Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 24: 24: Chặt Đứt Tài Lộ Của Ta! Lão Già Thối Này Rất Xấu Xa!
Tảo triều rất nhanh đã kết thúc.
Khi bãi triều ra ngoài, Lâm Bắc Phàm và Diêu Chính lại đụng độ nhau.
Sắc mặt của Diêu Chính đen như đít nồi: “Lâm đại nhân, lần này coi như ngươi may mắn! Hừ!”Lâm Bắc Phàm mỉm cười, trong nụ cười mang theo vẻ mỉa mai, đáp: “Diêu đại nhân, vốn ta còn tưởng ngươi định vạch tội ta tham ô tiền của mấy ngôn quan các ngươi, kết quả lại là chuyện nhỏ như đến thanh lâu chơi! Nếu ngươi thật sự làm như vậy, ta còn kính ngươi là anh hùng đấy! Rốt cuộc thật sự vẫn khiến ta quá thất vọng! Xem ra ngôn quan các ngươi đúng là có hơi hữu danh vô thực thật!”Sắc mặt Diêu Chính càng tối tăm hơn, sao bọn họ dám lấy chuyện này ra để vạch tội Lâm Bắc Phàm được?Thắng rồi, Lâm Bắc Phàm xong đời mà bọn họ cũng xong đời theo!Mà thua rồi thì mất mặt lắm!Nói tóm lại chính là một chuyện cố hết sức mà không được kết quả tốt!“Lâm Bắc Phàm, ngươi đừng đắc ý, chúng ta còn gặp nhau nhiều, cứ chờ mà xem!” Diêu Chính phất tay áo rời đi.
Lâm Bắc Phàm vẫy tay tạm biệt: “Diêu đại nhân, không tiễn nhé, ta vô cùng mong chờ màn biểu diễn của ngươi!”Tảo triều kết thúc, Lâm Bắc Phàm tới Quốc Tử Giám báo cáo.
Hôm nay là ngày hắn đi nhậm chức.
Tới Quốc Tử Giám, dựa theo lệ thường đầu tiên phải thăm hỏi lãnh đạo nơi này.
Dưới sự dẫn dắt của một vị tiến sĩ, Lâm Bắc Phàm tới một phòng làm việc nhã nhặn, gặp một lào già hơn sáu mươi tuổi.
Người này chính là lãnh đạo của Quốc Tử Giám, tên là Lưu Hoa Nghiệp, chức quan là tế tửu tương đương với hiệu trưởng của Quốc Tử Giám, quan tòng tứ phẩm, chấp chưởng Quốc Tử Giám đã được mười mấy năm, đức cao vọng trọng.
Lâm Bắc Phàm chắp tay cúi đầu: “Hạ quan Lâm Bắc Phàm, bái kiến Lưu tế tử!”Lưu Hoa Nghiệp cười ha ha lên đón: “Trạng nguyên lang thi đâu đậu đó tới rồi! Ừm, không tồi, quả nhiên là tuấn tú nho nhã!”“Lưu tế tửu quá khen, hạ quan hổ thẹn không dám nhận!”“Không cần khách sáo với lão phu, mau ngồi xuống!”“Cảm ơn Lưu tế tửu!”Hai người uống trà, ân cần hỏi han trò chuyện.
Chưa đến một lúc, có một người trung niên tướng mạo uy nghiêm tới.
Lâm Bắc Phàm nghi ngờ: “Vị này là…”“Lâm đại nhân, giới thiệu với ngươi!” Lưu tế tửu vuốt chòm râu, cười nói: “Vị này chính là một ti nghiệp khác ở Quốc Tử Giám, họ Tôn, tên Thiên Đạo! Ở nơi này đã hơn bốn năm, là cánh tay trái, cánh tay phải đáng tin cậy nhất của lão phu!”Lâm Bắc Phàm vội vàng đứng dậy: “Chào Tôn đại nhân!”“Chào Lâm đại nhân!” Tôn Thiên Đạo khách sáo đáp.
Hắn ta cũng không dám thất lễ với Lâm Bắc Phàm!Tuy Lâm Bắc Phàm trẻ tuổi nhưng lại là trạng nguyên thi đâu đậu đó, hơn nữa còn là người tâm phúc bên cạnh nữ đế, tương lai rộng mở!Còn hắn ta chỉ là một viên quan nho nhỏ, hoàn toàn không đắc tội được!Đôi bên trò chuyện vô cùng hòa hợp!Lưu tế tửu cười bảo: “Lão phu tuổi tác đã cao, lực bất tòng tâm, cho nên gần như toàn bộ công việc đều do Tôn đại nhân chịu khó phụ trách! Bởi vì công vụ bận rộn nên mấy lần liền Tôn đại nhân lâm bệnh hại thân, trong lòng lão phu hổ thẹn! Lâm đại nhân, ngươi tới vừa đúng lúc, chúng ta nhân lúc này phân chia công việc, san sẻ gánh nặng với Tôn đại nhân!”Lâm Bắc Phàm vội vàng gật đầu: “Nên là vậy!”“Lâm đại nhân, ngươi giỏi việc gì nhất? Cứ nói ra, lão phu sẽ sắp xếp cho ngươi!” Lưu tế tửu cười hỏi.
Lâm Bắc Phàm xốc lại tinh thần, cơ hội tham tiền tới rồi đây!“Cảm ơn Lưu tế tửu đã cho hạ quan cơ hội này!” Lâm Bắc Phàm mang vẻ mặt nghiêm túc: “Hạ quan khá tinh thông ở các phương diện toán học, tài vụ, tài chính quản lý, cho nên Lưu tế tửu có thể giao công việc ở phương diện tài vụ này cho hạ quan!”“Được! Lát nữa ta sẽ bàn giao công việc này cho Lâm đại nhân!” Tôn Thiên Đạo không hề do dự mà đáp.
“Cảm ơn Tôn đại nhân!” Lâm Bắc Phàm tươi cười rạng rỡ.
Nhìn nụ cười vui vẻ này của Lâm Bắc Phàm, trong lòng Lưu tế tửu chợt hoảng hốt, nghĩ đến một tin đồn.
Lâm Bắc Phàm không chỉ là tân khoa trạng nguyên mà còn là một tên tham quan, vô cùng biết tham ô tiền.
Hai lần xét nhà không biết đã tham ô bao nhiêu tiền bạc, nếu như để hắn quản lý tài vụ vậy đúng thật là bánh bao thịt ném chó không có cách nào lấy lại được nữa, một lúc nào đó hắn ôm tiền đi mất cũng không biết chừng.
Lão vội vàng hô một tiếng: “Chờ đã!”“Có chuyện gì sao?” Hai người Lâm Bắc Phàm nhìn qua.
Lưu tế tửu ho khan một tiếng: “Lão phu cảm thấy vấn đề tài vụ vẫn nên giao cho Tôn đại nhân tiếp tục phụ trách! Hắn chín chắn, cẩn thận, không dễ phạm lỗi! Lâm đại nhân, ngươi vẫn nên chọn một vài công việc đơn giản để bắt đầu trước đã!”Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm u ám hẳn đi.
Chặt đứt tài lộ của ta!Lão già thối này rất xấu xa!“Nếu Tôn đại nhân đã tiếp tục phụ trách tài vụ, vậy có thể giao phương diện quản lý hậu cần cho hạ quan, hạ quan đảm bảo sẽ quản lý ổn thỏa thích đáng!”“Được, lát nữa ta sẽ bàn giao công việc hậu cần lại cho Lâm đại nhân!” Tôn Thiên Đạo nói.
“Cảm ơn Tôn Đại Nhân đã đồng ý!” Lâm Bắc Phàm mặt mày hơn hở.
“Cái này… cũng chờ đã!” Lưu tế tửu lại ho khan một tiếng: “Lão phu cảm thấy công việc hậu cần vẫn nên do Tôn đại nhân phụ trách sẽ khá ổn thỏa hơn! Lâm đại nhân, ngươi chọn cái khác đi!”Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm càng oán hận hơn.
Lại chặt đứt tài lộ của ta!Lão già thối nhà ngươi lòng dạ quá xấu xa!Lưu tế tửu bị ánh mắt của Lâm Bắc Phàm nhìn mà hơi mất tự nhiên.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại chọn vài công việc có liên quan đến tiền nhưng đều bị Lưu tế tửu từ chối một cách dứt khoát.
Đến cuối cùng, suýt chút nữa thì hắn tức phát khóc: “Lưu tế tửu, ngươi không thể như vậy! Ngươi kêu ta kiến nghị, kết quả ta nói cái nào ngươi đều bác bỏ cái đó, có phải ngươi cố tình nhằm vào ta không?”Lưu tế tửu cũng cảm thấy có hơi xấu hổ, lại trấn an: “Như vậy đi, kỷ luật, thái độ đạo đức học sinh và phương diện bài vở đều do Lâm đại nhân phụ trách! Ngươi là tân khoa trạng nguyên thi đâu đậu đó chắc hẳn dư sức làm mấy chuyện này! Được rồi, cứ quyết định sảng khoái như vậy đi! Lão phu còn có chuyện cần bàn với Tôn đại nhân, không tiếp đón Lâm đại nhân được, tiễn khách!”Vì thế Lâm Bắc Phàm bị đuổi ra ngoài.
Lâm Bắc Phàm: “…”.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương