Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu

Chương 108: Trúng kế



Lạc Thù phải một ngày sau mới biết được tin tức này.

Bình sĩ trong thành vẫn luôn tìm kiếm tuần tra đều không thấy bóng dáng, dân chúng cũng đều đang bàn tán chuyện Tần vương Chính hôm nay quay về Hàm Dương.

Thực khách ở một bên còn cùng đám bạn thảo luận về việc Tần Vương tuyển tú lập hậu.

“Ài, ta nghe nói công chúa Sở quốc mỹ mạo khuynh thành, Vương thượng chắc chắn sẽ lập nàng ta làm vương hậu.”

“Sao chứ, nghe nói Vương thượng không chỉ văn võ song toàn mà còn vô cùng tuấn mỹ, cũng đã bắt đầu tuyển tú rồi, xinh đẹp thì như thế nào.”

“Muốn làm vương hậu của chúng ta, còn phải đức hạnh và danh tiếng tốt. Công chúa Tề quốc có tấm lòng nhân hậu…” Lập tức có mấy người mở miệng phản bác lại.



Dân chúng trà dư tửu hậu nói chuyện phiếm, người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Tiểu cung nữ múc cháo trong bát, chợt cảm thấy nuốt không trôi, bỏ tiền xuống rời khỏi khách xá.

Hắn chắc là đã từ bỏ việc tìm nàng, Lạc Thù nghĩ.

Nàng nên vui mừng.

Chỉ cần liếc nhìn đám đông chinh tú nữ ở cổng thành rộn ràng nhốn nháo, liền biết đây là một cơ hội tốt để rời khỏi Ung thành.

Lạc Thù ở trong cung nhiều năm như vậy, tất nhiên biết rõ quá trình tuyển tú là gì.

Nguyên thân chính là tú nữ tiến cung vào thời kỳ Tần Trang Tương Vương, sau khi bị loại thì được ở lại làm cung nữ trong cung, sau đó được Thái hậu nhìn trúng đưa đến chỗ Thiếu Đế.

Ở giai đoạn sàng chọn các nơi, là thời điểm tùy ý cũng dễ dàng đục nước béo cò nhất.

Lạc Thù là chạy trốn xuất cung, trên người nàng ngoài tiền cũng không mang theo cái gì, đương nhiên cũng không có văn thư thông quan.

Nếu như không phải nhân lúc hỗn loạn, cho dù Thiếu Đế từ bỏ việc tìm nàng trở về Hàm Dương, nàng muốn rời khỏi Ung thành cũng phải mất rất nhiều tâm tư.

Nhưng bây giờ không giống trước nữa, Thiếu Đế đã ban chiếu lệnh tuyển tú, ngư long hỗn tạp, Lạc Thù có thể mượn thời điểm này trà trộn vào đám người.

Chờ ra khỏi Ung thành, nàng muốn đi đâu cũng được, rời khỏi Hàm Dương, rời xa vương thổ Tần quốc.

Nàng có thể nghĩ ra những sơ hở, Thiếu Đế nhất định cũng có thể nghĩ đến, nhưng hắn vẫn làm như vậy. Hắn nếu muốn, cũng nhất định có thể tìm được nàng.

Đột nhiên tuyển tú không phải hành động theo cảm tính mà là hắn đang đối thoại với nàng một cách lặng lẽ.

Là có ý để nàng đi phải không?

Tiểu cung nữ cười khổ, nàng không dứt bỏ được mối ràng buộc với hắn, nhưng càng không thể tưởng tượng được rằng hắn đang ở trước mắt nàng, ngày qua ngày sủng hạnh nàng.

Vậy thì nhận ý tốt của hắn.

Núi cao sông dài, cứ vậy từ biệt tại đây.



Phía trước là nghị trượng đế vương, xe binh nối đuôi nhau, cờ bay phấp phới, phía sau là một đám đông mênh mông đi theo.

Đoạn quá trình trốn tránh này ầm ĩ, nhưng kết quả lại trôi chảy như ý.

Giống như dọc theo đường đi, tất cả chướng ngại đều có người ở sau lưng giúp nàng dẹp gọn ——

Tiểu quan phụ trách dẫn tú nữ nhìn cũng không nhìn nàng một cái, ném một cái mộc bài cho nàng, “Mang theo cái này đến đó xếp hàng ra khỏi thành.”

Bởi vì là do Thiếu Đế tạm thời phân phó, không có nhiều xe để cho tú nữ sử dụng.

Đợi đến khi tiểu quan hoặc con gái nhà giàu ngồi xong, đến lượt Lạc Thù, đã không còn vị trí, một số người còn lại thì đi theo đoàn xe ở phía sau.

Đường xá xa xôi, những người không lên được xe đa phần đều là dân chúng bình thường, mặc dù ngươi đi được nửa đường rồi rời đi cũng không ai thèm tới quan tâm tới ngươi.

Tiểu cung nữ yên lặng đi theo phía sau đám người.



Nghi trượng đế vương ở phía trước, nhưng dù là ai cũng không thể tưởng được. Đế vương vừa mới lên ngôi vẫn còn ở lại đây.

Thiếu Đế mặc thường phục, cầm kiếm của hắn, đứng ở trên thành lâu nhìn xuống, Lý Tư ở bên cạnh rầu rĩ sứt đầu mẻ trán cũng không dám nói nhiều.

Hắn giăng một cái bẫy, sau đó đứng ở chỗ này nhìn cả buổi chiều, quả nhiên nhìn thấy tiểu cung nữ của hắn trúng kế đứng trong hàng, xuất hiện mà không hề đề phòng.

Dáng vẻ không tập trung tinh thần, thật sự nghĩ rằng hắn sẽ cứ như vậy thả nàng đi.

Thiếu Đế cười, nàng đã lừa gạt hắn một lần, huề nhau.

“Công văn thông quan đâu?” Thiếu Đế đột nhiên nhớ ra, hỏi Lý Tư.

Lý Tư lau mồ hôi, “Đã sắp xếp người ở gần cung nữ kia, đi một đoạn đường nữa sẽ giả vờ lơ đãng rơi xuống.”
Chương trước Chương tiếp