Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 109: Dạy dỗ nàng
Thiếu Đế ừ một tiếng, phóng tầm mắt nhìn ra xa, thì nhìn thấy tiểu cung nữ bị vấp tà váy lảo đảo một chút.
“Chuẩn bị ngựa cho Cô, đoạn đường núi gồ ghề khó đi, ngươi đi phân phó xe ngựa phía sau chậm một chút.”
Lý Tư vâng một tiếng, do dự quay người lại nói: “Vương thượng, hay là phái thêm vài thị vệ đi theo ngài đi.”
Thiếu Đế nheo mắt, xua tay: “Không cần, các ngươi đi trước, Cô sẽ tới sau.”
Lý Tư còn muốn nói thêm gì nữa, Vương Tiễn đã nhanh chóng tính toán khoảng cách và thời gian, “Ung thành và Hàm Dương cách nhau hơn ba trăm dặm đường, hàng dài đường chậm một chút, mà Vương thượng đi một mình, đơn phương khoái mã, không có gì bất ngờ xảy ra có thể đuổi kịp trước khi nghi trượng đế vương đến Hàm Dương.”
Lý Tư nghe vậy, hung hăng trừng mắt nhìn tên lỗ mãng phá hỏng đài mà còn không nhận ra này.
Hắn ta làm sao có thể không biết, đó là điều hắn ta lo lắng.
Nhưng Thiếu Đế tiết kiệm sức môi lưỡi, vẻ mặt hiển nhiên là hài lòng với lời nói chen vào của Vương Tiễn.
Lý Tư thở dài, xoay người rời đi.
–
Bên này, tiểu cung nữ nhìn trái nhìn phải, trên đường chính đang xếp hàng dài, người xung quanh thưa thớt, lúc này thừa dịp bỏ chạy, trời xa đất lạ, chỉ sợ mình nên đi theo hướng nào cũng không biết.
Triều đại này cái gì cũng không thuận tiện, vẫn quá ngây thơ rồi.
Nàng sờ sờ mũi, thành thành thật thật đi theo.
Đột nhiên một cô nương xinh đẹp vẫn luôn đi bên cạnh nàng lảo đảo ngã trên mặt đất, ui da một tiếng, người bên cạnh lạnh nhạt nhìn sang, cũng không tỏ vẻ gì.
Cú ngã thật giả trân.
Lạc Thù cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân, không có đá cũng không có ổ gà, nàng do dự một chút, còn chưa kịp nhấc chân lên, đã bị cô nương kia bắt được mắt cá chân.
“Cô nương, đỡ ta một chút đi, chân ta bị trẹo rồi.”
Tiểu cung nữ không còn cách nào khác, đành phải ngồi xổm xuống dìu nàng ta, nhưng người này không biết làm cái gì, cả buổi không đứng lên nổi, chờ đến khi nàng ta rốt cuộc cũng đứng lên, ống tay áo của Lạc Thù cũng bị nhăn nhúm, đoàn người đã đi xa, chỉ còn lại mấy người các nàng thưa thớt ở phía sau.
Lạc Thù khẽ cau mày nhìn nàng ta một cái: “Ngươi muốn làm gì?”
Người vừa rồi còn nói bị trẹo chân cũng không thèm để ý tới nàng, xoay người chạy vào trong rừng.
Tiểu cung nữ cúi đầu, trên đất có một miếng mộc phù, bên trên khắc mấy chữ.
Đây hẳn là công văn thông quan của triều đại này, khi Lạc Thù quanh quẩn ở cổng thành, từng nhìn thấy mọi người ra khỏi thành đều phải đưa nó ra sau đó mới có thể rời đi.
Nàng do dự liếc nhìn đoàn người càng ngày càng xa, lại nhìn cánh rừng không có động tĩnh, khom người nhặt lên, chà lau bụi bặm phía trên.
Ha, quả nhiên là muốn chạy trốn.
Thiếu Đế nhìn thấy, cười nhạt một tiếng.
Thân hình hắn cao lớn, lại cầm trường kiếm, không tiện ẩn nấp, dứt khoát cởi trói ngựa, cho nó đi ăn cỏ ở cách đó không xa.
Còn mình ngồi dựa vào trên cây, nhìn xuống nàng qua những lớp lá cây.
Có điều mấy ngày không gặp, có vẻ gầy đi một chút, cũng đã rám nắng một chút, nhưng đôi mắt đẹp đễ không hề thay đổi, vẫn sáng long lanh.
Lạc Thù đứng nguyên tại chỗ do dự trong chốc lát, người đã rơi mất công văn đi vẫn chưa trở về.
Nàng khẽ cắn môi dưới, không thèm quan tâm đoàn người gần như sắp không thể nhìn thấy bóng dáng phía sau, sau khi phân biệt trái phải, thế mà lại trùng hợp chọn phương hướng của Thiếu Đế trực tiếp đi tới.
Trùng hợp như vậy sao?
Hắn quan sát nàng suốt dọc đường, nàng vốn nên đi về phía nam.
Thiếu Đế hơi nheo mắt đánh giá nàng, khi nàng đến gần, không để lại dấu vết mà gập chân lên, hoàn toàn giấu ở trên cây.
Nhìn thấy Lạc Thù dừng bước cách gốc cây không xa, ánh mắt dừng lại trên con ngựa đang thong dong ăn cỏ kia, vung đuôi ngàn dặm.
A, đây là có công văn còn chưa đủ, lại đánh chủ ý lên ngựa của hắn.
Thiếu Đế rất hứng thú thầm nghĩ, nhưng mà xuất cung mấy ngày, tiểu cung nữ này thật ra không học được cái gì tốt, gặp được, mặc kệ là có chủ hay là không chủ, đều phải chiếm làm của riêng.
Thiếu Đế cong môi, chậm rãi cởi đai da dùng để trang trí trên eo, quấn từng vòng trên tay.
Hắn sẽ dạy dỗ nàng.
“Chuẩn bị ngựa cho Cô, đoạn đường núi gồ ghề khó đi, ngươi đi phân phó xe ngựa phía sau chậm một chút.”
Lý Tư vâng một tiếng, do dự quay người lại nói: “Vương thượng, hay là phái thêm vài thị vệ đi theo ngài đi.”
Thiếu Đế nheo mắt, xua tay: “Không cần, các ngươi đi trước, Cô sẽ tới sau.”
Lý Tư còn muốn nói thêm gì nữa, Vương Tiễn đã nhanh chóng tính toán khoảng cách và thời gian, “Ung thành và Hàm Dương cách nhau hơn ba trăm dặm đường, hàng dài đường chậm một chút, mà Vương thượng đi một mình, đơn phương khoái mã, không có gì bất ngờ xảy ra có thể đuổi kịp trước khi nghi trượng đế vương đến Hàm Dương.”
Lý Tư nghe vậy, hung hăng trừng mắt nhìn tên lỗ mãng phá hỏng đài mà còn không nhận ra này.
Hắn ta làm sao có thể không biết, đó là điều hắn ta lo lắng.
Nhưng Thiếu Đế tiết kiệm sức môi lưỡi, vẻ mặt hiển nhiên là hài lòng với lời nói chen vào của Vương Tiễn.
Lý Tư thở dài, xoay người rời đi.
–
Bên này, tiểu cung nữ nhìn trái nhìn phải, trên đường chính đang xếp hàng dài, người xung quanh thưa thớt, lúc này thừa dịp bỏ chạy, trời xa đất lạ, chỉ sợ mình nên đi theo hướng nào cũng không biết.
Triều đại này cái gì cũng không thuận tiện, vẫn quá ngây thơ rồi.
Nàng sờ sờ mũi, thành thành thật thật đi theo.
Đột nhiên một cô nương xinh đẹp vẫn luôn đi bên cạnh nàng lảo đảo ngã trên mặt đất, ui da một tiếng, người bên cạnh lạnh nhạt nhìn sang, cũng không tỏ vẻ gì.
Cú ngã thật giả trân.
Lạc Thù cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân, không có đá cũng không có ổ gà, nàng do dự một chút, còn chưa kịp nhấc chân lên, đã bị cô nương kia bắt được mắt cá chân.
“Cô nương, đỡ ta một chút đi, chân ta bị trẹo rồi.”
Tiểu cung nữ không còn cách nào khác, đành phải ngồi xổm xuống dìu nàng ta, nhưng người này không biết làm cái gì, cả buổi không đứng lên nổi, chờ đến khi nàng ta rốt cuộc cũng đứng lên, ống tay áo của Lạc Thù cũng bị nhăn nhúm, đoàn người đã đi xa, chỉ còn lại mấy người các nàng thưa thớt ở phía sau.
Lạc Thù khẽ cau mày nhìn nàng ta một cái: “Ngươi muốn làm gì?”
Người vừa rồi còn nói bị trẹo chân cũng không thèm để ý tới nàng, xoay người chạy vào trong rừng.
Tiểu cung nữ cúi đầu, trên đất có một miếng mộc phù, bên trên khắc mấy chữ.
Đây hẳn là công văn thông quan của triều đại này, khi Lạc Thù quanh quẩn ở cổng thành, từng nhìn thấy mọi người ra khỏi thành đều phải đưa nó ra sau đó mới có thể rời đi.
Nàng do dự liếc nhìn đoàn người càng ngày càng xa, lại nhìn cánh rừng không có động tĩnh, khom người nhặt lên, chà lau bụi bặm phía trên.
Ha, quả nhiên là muốn chạy trốn.
Thiếu Đế nhìn thấy, cười nhạt một tiếng.
Thân hình hắn cao lớn, lại cầm trường kiếm, không tiện ẩn nấp, dứt khoát cởi trói ngựa, cho nó đi ăn cỏ ở cách đó không xa.
Còn mình ngồi dựa vào trên cây, nhìn xuống nàng qua những lớp lá cây.
Có điều mấy ngày không gặp, có vẻ gầy đi một chút, cũng đã rám nắng một chút, nhưng đôi mắt đẹp đễ không hề thay đổi, vẫn sáng long lanh.
Lạc Thù đứng nguyên tại chỗ do dự trong chốc lát, người đã rơi mất công văn đi vẫn chưa trở về.
Nàng khẽ cắn môi dưới, không thèm quan tâm đoàn người gần như sắp không thể nhìn thấy bóng dáng phía sau, sau khi phân biệt trái phải, thế mà lại trùng hợp chọn phương hướng của Thiếu Đế trực tiếp đi tới.
Trùng hợp như vậy sao?
Hắn quan sát nàng suốt dọc đường, nàng vốn nên đi về phía nam.
Thiếu Đế hơi nheo mắt đánh giá nàng, khi nàng đến gần, không để lại dấu vết mà gập chân lên, hoàn toàn giấu ở trên cây.
Nhìn thấy Lạc Thù dừng bước cách gốc cây không xa, ánh mắt dừng lại trên con ngựa đang thong dong ăn cỏ kia, vung đuôi ngàn dặm.
A, đây là có công văn còn chưa đủ, lại đánh chủ ý lên ngựa của hắn.
Thiếu Đế rất hứng thú thầm nghĩ, nhưng mà xuất cung mấy ngày, tiểu cung nữ này thật ra không học được cái gì tốt, gặp được, mặc kệ là có chủ hay là không chủ, đều phải chiếm làm của riêng.
Thiếu Đế cong môi, chậm rãi cởi đai da dùng để trang trí trên eo, quấn từng vòng trên tay.
Hắn sẽ dạy dỗ nàng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương