Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 458



Đảo mắt đã qua ba tháng, thời tiết ngày một ấm lên, cây cối núi non cũng đã bắt đầu sinh sôi nảy nở.

Xưởng An Tiếu dần đi vào quỹ đạo của mình, thông báo tuyển dụng, đơn đặt hàng cứ ào ạt kéo tới.

Dựa theo tốc độ phát triển này, nếu muốn mở rộng quy mô xưởng chỉ còn là vấn đề thời gian.

Gần đây Từ Sơn Tùng vừa mới ký một hợp đồng lớn, vốn dĩ hai bên đang hợp tác thuận lợi rất mau sẽ ký kết hợp đồng, nào ngờ người phụ trách bên kia bị ngã cầu thang gãy chân, vì thế phải đổi người phụ trách.

Người phụ trách mới này không giống những người, người đó yêu cầu mình phải được hưởng hoa hồng, ý tứ chính là, không trích phần trăm thì hợp đồng sẽ không được ký kết. Hơn nữa, cho dù Từ Sơn Tùng có đi cáo trạng thì tên đó cũng không sợ - tên đó có người chống lưng.

Đây là lần đầu tiên Từ Sơn Tùng mở xưởng đến giờ gặp phải tình huống như vậy, anh hỏi bên kia muốn ăn bao nhiêu sau khi nghe lập tức do dự.

Hợp đồng trị giá bốn vạn, người này đòi ăn một vạn, hơn nữa bên Từ Sơn Tùng còn phải phụ trách tiền vận chuyển, phí tổn linh tinh. Một đơn đặt hàng lời chưa đến hai vạn…Hơn nữa còn phải tốn tiền vải dệt.

Một vạn ở thập niên này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, bấy nhiêu cũng có thể mua được một căn nhà nhỏ, nếu ở chỗ hẻo lánh thì có thể mua được hai căn nhà.

Nếu người đó đòi một nghìn thì Từ Sơn Tùng còn có thể xem xét, nhưng người đó há miệng ra đòi một vạn, đối với xưởng mới khai trương mà nói chính là làm khó làm dễ.

Gần đây bởi vì đơn đặt hàng này mà Từ Sơn Tùng bận đến mức chân không chạm đất. Người phụ trách kia còn không biết xấu hổ mà muốn anh mời cơm, mỗi lần đều là Từ Sơn Tùng bỏ tiền túi ra.

Buổi tối hôm nay sau khi đi ăn cơm với khách hàng về, không những không ký kết thành công mà ngược lại còn mang theo một thân mùi rượu trở về nhà.

Bất quá anh lớn lên ở Đông Bắc, tửu lượng cũng cao hơn người phương nam. Từ nhỏ anh đã tập uống cho nên bây giờ không có mấy người phương nam có thể so được tửu lượng với anh.

Nhưng mà mặc kệ Từ Sơn Tùng uống nhiều hay uống ít, mỗi lần đi xã giao về, Kiều Hoa đều nấu cho anh một chén canh giải rượu.

Uống xong, cầm chén đi vào phòng bếp rửa sạch sẽ. Thời điểm đi ra, Kiều Hoa đưa cho anh một chồng báo màu sắc sặc sỡ. Ngồi xuống sô pha, bàn tay lành lạnh của Kiều Hoa không nhanh không chậm giúp anh xoa bóp.

“Thoải mái sao”

Từ Sơn Tùng hưởng thụ mà nhắm mắt lại, ở trong lòng n.g.ự.c cô cọ cọ, “ n, cảm ơn vợ.” Kiều Hoa câu môi, không chút tiếng động cười rộ lên, đánh giá ngũ quan tuấn tú của chồng mình, nói với Từ Sơn Tùng: “Đây là báo mà Du Phồn mang tới đó.”

Từ Sơn Tùng trợn mắt, cầm tờ báo lên. Tờ báo này khác xa với báo đại lục, không phải là báo trắng đen mà là báo in màu, rực rỡ đến mức không biết nên nhìn vào đâu.

Thậm chí trên tờ báo còn có mục ảnh chụp không mấy “chừng mực”, trên báo cư nhiên có hình nữ nhân mặc nội y?

Anh xem đến hôn mê, rất lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần, ánh mắt ngơ ngác ngây dại.

“Anh nhìn chằm chằm chỗ này làm gì? Đây là ảnh áo tắm của người ta, đừng nhìn.” Kiều Hoa vừa buồn cười vừa cạn lời cô vỗ vỗ tay anh, ý bảo anh mau lật.

Từ Sơn Tùng thuận theo mà lật qua trang khác, giải thích: “Không phải anh nhìn, chỉ là có chút ngốc, cũng không phải là muốn xem.”

Kiều Hoa hung hăng ấn trán của anh một cái, “Hừ, đúng là nam nhân.”

Từ Sơn Tùng: “..................”

“Không phải đưa cho anh xem mỹ nữ. Nha, anh nhìn chỗ này, Hồng Kông dạo này đang phát triển loại hình này, nó cũng không khác biệt với bách hóa chỗ chúng ta là mấy, nhưng lại khác nhau rất nhiều chỗ. Đây gọi là trung tâm mua sắm hoặc là siêu thị, đây là loại hình sở hữu tư nhân, còn bách hóa chỗ chúng ta là sở hữu nhà nước. Trong trung tâm mua sắm, ai có nhiều tiền thì có thể thuê được mặt bằng. Sau này chỗ chúng ta cũng sẽ có loại hình này, chúng ta phải chạy trước một bước.”

Lật qua lật lại xem bức hình, xác thật là rất mới mẻ. Dựa vào hình màu trên tờ báo này, có thể tưởng tượng ra rất nhiều, hơn nữa nghe qua đây là một chỗ có thể kiếm tiền.

“Siêu thị? Anh chưa nghe qua, muốn nó xuất hiện hẳn là phải chờ mấy năm nữa đi.” Dù sao thì hiện giờ cũng không có thông tin nào về nó.

“Không quan hệ, em cho anh xem chính là nhắc anh đến lúc đó chúng ta phải là nhóm người đầu tiên tham gia vào để tìm một vị trí tốt.”

Từ Sơn Tùng cười một chút, “Em còn nghĩ rất xa.”

Kiều Hoa tự hào nâng khóe miệng lên, “Đó là đương nhiên. Bây giờ phải làm ăn lớn một chút, sau này già mới không hối hận, nhiều khi nhớ lại còn cảm thấy rất có ý tứ. Hơn nữa, chúng ta phải kiếm nhiều tiền một chút để hai bảo bối nhà chúng ta có cuộc sống tốt đẹp nha.”

“ Ân, cái này thì anh đồng ý.”

Liếc nhìn cô nhóc Tiếu Tiếu đang ngủ ngon lành trong nội lại nhìn qua Minh Minh đang vui vẻ coi hoạt hình, khóe miệng không tự giác mà mà nâng lên.

Nỗ lực làm việc không phải là vì cho đời sau có một cuộc sống tốt hơn sao, từ lúc kết hôn đến giờ, đây vẫn luôn là quan niệm mà Từ Sơn Tùng gìn giữ.

Chương trước Chương tiếp