Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 25: 25: Chỉ Thế Này Đã Làm Khó Được Ta Các Ngươi Quá Non Và Xanh Rồi!
Sau khi Lâm Bắc Phàm rời đi, Tôn Thiên Đạo hỏi trong sự khó hiểu: “Tế tửu đại nhân, Lâm đại nhân chính là người tâm phúc bên cạnh hoàng đế bệ hạ, vô cùng được sủng ái, thăng quan tiến chức vùn vụt cũng chỉ là chuyện sớm muộn, hoàn toàn không thể đắc tội được đâu! Tại sao vừa rồi ngươi lại…”“Tôn đại nhân, lão phu cũng không có cách nào khác!” Lưu tế tửu cười khổ: “Ngoài kia đồn ầm lên nói tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm là một vị tham quan, mới xét nhà có hai lần đã tham ô một khoản tiền cực lớn! Nếu để hắn làm chức vụ nào dính đến phương diện tiền bạc hắn sẽ lại giẫm lên vết xe đổ, giở lại trò cũ, hai người chúng ta cũng sẽ bị liên lụy, gánh không nổi đâu! Lão phu cũng chỉ đề phòng bất trắc mà thôi!”Tôn Thiên Đạo cúi đầu xin lỗi: “Tế tửu đại nhân suy nghĩ sâu xa, là hạ quan thiếu cân nhắc!”“Không sao! Tôn đại nhân, sau này ngươi nhất định phải nắm chắc công việc ở phương diện tiền tài, hoàn toàn không được để Lâm Bắc Phàm dính vào, biết chưa?” Lưu tế tửu nghiêm túc nhắc nhở.
Tôn Thiên Đạo gật mạnh đầu: “Tế tửu yên tâm, hạ quan sẽ tránh!”Tuy rằng tiếng nói chuyện của hai người này rất nhỏ nhưng Lâm Bắc Phàm là một người luyện võ, đứng ở bên ngoài lại nghe được rất rõ ràng.
“Tưởng thế này có thể làm khó được ta sao? Ha, các ngươi còn xanh và non lắm!”Lâm Bắc Phàm chỉnh lại mũ quan, thản nhiên tiến lên.
Hôm nay là ngày đầu tiên hắn đi nhậm chức cũng là lần đầu tiên tới Quốc Tử Giám, cho nên hắn dự định làm quen với môi trường làm việc trước, sau đó lại triển khai công việc cụ thể sau.
Dọc theo đường đi hắn nhìn thấy rất nhiều sĩ tử trẻ tuổi.
Có người còn vui cười chạy ngang qua người hắn.
Có nhóm thì tụm năm tụm ba đánh cờ.
Có người đang ngồi bên cạnh ao gặm bánh bao, đọc sách đến mất ăn mất ngủ.
…Nơi này tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Đột nhiên Lâm Bắc Phàm cảm giác như được quay trở về trường đại học ở kiếp trước!Nhưng sĩ tử ở nơi này cố gắng hơn sinh viên đại học kiếp trước nhiều, trông càng giống học sinh cấp ba phấn đấu vì thanh xuân hơn!“Còn trẻ tuổi thật tốt!” Lâm Bắc Phàm thở dài.
Tuy rằng hắn trẻ hơn đại đa số người ở đây nhưng trải nghiệm nhiều, tâm thái khó tránh khỏi già dặn hơn rất nhiều, nhìn thấy những sĩ tử trẻ tuổi lại có hơi tức cảnh sinh tình.
Mà lúc này, mọi người cũng để ý thấy một người trẻ tuổi mặc quan phục như Lâm Bắc Phàm, tất cả đều nhìn qua với vẻ tò mò.
Rất nhiều người đều không nhận ra hắn nhưng quan phục trên người hắn thì bọn họ vẫn nhận ra được.
Áo bào xanh, hoa văn là các loại hoa nhỏ, đai lưng màu bạc…Đây là quan phục chỉ có quan lục phẩm và thất phẩm mới có thể mặc.
Chứng tỏ đối phương chí ít cũng phải là quan thất phẩm.
Những sĩ tử có mặt ở đây không khỏi ngưỡng mộ.
Bọn họ tới Quốc Tử Giám học chính là để làm quan.
