể có được, cả bộ y phục đó cũng rất tốt còn có nhiều hộ vệ như vậy. Là người của đại gia tộc mà Lữ gia đã từng nói sao

“Nha đầu, con người xin ra mang những số phận khác nhau, tên nhóc đó bây giờ con chưa thể đối mặt. Ta tin về sau thành tựu con không kém những người đó” Dược lão đoán được suy nghĩ trong lòng cô liền an ủi.

“Vâng sư phụ” Thế giới ngoài kia ngày càng thú vị, nàng thật muốn nhanh chóng rời khỏi trấn Thanh Ngân.

Trong lòng Dược lão lúc này đầy thắc mắc. Tên nhóc đó đã Nguyên Anh, tuổi trẻ như vậy nguyên anh cũng chỉ có những đại gia tộc kia mới có. Huyết mạch rất mạnh có lẽ đạt đến Thiên cấp, nhân vật này tại sao lại xuất hiện ở trấn Thanh Ngân này.

Tiểu Hắc dụi dụi trong lòng Uyển Ngưng:” Tiểu Ngưng Ngưng vòng tay cỏ của ngươi mất rồi”. Lúc nãy còn ở đây mà, chắc do đi vội nên rơi rồi. Chỉ là chiếc vòng bằng cỏ đan lúc rảnh rỗi nên nàng cũng không quan tâm lắm, lại làm thêm một cái là được:” Chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi”

Hai ngày sau, nàng bước chân ra khỏi sơn mạch việc đầu tiên là kiếm chỗ bán đan dược. Uyển Ngưng hỏi thăm người đi đường một chút liền biết được gần đâu có một Thiên Bảo Đường thu mua các loại đan dược



Uyển Ngưng lấy nón tre có màng đội lên liền đi đến Thiên Bảo Đường. Bên ngoài cửa có hai tu sĩ luyện khí lục cảnh trông coi, Thiên Bảo Đường này không dễ chọc.

Uyển Ngưng tiến vào trong, đặt một lọ Hồi Hoàn Đan lên bàn, trực tiếp nói:” Ta muốn bán đan dược”

Lão bản thấy lọ đan dược liền mở ra xem thử, đúng là đan dược:” Xin hỏi vị khách nhân này đây là đan dược gì?”

“Hồi Hoàn đan, đan dược cấp một”

Lão bản tên Lam Vũ liền quay sang gọi thiếu niên bên cạnh:” Tiểu San ngươi mau đi gọi Ngân lão đến giám định đan dược, nhanh một chút”

“Khách nhân phiền người đợi một chút”

Khoảng một nén nhang sau, một ông lão tầm lục tuần bước nhanh đến:” Lam Vũ là vị tiểu huynh đệ này bán đan dược sao”

Lão bản gật đầu:” Đúng vậy Ngân lão”

Người được gọi Ngân lão kia ánh mắt sáng lên:” Tiểu huynh đệ à, chỗ ngươi có bao nhiêu Hồi Hoàn đan”

Uyển Ngưng khẽ đưa ra hai ngón tay. “Là hai mươi sao?”

Nàng mỉm cười:” Là hai ngàn viên”

Hai ngàn viên, cả ba người của Thiên Bảo Đường đều chấn động, từ trước đến nay chưa từng ai bán một lúc hai ngàn viên đan dược. Phải biết đan dược cực kì trân quý cho dù nó chỉ là cấp một nhưng giá trị vẫn ở đó ai dám xem thường chứ

Ngân lão hô hấp dồn dập:” Tiểu huynh đệ mời ngài vào trong chúng ta thương lượng giá cả thế nào”

“Được thôi” Uyển Ngưng nhanh chóng đồng ý.
Chương trước Chương tiếp