Xuyên Không Ta Cùng Trùm Phản Diện HE!
Chương 6: Oan gia ngõ hẹp!
Uyên Dương rất thích đồ ăn làm từ socola. Nhưng hôm nay chả thấy ngon miệng tẹo nào. Tại trước mắt có 2 con thiêu thân lượn lờ. Đừng hỏi tại sao công 9 Mặc Tư Hàn chưa làm gì cậu đã thấy ngứa mắt. Người ta thường nói yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng nên là chỉ cần Tư Hàn đi cạnh Mộng Y thôi là cậu không ưa nổi rồi.
Thấy cậu đang hút trà sữa mà mặt chán nản, Thái Anh hỏi:
" Làm sao vậy? Trà sữa không ngon sao? "
" Không phải ngon lắm! Chỉ là không có tâm trạng để thưởng thức thôi. "
" Làm sao, có chuyện gì à kể anh nghe! "
" Thì chuyện là trước mặt em nè, có 2 đứa em không ưa... khoan từ từ hãy quay lại! Để em chụp hình cho! "
Dương cầm điện thoại lên giả bộ chụp hình cho Thái Anh nhưng thực chất là chụp hình Mộng Y và Tư Hàn. Cậu giơ điện thoại cho Thái Anh xem.
" 2 đứa này làm gì mà mày ghét? "
" Thì chuyện là... "
Sau đó là màn nấu xói kinh điển.
Mộng Y cùng Tư Hàn đến quán này để hẹn hò. Chợt cậu thấy một người rất quen mắt. Hình như là Trịnh Uyên Dương. Mà không đúng, Dương nó trông xấu xấu bẩn bẩn, còn người này trông đẹp trai thế, chắc không phải đâu!
Uyên Dương nói khô cả họng. Hút miếng trà sữa rồi nói tiếp.
" Đó! Là vậy đó! "
" Thằng này mất nết ghê! Đã mượn tiền người ta mà còn thái độ! Mà cũng ai biểu mày hiền quá chi! Ai cũng bắt nạt được! "
" Đấy là ngày xưa thôi, chứ bây giờ đứa nào đụng là em chạm, chúng nó thích cảm thì em xúc luôn! "
Thái Anh bật cười. Em trai mình càng ngày càng thú vị a!
Hai anh em ngồi thêm một chút nữa thì đi về. Mọi chuyện sẽ rất bình thường cho đến khi...
Rầm!
" Ui da! "
" Ờm mình xin lỗi bạn có sao không? "
Mộng Y nở nụ cười vô tội.
" Có! Rất có sao nha! "
Dương bực mình. Khi không đụng cậu chi.
" Ờm mình xin lỗi! Để mình đỡ bạn dậy nha! "
" À không cần tôi đỡ được rồi! Sợ cậu bẩn tay! "
Thái Anh đỡ Dương dậy. Dương cảm thấy khó hiểu, chả lẽ mới cắt tóc mà thằng này đã không nhận ra mình rồi.
" Mình xin lỗi mình không cố ý đâu! "
Dương bật cười. Mộng Y bây giờ với Mộng Y lúc chửi mắng nguyên chủ như 2 con người khác nhau á.
" Vậy thì bồi thường đi! 5 triệu! "
" Hả! " Mộng Y kinh hãi.
" Này đừng có quá đáng nha! Em ấy xin lỗi rồi còn gì! " Tư Hàn bất bình.
" Anh tránh ra, không liên quan đến anh! " Thái Anh lên tiếng.
Được cái hai anh em nhà này hỗn y như nhau.
Thái Anh vài ba bữa lại dính phốt thái độ tại vì anh cứ bất bình cái gì là nói thẳng ra, không kiêng nể gì ai. Công ty chủ quản Chu thị chắc mệt mỏi dữ lắm.
" Hai người... Được lắm! Hai người có biết tôi là ai không? "
Mặc Tư Hàn bật cười.
Mọe cái lời thoại hay xuất hiện trong mấy bộ phim đừng bao giờ coi thường người khác này.
" Anh là cái thằng đàn bà hay lo chuyện bao đồng!"
" Cậu! "
Uyên Dương tự cảm thấy lời thoại của mình quá mức phản diện đi.
Địch Mộng Y im lặng nãy giờ dường như nhận ra điều gì đó. Y lên tiếng :
" Uyên Dương. Cậu là Trịnh Uyên Dương phải không? "
" Phải! "
" Ý Uyên Dương. Tại sao cậu lại tỏ vẻ không quen biết tớ. Còn dọa tớ nữa! "
Mộng Y tỏ vẻ trách móc. Tư Hàn kiểu cái quần què gì đang diễn ra vậy.
" À không! Tôi đòi tiền bồi thường của cậu là thật. 5 triệu! Giả đây! "
Mộng Y chết trân tại chỗ. Vốn dĩ khi nhận ra người đang gây chuyện từ nãy giờ là Trịnh Uyên Dương, y rất bất ngờ. Cái thằng xấu xấu bẩn bẩn sao chỉ qua một buổi lại thay đổi như này. Y định bao che cho Uyên Dương, tại vốn dĩ Uyên Dương còn giá trị lợi dụng. Y đã mượn tiền, mượn xe... của Uyên Dương để giả bộ mình là con nhà giàu. Cũng bởi vậy Mộng Y mới dễ dàng quen được thiếu gia độc nhất nhà họ Mặc - Mặc Tư Hàn. Ai cũng biết Mặc Tư Hàn rất coi thường người nghèo. Không dễ gì mới câu được con mồi ngon thế này!
Nhưng cái thái độ của Uyên Dương làm y sượng trân không tả nổi.
" Cậu... "
Dương cười khẩy.
" Tôi đùa thôi. Dù gì chúng ta cũng là bạn thân mà phải không? "
Vừa nói, Dương vừa bóp lấy cằm của Mộng Y.
" Này bỏ tay ra! "
Lập tức Tư Hàn gạt tay cậu ra. Dương cười khẩy:
" Thôi tạm biệt! Hẹn mai gặp lại ở trường nha Địch Mộng Y. Đi thôi anh ơi! "
" Ờ! "
Hai người đường hoàng đi ra khỏi quán trà sữa.
Địch Mộng Y vẫn sững sờ. Cái thái độ này, Trịnh Uyên Dương sao lại có cái thái độ này. " Chẳng lẽ cậu ta bắt đầu phản kháng rồi. Không được, mình còn chưa chính thức bước vào Mặc gia nữa. Vẫn phải dựa vào tiền của cậu ta. Phải tìm cách khiến Trịnh Uyên Dương phục tùng mình mới được! " Đôi mắt Y thoáng lên tỉa tàn độc.
" Mộng Y! Mộng Y! Em có sao không? "
Tư Hàn lay nhẹ người Mộng Y.
" À dạ em không sao! Mình... cũng về thôi! "
" Em đó, quen toàn người gì đâu không! Sau này đừng dây dưa với cậu ta nữa biết không! "
" Dạ vâng! "
Trên xe, hai anh em cười vui vẻ. " Hôm nay mình chả khác nào phản diện cả. Thời gian còn dài lắm, sau này sẽ cho mấy người biết mùi! "
Mặc Tư Hàn trở Mộng Y về nhà. Trên xe, tay anh vừa gõ từng nhịp theo vô lăng vừa nghĩ: " Trịnh Uyên Dương! Cũng thật thú vị! "
Thấy cậu đang hút trà sữa mà mặt chán nản, Thái Anh hỏi:
" Làm sao vậy? Trà sữa không ngon sao? "
" Không phải ngon lắm! Chỉ là không có tâm trạng để thưởng thức thôi. "
" Làm sao, có chuyện gì à kể anh nghe! "
" Thì chuyện là trước mặt em nè, có 2 đứa em không ưa... khoan từ từ hãy quay lại! Để em chụp hình cho! "
Dương cầm điện thoại lên giả bộ chụp hình cho Thái Anh nhưng thực chất là chụp hình Mộng Y và Tư Hàn. Cậu giơ điện thoại cho Thái Anh xem.
" 2 đứa này làm gì mà mày ghét? "
" Thì chuyện là... "
Sau đó là màn nấu xói kinh điển.
Mộng Y cùng Tư Hàn đến quán này để hẹn hò. Chợt cậu thấy một người rất quen mắt. Hình như là Trịnh Uyên Dương. Mà không đúng, Dương nó trông xấu xấu bẩn bẩn, còn người này trông đẹp trai thế, chắc không phải đâu!
Uyên Dương nói khô cả họng. Hút miếng trà sữa rồi nói tiếp.
" Đó! Là vậy đó! "
" Thằng này mất nết ghê! Đã mượn tiền người ta mà còn thái độ! Mà cũng ai biểu mày hiền quá chi! Ai cũng bắt nạt được! "
" Đấy là ngày xưa thôi, chứ bây giờ đứa nào đụng là em chạm, chúng nó thích cảm thì em xúc luôn! "
Thái Anh bật cười. Em trai mình càng ngày càng thú vị a!
Hai anh em ngồi thêm một chút nữa thì đi về. Mọi chuyện sẽ rất bình thường cho đến khi...
Rầm!
" Ui da! "
" Ờm mình xin lỗi bạn có sao không? "
Mộng Y nở nụ cười vô tội.
" Có! Rất có sao nha! "
Dương bực mình. Khi không đụng cậu chi.
" Ờm mình xin lỗi! Để mình đỡ bạn dậy nha! "
" À không cần tôi đỡ được rồi! Sợ cậu bẩn tay! "
Thái Anh đỡ Dương dậy. Dương cảm thấy khó hiểu, chả lẽ mới cắt tóc mà thằng này đã không nhận ra mình rồi.
" Mình xin lỗi mình không cố ý đâu! "
Dương bật cười. Mộng Y bây giờ với Mộng Y lúc chửi mắng nguyên chủ như 2 con người khác nhau á.
" Vậy thì bồi thường đi! 5 triệu! "
" Hả! " Mộng Y kinh hãi.
" Này đừng có quá đáng nha! Em ấy xin lỗi rồi còn gì! " Tư Hàn bất bình.
" Anh tránh ra, không liên quan đến anh! " Thái Anh lên tiếng.
Được cái hai anh em nhà này hỗn y như nhau.
Thái Anh vài ba bữa lại dính phốt thái độ tại vì anh cứ bất bình cái gì là nói thẳng ra, không kiêng nể gì ai. Công ty chủ quản Chu thị chắc mệt mỏi dữ lắm.
" Hai người... Được lắm! Hai người có biết tôi là ai không? "
Mặc Tư Hàn bật cười.
Mọe cái lời thoại hay xuất hiện trong mấy bộ phim đừng bao giờ coi thường người khác này.
" Anh là cái thằng đàn bà hay lo chuyện bao đồng!"
" Cậu! "
Uyên Dương tự cảm thấy lời thoại của mình quá mức phản diện đi.
Địch Mộng Y im lặng nãy giờ dường như nhận ra điều gì đó. Y lên tiếng :
" Uyên Dương. Cậu là Trịnh Uyên Dương phải không? "
" Phải! "
" Ý Uyên Dương. Tại sao cậu lại tỏ vẻ không quen biết tớ. Còn dọa tớ nữa! "
Mộng Y tỏ vẻ trách móc. Tư Hàn kiểu cái quần què gì đang diễn ra vậy.
" À không! Tôi đòi tiền bồi thường của cậu là thật. 5 triệu! Giả đây! "
Mộng Y chết trân tại chỗ. Vốn dĩ khi nhận ra người đang gây chuyện từ nãy giờ là Trịnh Uyên Dương, y rất bất ngờ. Cái thằng xấu xấu bẩn bẩn sao chỉ qua một buổi lại thay đổi như này. Y định bao che cho Uyên Dương, tại vốn dĩ Uyên Dương còn giá trị lợi dụng. Y đã mượn tiền, mượn xe... của Uyên Dương để giả bộ mình là con nhà giàu. Cũng bởi vậy Mộng Y mới dễ dàng quen được thiếu gia độc nhất nhà họ Mặc - Mặc Tư Hàn. Ai cũng biết Mặc Tư Hàn rất coi thường người nghèo. Không dễ gì mới câu được con mồi ngon thế này!
Nhưng cái thái độ của Uyên Dương làm y sượng trân không tả nổi.
" Cậu... "
Dương cười khẩy.
" Tôi đùa thôi. Dù gì chúng ta cũng là bạn thân mà phải không? "
Vừa nói, Dương vừa bóp lấy cằm của Mộng Y.
" Này bỏ tay ra! "
Lập tức Tư Hàn gạt tay cậu ra. Dương cười khẩy:
" Thôi tạm biệt! Hẹn mai gặp lại ở trường nha Địch Mộng Y. Đi thôi anh ơi! "
" Ờ! "
Hai người đường hoàng đi ra khỏi quán trà sữa.
Địch Mộng Y vẫn sững sờ. Cái thái độ này, Trịnh Uyên Dương sao lại có cái thái độ này. " Chẳng lẽ cậu ta bắt đầu phản kháng rồi. Không được, mình còn chưa chính thức bước vào Mặc gia nữa. Vẫn phải dựa vào tiền của cậu ta. Phải tìm cách khiến Trịnh Uyên Dương phục tùng mình mới được! " Đôi mắt Y thoáng lên tỉa tàn độc.
" Mộng Y! Mộng Y! Em có sao không? "
Tư Hàn lay nhẹ người Mộng Y.
" À dạ em không sao! Mình... cũng về thôi! "
" Em đó, quen toàn người gì đâu không! Sau này đừng dây dưa với cậu ta nữa biết không! "
" Dạ vâng! "
Trên xe, hai anh em cười vui vẻ. " Hôm nay mình chả khác nào phản diện cả. Thời gian còn dài lắm, sau này sẽ cho mấy người biết mùi! "
Mặc Tư Hàn trở Mộng Y về nhà. Trên xe, tay anh vừa gõ từng nhịp theo vô lăng vừa nghĩ: " Trịnh Uyên Dương! Cũng thật thú vị! "
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương