Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 107: Tuyển tú
Lồng giam đặt ở cổng thành.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Lao Ái đã từ thần khí vương hầu trở nên xanh xao vàng vọt, cực kỳ chán nản, gã ta vò rối mái tóc che mặt mình, cúi đầu tránh ánh mắt của đám đông.
Lạc Thù ở xa xa nhìn thấy, cũng không đi xem náo nhiệt.
Nhưng dư đảng còn muốn thừa dịp hỗn loạn đều cảm thấy đây là thời cơ tốt, hơn mười tử sĩ còn sót lại sau khi Lý Tư cố tình tung tin đồn, tụ tập lại muốn cứu chủ, lại bị Hổ Bí quân đã sắp xếp ở chung quanh từ sớm, hoặc giả dạng thành dân chúng một lưới bắt hết.
Một số bá tránh chen chúc bên ngoài đám đông, thậm chí không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đúng như Thiếu Đế đã nói.
Một chút sóng gió cũng không khơi nổi.
Đám người Vương Quán kiểm tra nhân số, bẩm báo hắn: “Chiếu theo mệnh lệnh của Vương thượng phân phó xuống, dư đảng đều đã bị bắt hết, chỉ là… cung nữ mà Vương thượng muốn tìm không biết vì sao, vẫn chưa thể tìm thấy.”
Hắn ta thấp giọng, liếc mắt nhìn Thiếu Đế, thấy hắn mặt không cảm xúc không tức giận cũng không nói gì, ngược lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lại nói tiếp:
“Nhiều ngày nay Ung thành luôn canh giữ cổng thành, cung nữ kia nhất định còn ở trong thành, chỉ là nàng quá mức ranh mãnh, mỗi lần đều dẫn Hổ Bí Quân tìm sai chỗ.”
Vương Quán nêu ra một số điểm giống với bức chân dung của chưởng quầy son phấn, nói còn có chút xấu hổ giơ tay chỉnh lại mũ quan.
Những thủ đoạn nhỏ đó tuy cũng không tính là quá tinh vi, nhưng vẫn có thể tránh được bọn họ, yên ổn vào điểm mù của cuộc truy lùng, thật sự không giống một tiểu cung nữ sống lâu trong thâm cung có thể nghĩ đến.
Thiếu Đế nghe, cong môi dưới, sửa đúng từ ranh mãnh của hắn ta, khen: “Cũng rất thông tuệ.”
Đám người Lý Tư đứng ở một bên càng thêm xấu hổ, nhất thời không biết đây là Vương thượng khen ngợi tiểu cung nữ kia hay là mỉa mai bọn họ làm việc không có lợi.
Lý Tư bước ra khỏi hàng, đổi chủ đề: “Vương thượng, Vương Quán và đám người Vương Tiễn đã chỉnh đốn Hổ Bí quân, chỉ chờ Vương thượng khởi hành về Hàm Dương.”
Vương Quán ở bên cạnh tùy tiện hỏi: “Vương thượng, không tìm cung nữ kia nữa? Chẳng qua chỉ là một cung nữ trốn đi, để lại một chút người chú ý không phải là được rồi sao. Đám binh lính nhãi con ở ngoại ô Hàm Dương còn đang chờ ta dẫn dắt thao luyện đây.”
Những tướng lĩnh trẻ tuổi này, đều là người từ mấy năm trước khi Thiếu Đế âm thầm phân cao thấp với Lã Bất Vi, đích thân đến quân doanh giao lưu, lúc rảnh rỗi luận bàn võ nghệ hoặc đàm luận binh pháp nhận được sự ủng hộ chân thành, quan hệ cũng thân thiết hơn một chút so với quân thần bình thường.
Vương Quán càng là tính tình thoải mái nói chuyện thẳng thắn.
Thiếu Đế cũng không quan tâm lắm, chỉ nhìn hắn ta một cái, khựng lại, trầm tư trong chốc lát, rồi trả lời: “Ừm, không tìm nữa. Lý Tư, ngươi đi sắp xếp chuyện khởi hành đến Hàm Dương.”
Dư nghiệt đã thanh trừng, Ung thành tạm thời không có nguy hiểm, nhưng Hàm Dương không thể thiếu hắn.
Hắn vừa nói ra, Triệu Đồng đứng một bên có chút kinh ngạc trước sự buông tay nhanh chóng của Vương thượng, nhưng trên mặt mấy người đang ngồi phía dưới lại toát ra vẻ vui mừng, vội vàng đáp lời muốn đi thu xếp.
Thiếu Đế để Lý Tư ở lại, trầm giọng dặn dò hắn ta vài câu.
Lý Tư lấy làm lạ trước mệnh lệnh đột ngột của hắn, có chút nghĩ cái gì thì muốn cái đó, nhưng vẫn đáp ứng.
Chẳng bao lâu sau, Ung thành đã dán thông báo.
Đại ý là Tần vương Chính năm nay đã hai mươi mốt tuổi, sau khi lên ngôi đích thân chấp chính sẽ lập vương hậu, phụng lệnh Thái hậu Hoa Dương và Tần vương, sẽ được tuyển chọn trong dân chúng.
Nữ tử Ung thành vừa độ tuổi nếu như vượt qua sàng chọn cơ bản, có thể theo nghi trượng đế vương đến Hàm Dương trước, đợi các nữ tử tề tụ xong mới tổ chức nghi thức tuyển tú.
Thông báo này vừa truyền ra, Ung thành lại náo nhiệt hẳn lên, cho dù là dân chúng hay là tiểu quan, những nhà có con gái vừa độ tuổi đều muốn thử một chút, đối với dân chúng mà nói, cho dù là không được được, có cơ hội có thể ở lại trong cung làm cung nữ, tiền lương tháng và tiền thưởng cộng lại với nhau, gần như có thể bằng với thu nhập của một đại gia đình.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Lao Ái đã từ thần khí vương hầu trở nên xanh xao vàng vọt, cực kỳ chán nản, gã ta vò rối mái tóc che mặt mình, cúi đầu tránh ánh mắt của đám đông.
Lạc Thù ở xa xa nhìn thấy, cũng không đi xem náo nhiệt.
Nhưng dư đảng còn muốn thừa dịp hỗn loạn đều cảm thấy đây là thời cơ tốt, hơn mười tử sĩ còn sót lại sau khi Lý Tư cố tình tung tin đồn, tụ tập lại muốn cứu chủ, lại bị Hổ Bí quân đã sắp xếp ở chung quanh từ sớm, hoặc giả dạng thành dân chúng một lưới bắt hết.
Một số bá tránh chen chúc bên ngoài đám đông, thậm chí không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đúng như Thiếu Đế đã nói.
Một chút sóng gió cũng không khơi nổi.
Đám người Vương Quán kiểm tra nhân số, bẩm báo hắn: “Chiếu theo mệnh lệnh của Vương thượng phân phó xuống, dư đảng đều đã bị bắt hết, chỉ là… cung nữ mà Vương thượng muốn tìm không biết vì sao, vẫn chưa thể tìm thấy.”
Hắn ta thấp giọng, liếc mắt nhìn Thiếu Đế, thấy hắn mặt không cảm xúc không tức giận cũng không nói gì, ngược lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lại nói tiếp:
“Nhiều ngày nay Ung thành luôn canh giữ cổng thành, cung nữ kia nhất định còn ở trong thành, chỉ là nàng quá mức ranh mãnh, mỗi lần đều dẫn Hổ Bí Quân tìm sai chỗ.”
Vương Quán nêu ra một số điểm giống với bức chân dung của chưởng quầy son phấn, nói còn có chút xấu hổ giơ tay chỉnh lại mũ quan.
Những thủ đoạn nhỏ đó tuy cũng không tính là quá tinh vi, nhưng vẫn có thể tránh được bọn họ, yên ổn vào điểm mù của cuộc truy lùng, thật sự không giống một tiểu cung nữ sống lâu trong thâm cung có thể nghĩ đến.
Thiếu Đế nghe, cong môi dưới, sửa đúng từ ranh mãnh của hắn ta, khen: “Cũng rất thông tuệ.”
Đám người Lý Tư đứng ở một bên càng thêm xấu hổ, nhất thời không biết đây là Vương thượng khen ngợi tiểu cung nữ kia hay là mỉa mai bọn họ làm việc không có lợi.
Lý Tư bước ra khỏi hàng, đổi chủ đề: “Vương thượng, Vương Quán và đám người Vương Tiễn đã chỉnh đốn Hổ Bí quân, chỉ chờ Vương thượng khởi hành về Hàm Dương.”
Vương Quán ở bên cạnh tùy tiện hỏi: “Vương thượng, không tìm cung nữ kia nữa? Chẳng qua chỉ là một cung nữ trốn đi, để lại một chút người chú ý không phải là được rồi sao. Đám binh lính nhãi con ở ngoại ô Hàm Dương còn đang chờ ta dẫn dắt thao luyện đây.”
Những tướng lĩnh trẻ tuổi này, đều là người từ mấy năm trước khi Thiếu Đế âm thầm phân cao thấp với Lã Bất Vi, đích thân đến quân doanh giao lưu, lúc rảnh rỗi luận bàn võ nghệ hoặc đàm luận binh pháp nhận được sự ủng hộ chân thành, quan hệ cũng thân thiết hơn một chút so với quân thần bình thường.
Vương Quán càng là tính tình thoải mái nói chuyện thẳng thắn.
Thiếu Đế cũng không quan tâm lắm, chỉ nhìn hắn ta một cái, khựng lại, trầm tư trong chốc lát, rồi trả lời: “Ừm, không tìm nữa. Lý Tư, ngươi đi sắp xếp chuyện khởi hành đến Hàm Dương.”
Dư nghiệt đã thanh trừng, Ung thành tạm thời không có nguy hiểm, nhưng Hàm Dương không thể thiếu hắn.
Hắn vừa nói ra, Triệu Đồng đứng một bên có chút kinh ngạc trước sự buông tay nhanh chóng của Vương thượng, nhưng trên mặt mấy người đang ngồi phía dưới lại toát ra vẻ vui mừng, vội vàng đáp lời muốn đi thu xếp.
Thiếu Đế để Lý Tư ở lại, trầm giọng dặn dò hắn ta vài câu.
Lý Tư lấy làm lạ trước mệnh lệnh đột ngột của hắn, có chút nghĩ cái gì thì muốn cái đó, nhưng vẫn đáp ứng.
Chẳng bao lâu sau, Ung thành đã dán thông báo.
Đại ý là Tần vương Chính năm nay đã hai mươi mốt tuổi, sau khi lên ngôi đích thân chấp chính sẽ lập vương hậu, phụng lệnh Thái hậu Hoa Dương và Tần vương, sẽ được tuyển chọn trong dân chúng.
Nữ tử Ung thành vừa độ tuổi nếu như vượt qua sàng chọn cơ bản, có thể theo nghi trượng đế vương đến Hàm Dương trước, đợi các nữ tử tề tụ xong mới tổ chức nghi thức tuyển tú.
Thông báo này vừa truyền ra, Ung thành lại náo nhiệt hẳn lên, cho dù là dân chúng hay là tiểu quan, những nhà có con gái vừa độ tuổi đều muốn thử một chút, đối với dân chúng mà nói, cho dù là không được được, có cơ hội có thể ở lại trong cung làm cung nữ, tiền lương tháng và tiền thưởng cộng lại với nhau, gần như có thể bằng với thu nhập của một đại gia đình.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương