Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 450



Kiều Hoa gần đây vẫn luôn bận rộn chuyện của Tử Tinh Đình, cô còn chưa chú ý đến tình hình, khi nghe Lý Hồng Quân thuận miệng nói thì cô mới biết được.

Nhất thời cô cũng không biết phải nói gì.

Trời tối, trăng treo lơ lửng trên bầu trời, Từ Sơn Tùng dẫn theo ánh trăng đi về nhà mình. Anh đứng ở huyền quan thay giày.

Không biết từ khi nào, Kiều Hoa đứng trước mặt anh, dùng ánh mắt như nhìn nghi phạm để nhìn anh chằm chằm.

Từ Sơn Tùng bị nhìn nhưng vẫn chưa hiểu được, anh nhướng mày, đứng thẳng dậy, tiện đà hôn cô, rồi ôm lấy bả vai Kiều Hoa đi vào phòng khách, vừa đi vừa hỏi: “Làm sao vậy? Em ăn cơm chưa? Hôm nay trong xưởng có chút bận nên anh về trễ, chưa ăn thì anh đi làm liền đây.”

“Em đã ăn xong từ sớm rồi, nếu chờ anh về, em với Minh Minh đói thành bộ xương luôn.” Cạn lời bĩu môi, đem người kéo đến trước bàn cơm, mở nắp lồ ng, “Để lại thịt kho tàu cho anh, súp lơ luộc với canh trứng mà con gái anh thích nhất.”

Bất đắc dĩ lắc đầu, Từ Sơn Tùng bưng chén lên đi vào phòng bếp rót nước sôi. Anh thích ăn cơm chan canh, không có canh thì chan nước cũng được.

Ngồi xuống bàn ăn hai ngụm cơm, còn đang định khen tay nghề của vợ mình tiến bộ, bỗng nhiên có một khuỷu tay xuất hiện trước mặt anh.

Kiều Hoa ngồi bên cạnh anh, một tay chống cằm, chăm chú nhìn Từ Sơn Tùng, “Nghe nói chiều này có cô gái cố ý đ.â.m vào lòng anh, hai người bế nhau đi?”

“Cô gái đ.â.m vào lòng? Bế đi?” Từ Sơn Tùng thiếu chút nữa thì sặc cơm, anh che miệng ho khụ khụ hai cái, cẩn thận nhớ lại.

Thật lâu sau anh mới nhớ, nhai miếng thịt một cách qua loa, nhà xưởng ra, mới nói: “Cũng không hẳn là vậy, chỉ đỡ một chút.”

Bây giờ đã là 7 giờ, cả buổi chiều không ăn cái gì, Từ Sơn Tùng thật sự quá đói bụng, cho nên không chờ vợ đáp, anh lại vội vã ăn tiếp.

Kiều Hoa nhíu này, ‘Sao lại thế?”

Kiều Hoa cũng sẽ không vì chuyện này mà “nghiêm hình bức cung”, Từ Sơn Tùng không khỏi khó hiểu nhìn cô.

“Hôm nay anh tiếp một vị khách có đơn hàng, vị khách này mang theo trợ lý. Lúc đi anh có tranh thủ đi vệ sinh, khi trở về do cô thư ký chạy vội quá vừa lúc đụng trúng người ta….”

Cho nên chỉ vô tình đụng, không phải là do anh sai.

Kiều Hoa cạn lời, “Đụng trúng anh? Đơn đặt hàng này gấp lắm sao mà cô thư ký đó phải chay?” “Có thể là người ta mắc đi vệ sinh đi, anh không biết.” Từ Sơn Tùng thật sự không để ý đến chuyện này, nếu không phải do Kiều Hoa nhắc đến, anh đã sớm vứt nó ra sau đầu.

Kiều Hoa không đồng ý với cách giải thích này, đôi mắt thâm thúy cẩn thận đánh giá anh, cái mũi cao thẳng, cằm rõ ràng…..Trải qua phong sương anh càng ngày càng có hương vị nam nhân, càng ngày càng thành thục. Đừng nói là nữ sinh, do dù là nữ nhân đã sớm trải đời có khi cũng không chịu nổi a!

Lại nhớ đến dạo gần đây chồng mình rất nổi tiếng, trong lòng Kiều Hoa dâng lên cảm giác nguy hiểm, đôi mắt càng híp lại.

Liếc Từ Sơn Tùng, hừ hừ nói: “Không để ý? Em còn nghe nói anh ôm cô ta.”

Từ Sơn Tùng: “khụ khụ khụ ~”

Nếu không phải bây giờ chưa có máy theo dõi, Từ Sơn Tùng nhất định cho rằng vợ mình lén cài máy quay nhỏ lên người mình!

Buông chén cơm xuống, vội giải thích, “Không thể nào, cô ta không đứng vững, anh theo bản năng đỡ một phen liền buông ra, sau đó thì lên phòng bôi thuốc.”

“Đến phòng anh bôi thuốc?” Ngữ khí nồng đậm vị dấm.

Từ Sơn Tùng bất đắc dĩ đỡ trán, niết niết mặt cô, sờ sờ thật là sướng.

Sau khi sinh Tiếu Tiếu, da của Kiều Hoa lại ngày càng trở nên tốt hơn, độ đàn hồi cực kỳ cao, nhiều khi Từ Sơn Tùng nghĩ rằng thật sự có thể véo ra nước.

Kiều Hoa tức giận đánh tay anh, banh quai hàm ra, giống hệt một chú hamster nhỏ.

Từ Sơn Tùng sửng sốt một giây, tiện đà bật cười, quay đầu nhìn Kiều Minh đang đọc sách ở sô pha, “Minh Minh, qua nhìn mẹ con nè, con thấy mẹ con giống hamster không?”

Kiều Minh nhanh chóng quay đầu lại nhìn, cũng không biết là có nhìn rõ không, cậu nhóc không chút suy nghĩ mà mở miệng trả lời, “Mẹ là mẹ của con, mẹ không phải là hamster.”

Hai vợ chồng kết hôn được bốn năm năm, từ trước đến giờ chưa bao giờ cãi nhau, Kiều Minh luôn thấy ba mẹ hi hi ha ha, cho nên cậu nhóc cho rằng hai người đang tán tỉnh nhau, cũng không quá để ý. Tùy tiện trả lời, sau đó lại quay đầu tiếp tục kể chuyện xưa cho em gái nghe.

Hôm nay, Kiều Minh kể chuyện Tinh Vệ lấp biển cho Tiếu Tiếu nghe, cậu nhóc ghép vần để đọc cho em mình.

Thật ra chủ yếu là do Kiều Minh muốn đọc sách, xong khi đọc thành tiếng thì thuận tiện cho em gái mình nghe luôn.

Cô nhóc Tiếu Tiếu mặc dù nghe không hiểu nhưng vẫn nằm trong n.g.ự.c anh trai cắn tay lắng nghe, không khóc không nháo, an tĩnh nằm đó. Cô nhóc thường thường chỉ tay vào bức tranh, giống như là chơi được trò gì rất vui, Tiếu Tiếu cười ha hả thành tiếng, âm thanh như tiếng lục lạc “ding ding dang dang”

Chương trước Chương tiếp