Nhưng đối phương lại trạc tuổi bọn họ, bản thân còn đang đọc sách thi cử lấy công danh mà đối phương đã làm quan thất phẩm rồi, sao có thể không ngưỡng mộ cho được?Lúc này, một sĩ tử đột nhiên chạy tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, kích động hỏi: “Ngươi… ngươi chính là tân khoa trạng nguyên khóa này, ti nghiệp Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm đại nhân phải không?”Lâm Bắc Phàm gật đầu với vẻ uy nghiêm: “Không sai, chính là bản quan! Ngươi là ai, có chuyện gì sao?”Đối phương càng thêm kích đông, nói chuyện còn hơi lắp bắp: “Ngươi… ngươi… thật sự là Lâm đại nhân sao? Thật tốt quá, cuối cùng ta cũng gặp được Lâm đại nhân rồi! Ta vẫn luôn vô cùng tôn sùng Lâm đại nhân ngươi!”Bầu không khí lập tức bùng nổ.
“Hắn là trạng nguyên lang khóa này sao?”“Là yêu nghiệt ba năm thi đâu đậu đó hả?”“Thoạt nhìn còn trẻ hơn cả ta!”…Mọi người vây tới với vẻ kích động.
Tuy rằng giữa những người tri thức thường coi khinh lẫn nhau nhưng người đọc sách vô cùng tôn sùng người đọc sách, đặc biệt là người học còn giỏi hơn bọn họ!Loại yêu quái thi đâu đậu đó giống như Lâm Bắc Phàm đối với bọn họ mà nói quả thật chính là thần!Mà đối với thần, bọn họ chỉ biết tôn sùng chứ không biết đố kỵ!“Bái kiến Lâm đại nhân!” Các sĩ tử cúi người chắp tay thi lễ, đồng thanh hô.
“Các bạn học, xin chào mọi người!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười, khoanh tay nói: “Được nữ đế bệ hạ ân sủng, bắt đầu từ hôm nay bản quan sẽ đảm nhiệm chức ti nghiệp ở Quốc Tử Giám, phụ trách công việc giám sát đạo đức phẩm hạnh, kỷ luật và việc học hành của các sĩ tử!”“Bái kiến Lâm ti nghiệp!” Các sĩ tử lại chào.
“Các bạn học không cần đa lễ!” Lâm Bắc Phàm lại cười bảo: “Từ nay về sau chúng ta cùng nhau học hỏi! Hy vọng các bạn học có thể cùng hạ quan chăm học tiến bộ, hăm hở vươn lên, không phụ hoàng ân mênh mông!”“Lâm ti nghiệp nói đúng, chúng ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng!” Các sĩ tử lại cúi người.
Đột nhiên Lâm Bắc Phàm có hơi thích nơi này rồi đấy!Sĩ tử ở đây cứ hở tí là cúi người!Đặc biệt là ánh mắt sùng bái của bọn họ khiến hắn nhìn vào mà vui không chịu được!Chút lòng hư vinh nho nhỏ này đã có được sự thỏa mãn cực lớn!“Lâm ti nghiệp, học trò có thể hỏi ngươi một vấn đề được không?” Một sĩ tử thò đầu ra, có hơi thấp thỏm xen lẫn kích động hỏi.
Tâm trạng của Lâm Bắc Phàm không tồi: “Có vấn đề gì cứ việc hỏi!”“Đa tạ Lâm ti nghiệp đã cho học trò cơ hội!”Đối phương vô cùng kích động: “Học trò nghe nói Lâm ti nghiệp học hành có được thành tựu từ trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn, còn thi đỗ trạng nguyên! Học trò muốn hỏi ngươi, ngươi đã được làm thế nào? Có thể chia sẻ cho học trò được không?”Thật ra chính là hỏi cách học của Lâm Bắc Phàm.
Mọi người đều vô cùng trông chờ, hy vọng vị thần học Lâm Bắc Phàm này có thể chia sẻ cách học của mình cho bọn họ.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Đương nhiên, ta rất vui lòng!”Vì vậy mọi người lại càng kích động hơn.
“Tốt quá rồi, Lâm ti nghiệp bằng lòng chia sẻ cách học của mình!”“Nếu như ta học được vậy khoa cử cũng có hy vọng rồi!”“Mau im miệng nghe Lâm ti nghiệp nói thế nào đi!”.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương