Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 451
Từ Sơn Tùng bất đắc dĩ nói:
“Ở văn phòng còn có Lưu tổng, đâu phải chỉ có mình anh.”
Kiều Hoa: “Anh giúp cô thư ký kia bôi thuốc?”
Hòm thuốc kia là lúc mở nhà xưởng, Kiều Hoa cố ý đem tới đặt ở văn phòng.
Trong xưởng có nhiều loại thiết bị lớn, lỡ đâu công nhân hay Từ Sơn Tùng quẹt phải bị thương thì còn có thứ để sơ cứu.
Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, kiếm được ít tiền, Kiều Hoa dự định sẽ mời bác sĩ, mở một phòng y tế trong xưởng để xử lý vết thương hay khám cho công nhân bị bệnh.
“Anh chỉ đưa hòm thuốc, cô gái đó tự mình xử lý. Cô gái đó bị thương đầu gối chớ có phải ở tay đâu mà cần anh.”
Hơn nữa, cho dù là bị thương ở tay, trong xưởng có nhiều nữ công nhân như vậy sao để cho một đồng chí nam đã kết hôn như anh bôi thuốc cho cô gái nhỏ kia được a.
“Hừ, nhưng anh vẫn đỡ người ta trong lòng.”
Từ Sơn Tùng bị sặc cơm, “.....Lý Hồng Quân nói với em?”
Bằng không,.......... Ngữ khí này thật sự giống như cô đang ở hiện trường.
Không đúng a, cho dù cô có ở đó, thì anh đỡ cô thư ký kia cũng chỉ giúp đứng lên, căn bản không cho người ta cơ hội nhào vào lòng của mình.
Chẳng lẽ Lý Hồng Quân bôi đen anh?
Sau đó, Từ Sơn Tùng nghe thấy tiếng hừ hừ ngang ngược vô lý của vợ mình, “Em đoán!”
Từ Sơn Tùng: “................”
Nhanh chóng ăn hai miếng cơm, sườn cũng không nhai mấy giây đã nhả xương.
Mặc dù cơm khô nhưng Từ Sơn Tùng ăn vẫn rất nhanh.
Kiều Hoa thu hồi tầm mắt, nhìn chén cơm của anh, “Lý Hồng Quân nói cô gái đó đ.â.m vào n.g.ự.c anh, anh đỡ cô ấy, kia…chẳng phải là ôm nhau sao?”
Từ Sơn Tùng lắc đầu, “Là cô gái đó tự té, anh nâng người ta dậy, chỉ đứng gần một chút, sao có thể nói là ôm nhau được! Là Lý Hồng Quân nói với em thật sao?”
Kiều Hoa bĩu môi, vén tóc ra sau tai, ngạo kiều nói: “Hiện tại anh đã là doanh nhân có tiếng, mấy nữ đồng chí ngoài kia như lang như hổ, cho nên anh ấy nhắc em phải chú ý bảo em nhắc nhẹ anh trước.”
Từ Sơn Tùng: “................”
Mấy việc này anh cũng không cần cô nhọc lòng.
“Có thể là Lý Hồng Quân ghi thù chuyện lần trước anh mắng anh ấy.” Đột nhiên Từ Sơn Tùng nhớ tới chuyện phát sinh cách đây không lâu, chuyện đó anh còn chưa kịp nói với Kiều Hoa.
“Lý Hồng Quân đã làm gì? Anh mắng anh ấy chuyện gì?” Kiều Hoa nghi hoặc mà nhìn anh, sự chú ý đã rất nhanh bị dời đi. “Đợi một chút rồi nói, anh ăn cơm cái đã, đói c.h.ế.t mất rồi.”
Từ Sơn Tùng đứng dậy, nhanh chóng đi vào phòng bếp bới thêm một chén cơm từ nồi cơm điện.
Sau khi ăn xong, anh nắm lấy tay Kiều Hoa ra sô pha ngồi, vừa xem ti vi, vừa nói chuyện Lý Hồng Quân và bạn gái anh ta cho vợ mình nghe.
“Chuyện xảy ra vào tuần trước đi, bạn gái của Lý Hồng Quân nói muốn kết hôn, anh ta suy nghĩ cả một buổi tối cảm thấy cũng không phải không thể. Hơn nữa, đến tuổi này, thấy con gái người ta còn là xử nữ, cho nên động chút tâm tư, cầm lòng không đậu cùng bạn gái….”
Kiều Hoa xen vào nói: “Hai người bọn họ đã làm?”
Từ Sơn Tùng nghẹn lại: “.............Em nói chuyện đừng thẳng như thế.”
“Anh với em chuyện gì mà chưa làm qua, hiện tại còn bày ra bộ dạng thanh thuần?” Kiều Hoa ngồi xếp bằng, buồn cười chọc chọc vào n.g.ự.c anh.
“Được rồi, em sửa lại, hai bọn họ ngủ với nhau rồi phải không?”
Từ Sơn Tùng cười ra tiếng, nắm lấy tay cô, đem người kéo vào lòng mình, hôn lên má Kiều Hoa, hít một hơi, rồi mới tiếp tục nói: “Sau đó Trâu Hoa Anh bảo Lý Hồng Quân phụ trách, chọn ngày gặp người lớn thuận tiện định ra hôn sự.”
Ở trong lòng Từ Sơn Tùng điều chỉnh dáng ngồi, Kiều Hoa quay đầu, dẩu môi lên hỏi: “Sau đó thì sao?”
Thịt đã đưa tới miệng sao lại phải từ chối.
Rũ mắt, hôn một ngụm lên môi cô, trằn trọc mà dây dưa.
Không thể dừng trong chốc lát, Từ Sơn Tùng đem Kiều Hoa dựa vào sô pha, hô hấp hai người dần loạn.
Cũng may Từ Sơn Tùng chỉnh gối cho cô dựa, bằng không thì cô không ngồi nổi rồi.
Kiều Hoa vừa rửa mặt không lau, thay áo ngủ nhung mềm mại, trên người cô lại thơm mùi sữa tắm hoa hồng. Đây là sữa tắm Du Phồn mang từ Hồng Kông về, còn cả bộ dưỡng da cao cấp trên bàn nữa, tất cả đều là hàng cao cấp.
Vừa ngửi đã thấy thơm…..Thơm đến mức mà không có từ nào diễn tả được. Mỗi lần làm chuyện đó anh phải hút hai ba phút mới cảm thấy thỏa mãn.
“Ai nha, anh thật là, nói chuyện đàng hoàng nào, làm gì vậy a….” Kiều Hoa hơn dỗi đẩy Từ Sơn Tùng ra. Kết quả vừa quay đầu, liền đối diện với hai đôi mắt to tròn lóng lánh của hai cực cưng nhà mình…..
Kiều Minh tốt xấu gì cũng đã 6 tuổi rồi, nhìn có thể hiểu. Mặc dù Tiếu Tiếu chỉ mới năm, sáu tháng nhìn không hiểu, nhưng chuyện này không cản trở việc cô nhóc cảm thấy hiếu kỳ, ê ê a a kêu “ba ba ma ma”, muốn thoát khỏi anh hai bò qua đây.
Ba mẹ đang hôn sao, Tiếu Tiếu cũng muốn! Sao không hôn Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu cũng muốn hôn!
Thở hổn hển hổn hển bò lại đây.
Kiều Minh kịp thời giữ em gái lại, không cho cô nhóc chạy trốn.
“Khụ khụ ~” Kiều Hoa tỏ vẻ ngượng ngùng, cô cạn lời.
Đá nhẹ chân Từ Sơn Tùng một cái, nói với Minh Minh: “Nhìn cái gì, đọc sách của con đi.”
Kiều Minh: “............”
Ba mẹ thật xí hổ a!
“Ở văn phòng còn có Lưu tổng, đâu phải chỉ có mình anh.”
Kiều Hoa: “Anh giúp cô thư ký kia bôi thuốc?”
Hòm thuốc kia là lúc mở nhà xưởng, Kiều Hoa cố ý đem tới đặt ở văn phòng.
Trong xưởng có nhiều loại thiết bị lớn, lỡ đâu công nhân hay Từ Sơn Tùng quẹt phải bị thương thì còn có thứ để sơ cứu.
Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, kiếm được ít tiền, Kiều Hoa dự định sẽ mời bác sĩ, mở một phòng y tế trong xưởng để xử lý vết thương hay khám cho công nhân bị bệnh.
“Anh chỉ đưa hòm thuốc, cô gái đó tự mình xử lý. Cô gái đó bị thương đầu gối chớ có phải ở tay đâu mà cần anh.”
Hơn nữa, cho dù là bị thương ở tay, trong xưởng có nhiều nữ công nhân như vậy sao để cho một đồng chí nam đã kết hôn như anh bôi thuốc cho cô gái nhỏ kia được a.
“Hừ, nhưng anh vẫn đỡ người ta trong lòng.”
Từ Sơn Tùng bị sặc cơm, “.....Lý Hồng Quân nói với em?”
Bằng không,.......... Ngữ khí này thật sự giống như cô đang ở hiện trường.
Không đúng a, cho dù cô có ở đó, thì anh đỡ cô thư ký kia cũng chỉ giúp đứng lên, căn bản không cho người ta cơ hội nhào vào lòng của mình.
Chẳng lẽ Lý Hồng Quân bôi đen anh?
Sau đó, Từ Sơn Tùng nghe thấy tiếng hừ hừ ngang ngược vô lý của vợ mình, “Em đoán!”
Từ Sơn Tùng: “................”
Nhanh chóng ăn hai miếng cơm, sườn cũng không nhai mấy giây đã nhả xương.
Mặc dù cơm khô nhưng Từ Sơn Tùng ăn vẫn rất nhanh.
Kiều Hoa thu hồi tầm mắt, nhìn chén cơm của anh, “Lý Hồng Quân nói cô gái đó đ.â.m vào n.g.ự.c anh, anh đỡ cô ấy, kia…chẳng phải là ôm nhau sao?”
Từ Sơn Tùng lắc đầu, “Là cô gái đó tự té, anh nâng người ta dậy, chỉ đứng gần một chút, sao có thể nói là ôm nhau được! Là Lý Hồng Quân nói với em thật sao?”
Kiều Hoa bĩu môi, vén tóc ra sau tai, ngạo kiều nói: “Hiện tại anh đã là doanh nhân có tiếng, mấy nữ đồng chí ngoài kia như lang như hổ, cho nên anh ấy nhắc em phải chú ý bảo em nhắc nhẹ anh trước.”
Từ Sơn Tùng: “................”
Mấy việc này anh cũng không cần cô nhọc lòng.
“Có thể là Lý Hồng Quân ghi thù chuyện lần trước anh mắng anh ấy.” Đột nhiên Từ Sơn Tùng nhớ tới chuyện phát sinh cách đây không lâu, chuyện đó anh còn chưa kịp nói với Kiều Hoa.
“Lý Hồng Quân đã làm gì? Anh mắng anh ấy chuyện gì?” Kiều Hoa nghi hoặc mà nhìn anh, sự chú ý đã rất nhanh bị dời đi. “Đợi một chút rồi nói, anh ăn cơm cái đã, đói c.h.ế.t mất rồi.”
Từ Sơn Tùng đứng dậy, nhanh chóng đi vào phòng bếp bới thêm một chén cơm từ nồi cơm điện.
Sau khi ăn xong, anh nắm lấy tay Kiều Hoa ra sô pha ngồi, vừa xem ti vi, vừa nói chuyện Lý Hồng Quân và bạn gái anh ta cho vợ mình nghe.
“Chuyện xảy ra vào tuần trước đi, bạn gái của Lý Hồng Quân nói muốn kết hôn, anh ta suy nghĩ cả một buổi tối cảm thấy cũng không phải không thể. Hơn nữa, đến tuổi này, thấy con gái người ta còn là xử nữ, cho nên động chút tâm tư, cầm lòng không đậu cùng bạn gái….”
Kiều Hoa xen vào nói: “Hai người bọn họ đã làm?”
Từ Sơn Tùng nghẹn lại: “.............Em nói chuyện đừng thẳng như thế.”
“Anh với em chuyện gì mà chưa làm qua, hiện tại còn bày ra bộ dạng thanh thuần?” Kiều Hoa ngồi xếp bằng, buồn cười chọc chọc vào n.g.ự.c anh.
“Được rồi, em sửa lại, hai bọn họ ngủ với nhau rồi phải không?”
Từ Sơn Tùng cười ra tiếng, nắm lấy tay cô, đem người kéo vào lòng mình, hôn lên má Kiều Hoa, hít một hơi, rồi mới tiếp tục nói: “Sau đó Trâu Hoa Anh bảo Lý Hồng Quân phụ trách, chọn ngày gặp người lớn thuận tiện định ra hôn sự.”
Ở trong lòng Từ Sơn Tùng điều chỉnh dáng ngồi, Kiều Hoa quay đầu, dẩu môi lên hỏi: “Sau đó thì sao?”
Thịt đã đưa tới miệng sao lại phải từ chối.
Rũ mắt, hôn một ngụm lên môi cô, trằn trọc mà dây dưa.
Không thể dừng trong chốc lát, Từ Sơn Tùng đem Kiều Hoa dựa vào sô pha, hô hấp hai người dần loạn.
Cũng may Từ Sơn Tùng chỉnh gối cho cô dựa, bằng không thì cô không ngồi nổi rồi.
Kiều Hoa vừa rửa mặt không lau, thay áo ngủ nhung mềm mại, trên người cô lại thơm mùi sữa tắm hoa hồng. Đây là sữa tắm Du Phồn mang từ Hồng Kông về, còn cả bộ dưỡng da cao cấp trên bàn nữa, tất cả đều là hàng cao cấp.
Vừa ngửi đã thấy thơm…..Thơm đến mức mà không có từ nào diễn tả được. Mỗi lần làm chuyện đó anh phải hút hai ba phút mới cảm thấy thỏa mãn.
“Ai nha, anh thật là, nói chuyện đàng hoàng nào, làm gì vậy a….” Kiều Hoa hơn dỗi đẩy Từ Sơn Tùng ra. Kết quả vừa quay đầu, liền đối diện với hai đôi mắt to tròn lóng lánh của hai cực cưng nhà mình…..
Kiều Minh tốt xấu gì cũng đã 6 tuổi rồi, nhìn có thể hiểu. Mặc dù Tiếu Tiếu chỉ mới năm, sáu tháng nhìn không hiểu, nhưng chuyện này không cản trở việc cô nhóc cảm thấy hiếu kỳ, ê ê a a kêu “ba ba ma ma”, muốn thoát khỏi anh hai bò qua đây.
Ba mẹ đang hôn sao, Tiếu Tiếu cũng muốn! Sao không hôn Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu cũng muốn hôn!
Thở hổn hển hổn hển bò lại đây.
Kiều Minh kịp thời giữ em gái lại, không cho cô nhóc chạy trốn.
“Khụ khụ ~” Kiều Hoa tỏ vẻ ngượng ngùng, cô cạn lời.
Đá nhẹ chân Từ Sơn Tùng một cái, nói với Minh Minh: “Nhìn cái gì, đọc sách của con đi.”
Kiều Minh: “............”
Ba mẹ thật xí hổ a!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương