Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 457
Bế Tiếu Tiếu lên đưa cho hai ba con Kiều Minh, sau đó quay lại nhà lấy đồ chuẩn bị cùng nhau ra cửa.
Một lát sau, Kiều Hoa bế Tiếu Tiếu lên, đẩy theo xe nôi chuẩn bị đưa cô nhóc ra tiệm cô nhóc đi ra cửa tiệm. Cửa hàng mới cách khu Nam Hồ rất gần, đi bộ tầm mười lăm phút là tới.
“Mẹ ơi, em gái biết nghịch tuyết, em gái rất giỏi nha.”
“Con cũng rất giỏi mà, con biết chơi tuyết với em, rất đáng khen nha.”
Kiều Minh muốn nắm tay mẹ, nhưng kết quả là bị ba ba chen ngang, một tay ôm lấy vai mẹ, một tay nắm lấy tay cậu nhóc.
Kiều Minh cũng không quá để ý, nắm tay ba ba nhóc cũng vui rồi. Cậu nhóc cười nói: “Mẹ ơi, ngày mai là ngày nghỉ, con không phải đi học, con có thể ra tiệm chơi được không? Con còn muốn qua xưởng của ba ba chơi nữa, sau đó đi qua đại tạp viện tìm anh Đào Đào.”
“Có thể a, qua ngày mai rồi lại nói.”
Cậu nhóc vui vẻ nhảy chân sáo, nhảy chụm từng bước nhỏ xuống cầu thang, “ Ân, hết ngày hôm nay rất mau, ngày mai sẽ đến sớm thôi. Con đến trường có rất nhiều bạn chơi cùng, còn có thể đọc sách, cho nên thời gian trôi qua mau lắm. Một cái vèo là hết ngày~”
Đang kích động, bỗng nhiên Kiều Minh nhớ tới một chuyện quan trọng, “A, mẹ ơi, con còn chưa lấy cặp!”
Từ Sơn Tùng cùng Kiều Hoa nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười ra tiếng.
Hai người lớn chơi đến quên trời quên đất, cư nhiên cũng không nhớ ra việc này.
Vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, lắc đầu, “Kia, mau lấy nhanh lên. Nha, để ba ba đưa chìa khóa cho con.”
“Mẹ ơi, trên cổ con có chìa khóa, con có thể tự mình mở cửa.”
Kiều Minh rút chìa khóa treo trên cổ mình xuống, thình thịch chạy lên lầu, động tác nhanh nhẹn. Người lớn nhìn vào không thể không cảm thán: Trẻ con thật tốt.
Nhìn bóng dáng hoạt bát của con trai, Kiều Hoa trong phút chốc không ngừng cảm thán. Không ngời con trai lại lớn như vậy, nhớ rõ lần đầu tiên cô gặp con trai sau khi tỉnh lại, cậu nhóc vẫn còn nhỏ xíu, người gầy nhom, tính cách cũng mẫn cảm, Kiều Minh không dám nói nhiều hơn vài câu, lúc nói chuyện cũng nhỏ giọng, sợ bị người khác ghét bỏ.
Mấy năm qua đi, cậu nhóc đã trở thành một đứa trẻ hoạt bát, rộng rãi, là ánh mặt trời nhỏ.
Người làm mẹ như Kiều Hoa cũng chỉ có thể cảm thán.
Nhìn bóng dáng Kiều Minh rời đi, Từ Sơn Tùng thu hồi tầm mắt, anh bỗng nhiên nhìn Kiều Hoa và cục cưng được cô bế trong tay. Tiếu Tiếu ở trong n.g.ự.c mẹ ngẩng đầu, cô nhóc quay đầu nhìn ba ba của mình, bàn tay nhỏ múp míp đưa tay lên nhéo nhéo mũi ba ba mình, cười vui vẻ ra tiếng.
Nắm lấy tay Tiếu Tiếu lắc lắc, bỗng nhiên Từ Sơn Tùng đụng trán mình vào trán Kiều Hoa, thâm tình nhìn cô, tha thiết chân thành nói: “Cảm ơn em vợ của anh.”
Nắm chặt lấy tay cô, phảng phất như cầm bảo bối trân quý nhất trần đời.
“Làm sao vậy, đang êm đang đẹp sao lại nói mấy lời này, anh uống lộn thuốc à?” Kiều Hoa câu môi cười, đem Tiếu Tiếu đưa cho anh, vòng tay ra sau cổ giúp Từ Sơn Tùng sửa sửa lại cổ áo.
Một động tác, phảng phất như quay lại thời kỳ tân hôn. Đêm đầu tiên của hai người, hai người cũng không thân thuộc như bây giờ, cô nhón chân lên, anh khom lưng, cô vì anh mà sửa lại vạt áo, anh nhẹ nhàng cúi người hôn lên sườn mặt của cô
Trái tim chợt đập liên hồi, hốc mặt nóng lên, “Cảm ơn em đã gả cho anh.”
Kiều Hoa sửng sốt, chỉ kịp nghe thấy giọng khàn khàn của Từ Sơn Tùng, chưa kịp định hình thì anh đã đem cô và Tiếu Tiếu ôm chặt vào lòng mình.
“Cảm ơn em vì đã tặng anh hai tiểu bảo bối.”
Trong lòng Kiều Hoa hiểu rõ.
Nguyên lai những hành vì thổ lộ bất ngờ này là sự cảm khái và cảm động.
Kiều Hoa không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này, cô chỉ thấy lòng mình ngọt như được tắm trong hũ mật.
Ngón trỏ chọc chọc n.g.ự.c Từ Sơn Tùng, Kiều Hoa ngước mắt. Cái chớp mắt kia, trong mắt cô không chỉ có ánh sáng còn có hình bóng của anh.
“Vậy em dùng nửa đời còn lại của mình để bắt anh cảm ơn.”
“ Ân.” Thanh âm của Từ Sơn Tùng vừa trầm thấp mà vừa vui mừng, ý cười tràn ra từ trong cổ họng.
“Anh cực kỳ cam tâm tình nguyện mà chịu đựng.”
=======================================
Vậy là phần chính văn của bộ [Thập Niên 80] Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá đến đây là kết thúc rồi! Kế tiếp sẽ là phiên ngoại của bộ truyện. Phiên ngoại sẽ được chia làm hai phần, một phần sẽ nói về sự nghiệp, sau đó sẽ nói về phần cuộc sống sinh hoạt hằng ngày.
Mình cảm ơn mọi người đã cùng đồng hành với mình trong suốt thời gian qua. Mình rất biết ơn vì những lời động viên, góp ý cũng như là nhận xét của mọi người. Mình yêu mọi người rất nhiều.
Một lát sau, Kiều Hoa bế Tiếu Tiếu lên, đẩy theo xe nôi chuẩn bị đưa cô nhóc ra tiệm cô nhóc đi ra cửa tiệm. Cửa hàng mới cách khu Nam Hồ rất gần, đi bộ tầm mười lăm phút là tới.
“Mẹ ơi, em gái biết nghịch tuyết, em gái rất giỏi nha.”
“Con cũng rất giỏi mà, con biết chơi tuyết với em, rất đáng khen nha.”
Kiều Minh muốn nắm tay mẹ, nhưng kết quả là bị ba ba chen ngang, một tay ôm lấy vai mẹ, một tay nắm lấy tay cậu nhóc.
Kiều Minh cũng không quá để ý, nắm tay ba ba nhóc cũng vui rồi. Cậu nhóc cười nói: “Mẹ ơi, ngày mai là ngày nghỉ, con không phải đi học, con có thể ra tiệm chơi được không? Con còn muốn qua xưởng của ba ba chơi nữa, sau đó đi qua đại tạp viện tìm anh Đào Đào.”
“Có thể a, qua ngày mai rồi lại nói.”
Cậu nhóc vui vẻ nhảy chân sáo, nhảy chụm từng bước nhỏ xuống cầu thang, “ Ân, hết ngày hôm nay rất mau, ngày mai sẽ đến sớm thôi. Con đến trường có rất nhiều bạn chơi cùng, còn có thể đọc sách, cho nên thời gian trôi qua mau lắm. Một cái vèo là hết ngày~”
Đang kích động, bỗng nhiên Kiều Minh nhớ tới một chuyện quan trọng, “A, mẹ ơi, con còn chưa lấy cặp!”
Từ Sơn Tùng cùng Kiều Hoa nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười ra tiếng.
Hai người lớn chơi đến quên trời quên đất, cư nhiên cũng không nhớ ra việc này.
Vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, lắc đầu, “Kia, mau lấy nhanh lên. Nha, để ba ba đưa chìa khóa cho con.”
“Mẹ ơi, trên cổ con có chìa khóa, con có thể tự mình mở cửa.”
Kiều Minh rút chìa khóa treo trên cổ mình xuống, thình thịch chạy lên lầu, động tác nhanh nhẹn. Người lớn nhìn vào không thể không cảm thán: Trẻ con thật tốt.
Nhìn bóng dáng hoạt bát của con trai, Kiều Hoa trong phút chốc không ngừng cảm thán. Không ngời con trai lại lớn như vậy, nhớ rõ lần đầu tiên cô gặp con trai sau khi tỉnh lại, cậu nhóc vẫn còn nhỏ xíu, người gầy nhom, tính cách cũng mẫn cảm, Kiều Minh không dám nói nhiều hơn vài câu, lúc nói chuyện cũng nhỏ giọng, sợ bị người khác ghét bỏ.
Mấy năm qua đi, cậu nhóc đã trở thành một đứa trẻ hoạt bát, rộng rãi, là ánh mặt trời nhỏ.
Người làm mẹ như Kiều Hoa cũng chỉ có thể cảm thán.
Nhìn bóng dáng Kiều Minh rời đi, Từ Sơn Tùng thu hồi tầm mắt, anh bỗng nhiên nhìn Kiều Hoa và cục cưng được cô bế trong tay. Tiếu Tiếu ở trong n.g.ự.c mẹ ngẩng đầu, cô nhóc quay đầu nhìn ba ba của mình, bàn tay nhỏ múp míp đưa tay lên nhéo nhéo mũi ba ba mình, cười vui vẻ ra tiếng.
Nắm lấy tay Tiếu Tiếu lắc lắc, bỗng nhiên Từ Sơn Tùng đụng trán mình vào trán Kiều Hoa, thâm tình nhìn cô, tha thiết chân thành nói: “Cảm ơn em vợ của anh.”
Nắm chặt lấy tay cô, phảng phất như cầm bảo bối trân quý nhất trần đời.
“Làm sao vậy, đang êm đang đẹp sao lại nói mấy lời này, anh uống lộn thuốc à?” Kiều Hoa câu môi cười, đem Tiếu Tiếu đưa cho anh, vòng tay ra sau cổ giúp Từ Sơn Tùng sửa sửa lại cổ áo.
Một động tác, phảng phất như quay lại thời kỳ tân hôn. Đêm đầu tiên của hai người, hai người cũng không thân thuộc như bây giờ, cô nhón chân lên, anh khom lưng, cô vì anh mà sửa lại vạt áo, anh nhẹ nhàng cúi người hôn lên sườn mặt của cô
Trái tim chợt đập liên hồi, hốc mặt nóng lên, “Cảm ơn em đã gả cho anh.”
Kiều Hoa sửng sốt, chỉ kịp nghe thấy giọng khàn khàn của Từ Sơn Tùng, chưa kịp định hình thì anh đã đem cô và Tiếu Tiếu ôm chặt vào lòng mình.
“Cảm ơn em vì đã tặng anh hai tiểu bảo bối.”
Trong lòng Kiều Hoa hiểu rõ.
Nguyên lai những hành vì thổ lộ bất ngờ này là sự cảm khái và cảm động.
Kiều Hoa không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này, cô chỉ thấy lòng mình ngọt như được tắm trong hũ mật.
Ngón trỏ chọc chọc n.g.ự.c Từ Sơn Tùng, Kiều Hoa ngước mắt. Cái chớp mắt kia, trong mắt cô không chỉ có ánh sáng còn có hình bóng của anh.
“Vậy em dùng nửa đời còn lại của mình để bắt anh cảm ơn.”
“ Ân.” Thanh âm của Từ Sơn Tùng vừa trầm thấp mà vừa vui mừng, ý cười tràn ra từ trong cổ họng.
“Anh cực kỳ cam tâm tình nguyện mà chịu đựng.”
=======================================
Vậy là phần chính văn của bộ [Thập Niên 80] Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá đến đây là kết thúc rồi! Kế tiếp sẽ là phiên ngoại của bộ truyện. Phiên ngoại sẽ được chia làm hai phần, một phần sẽ nói về sự nghiệp, sau đó sẽ nói về phần cuộc sống sinh hoạt hằng ngày.
Mình cảm ơn mọi người đã cùng đồng hành với mình trong suốt thời gian qua. Mình rất biết ơn vì những lời động viên, góp ý cũng như là nhận xét của mọi người. Mình yêu mọi người rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương