Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 122: Tán tỉnh
Trong lòng tiểu cung nữ không thoải mái, nghẹn không nói càng khó chịu, đi theo Thu Nguyệt quản lý cửa hàng mới của nàng ta, Thu Nguyệt đang trang trí, nàng bước đi theo, vừa hỗ trợ, vừa nhỏ giọng nói thầm với nàng ta.
Sau khi Thu Nguyệt biết được suy nghĩ của nàng, cười cong thắt lưng, ôm nàng nói: “Vương thượng sao có thể lấy số tiền tháng của ngươi được chứ.”
Nàng ta ở trong cung lâu, đã sớm học được ít hỏi ít nghe, chưa bao giờ hỏi Lạc Thù đã có chuyện gì xảy ra ở Ung thành, cũng không suy đoán vì sao Thiếu Đế cho nàng ta xuất cung.
Nhưng sự buồn bực trong lòng hiện ra trên mặt Lạc Thù cũng không giấu được, thế nên Thu Nguyệt ở bên cạnh trò chuyện với nàng.
“Thu Nguyệt tỷ tỷ, ngươi có biết thương nhân cung cấp dược liệu không?” Lạc Thù giúp treo một món đồ trang trí bằng gỗ, chuyển đề tài.
Thu Nguyệt gật gật đầu, lại cười, “Đó là đương nhiên, Tiểu Thù không cần lo lắng, chờ mấy ngày nữa cửa hàng bố trí xong, Hạ thái y đã hứa với ta, đến ngày nghỉ sẽ tới hỗ trợ.”
“Mấy ngày khai trương sẽ có chút khó hơn, lúc trước khi ta còn chưa tiến cung, ta đã giúp mẫu thân quản lý cửa hàng điểm tâm rồi, chỉ có phụ thân ta là đánh bạc…”
Nàng ta thở dài không muốn nhắc tới, tiểu cung nữ kéo tay nàng ta lắc lắc trái lắc phải, cười tủm tỉm nói: “Vậy ta còn phải nhờ tỷ tỷ thu nhận rồi.”
Bận rộn mấy ngày, lại vội vàng khai trương.
Hạ thái y từng dạy tiểu cung nữ và Thu Nguyệt phân biệt dược liệu, Thu Nguyệt và y cũng có quen biết, mời người khác đến, thanh niên thay quần áo thái y, mặc một thân áo xanh, dáng người cũng mảnh khảnh, nhìn qua sáng như ngọc thụ.
Đứng ở trước quầy giúp Thu Nguyệt sắp xếp dược liệu một lát, Hạ thái y nhìn trái nhìn phải, vẫn không nhịn được hỏi: “Lạc Thù chưa từng đi cùng với ngươi sao?”
“Ta nghe nói Vương thượng cho phép nàng ấy và ngươi xuất cung sớm.”
Thu Nguyệt vừa nhớ kỹ liều thuốc y mới nói, vừa lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, cười nói: “Nàng ấy nghe nói ngươi tới, nói là muốn đi dọc đường mua chút trái cây để cho ngươi.”
“Lát nữa chắc sẽ quay lại thôi, ngươi chờ một chút.”
Hạ thái y ho nhẹ một tiếng, sắc mặt hơi đổi, không tiếp lời nữa, vùi đầu vào hỗ trợ.
Thu Nguyệt liếc y một cái, đột nhiên hỏi: “Hạ thái y còn chưa cưới vợ sao?”
Thanh niên gật đầu.
Đúng lúc này tiểu cung nữ trở về, đang nghe Thu Nguyệt hỏi, thái y mặc áo xanh quay đầu lại nhìn nàng.
Lạc Thù chỉ coi như không nghe thấy.
Nàng đặt đồ đạc trên tay xuống, ghé lại gần bên cạnh Thu Nguyệt cũng học hỏi ghi nhớ.
Thanh niên cố gắng bắt chuyện với nàng.
Tiểu cung nữ câu được câu không trả lời.
Thiếu Đế dựa vào cánh cửa, khoanh tay lạnh lùng nhìn, mặt không cảm xúc nghe cuộc trò chuyện của hai người.
“Đây là đảng sâm, đại hoàng, đương quy…” Thanh niên chỉnh từng chút một, nhìn động tác của hai người.
Bỗng nhiên nhíu mày, đi vòng đến phía sau tiểu cung nữ, đưa tay dò xét từ phía sau, “Vị thuốc này sai rồi, nhất định phải cẩn thận, hai thứ này tuy trông giống nhau, khác nhau ở chỗ rễ cây, cẩn thận một chút là rất dễ nhận biết.”
“Nếu làm dược quán, thì phải nhớ kỹ tất cả những gì ta dạy cho ngươi trước đó mới được.”
Là nàng không đúng.
Lạc Thù vừa mới thất thần, lúc này cực kỳ áy náy, vô cùng xấu hổ, liên tục gật đầu, cũng không có ý thức được người phía sau dựa vào quá gần.
Sắc mặt Thiếu Đế càng thêm lạnh lùng.
Hắn cho nàng xuất cung, cũng không phải cho nàng cơ hội ngươi tới ta đi với người khác, giống như tán tỉnh vậy.
Cảnh tượng này quá mức chói mắt, nam nhân nheo mắt lại một lần nữa xem xét lại cách sắp xếp của mình.
Hắn thu hồi tầm mắt, rũ mắt giả bộ không thèm để ý, lười biếng nói: “Lạc Thù.”
Khi mấy người bên trong kinh hãi quay đầu lại, Thiếu Đế mới ngước mắt, lạnh lùng quét mắt nhìn hai người còn đang đứng sóng vai.
Ý tứ kia rõ ràng là, muốn hai người bọn họ đứng ra xa nhau một chút.
Thu Nguyệt nhìn trái nhìn phải.
Hạ thái y giống như không hiểu, vẫn đứng thẳng lưng, nhưng tốt xấu gì cũng khom người hành lễ với Thiếu Đế, tiểu cung nữ bên cạnh một chút phản ứng cũng không có.
Sau khi Thu Nguyệt biết được suy nghĩ của nàng, cười cong thắt lưng, ôm nàng nói: “Vương thượng sao có thể lấy số tiền tháng của ngươi được chứ.”
Nàng ta ở trong cung lâu, đã sớm học được ít hỏi ít nghe, chưa bao giờ hỏi Lạc Thù đã có chuyện gì xảy ra ở Ung thành, cũng không suy đoán vì sao Thiếu Đế cho nàng ta xuất cung.
Nhưng sự buồn bực trong lòng hiện ra trên mặt Lạc Thù cũng không giấu được, thế nên Thu Nguyệt ở bên cạnh trò chuyện với nàng.
“Thu Nguyệt tỷ tỷ, ngươi có biết thương nhân cung cấp dược liệu không?” Lạc Thù giúp treo một món đồ trang trí bằng gỗ, chuyển đề tài.
Thu Nguyệt gật gật đầu, lại cười, “Đó là đương nhiên, Tiểu Thù không cần lo lắng, chờ mấy ngày nữa cửa hàng bố trí xong, Hạ thái y đã hứa với ta, đến ngày nghỉ sẽ tới hỗ trợ.”
“Mấy ngày khai trương sẽ có chút khó hơn, lúc trước khi ta còn chưa tiến cung, ta đã giúp mẫu thân quản lý cửa hàng điểm tâm rồi, chỉ có phụ thân ta là đánh bạc…”
Nàng ta thở dài không muốn nhắc tới, tiểu cung nữ kéo tay nàng ta lắc lắc trái lắc phải, cười tủm tỉm nói: “Vậy ta còn phải nhờ tỷ tỷ thu nhận rồi.”
Bận rộn mấy ngày, lại vội vàng khai trương.
Hạ thái y từng dạy tiểu cung nữ và Thu Nguyệt phân biệt dược liệu, Thu Nguyệt và y cũng có quen biết, mời người khác đến, thanh niên thay quần áo thái y, mặc một thân áo xanh, dáng người cũng mảnh khảnh, nhìn qua sáng như ngọc thụ.
Đứng ở trước quầy giúp Thu Nguyệt sắp xếp dược liệu một lát, Hạ thái y nhìn trái nhìn phải, vẫn không nhịn được hỏi: “Lạc Thù chưa từng đi cùng với ngươi sao?”
“Ta nghe nói Vương thượng cho phép nàng ấy và ngươi xuất cung sớm.”
Thu Nguyệt vừa nhớ kỹ liều thuốc y mới nói, vừa lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, cười nói: “Nàng ấy nghe nói ngươi tới, nói là muốn đi dọc đường mua chút trái cây để cho ngươi.”
“Lát nữa chắc sẽ quay lại thôi, ngươi chờ một chút.”
Hạ thái y ho nhẹ một tiếng, sắc mặt hơi đổi, không tiếp lời nữa, vùi đầu vào hỗ trợ.
Thu Nguyệt liếc y một cái, đột nhiên hỏi: “Hạ thái y còn chưa cưới vợ sao?”
Thanh niên gật đầu.
Đúng lúc này tiểu cung nữ trở về, đang nghe Thu Nguyệt hỏi, thái y mặc áo xanh quay đầu lại nhìn nàng.
Lạc Thù chỉ coi như không nghe thấy.
Nàng đặt đồ đạc trên tay xuống, ghé lại gần bên cạnh Thu Nguyệt cũng học hỏi ghi nhớ.
Thanh niên cố gắng bắt chuyện với nàng.
Tiểu cung nữ câu được câu không trả lời.
Thiếu Đế dựa vào cánh cửa, khoanh tay lạnh lùng nhìn, mặt không cảm xúc nghe cuộc trò chuyện của hai người.
“Đây là đảng sâm, đại hoàng, đương quy…” Thanh niên chỉnh từng chút một, nhìn động tác của hai người.
Bỗng nhiên nhíu mày, đi vòng đến phía sau tiểu cung nữ, đưa tay dò xét từ phía sau, “Vị thuốc này sai rồi, nhất định phải cẩn thận, hai thứ này tuy trông giống nhau, khác nhau ở chỗ rễ cây, cẩn thận một chút là rất dễ nhận biết.”
“Nếu làm dược quán, thì phải nhớ kỹ tất cả những gì ta dạy cho ngươi trước đó mới được.”
Là nàng không đúng.
Lạc Thù vừa mới thất thần, lúc này cực kỳ áy náy, vô cùng xấu hổ, liên tục gật đầu, cũng không có ý thức được người phía sau dựa vào quá gần.
Sắc mặt Thiếu Đế càng thêm lạnh lùng.
Hắn cho nàng xuất cung, cũng không phải cho nàng cơ hội ngươi tới ta đi với người khác, giống như tán tỉnh vậy.
Cảnh tượng này quá mức chói mắt, nam nhân nheo mắt lại một lần nữa xem xét lại cách sắp xếp của mình.
Hắn thu hồi tầm mắt, rũ mắt giả bộ không thèm để ý, lười biếng nói: “Lạc Thù.”
Khi mấy người bên trong kinh hãi quay đầu lại, Thiếu Đế mới ngước mắt, lạnh lùng quét mắt nhìn hai người còn đang đứng sóng vai.
Ý tứ kia rõ ràng là, muốn hai người bọn họ đứng ra xa nhau một chút.
Thu Nguyệt nhìn trái nhìn phải.
Hạ thái y giống như không hiểu, vẫn đứng thẳng lưng, nhưng tốt xấu gì cũng khom người hành lễ với Thiếu Đế, tiểu cung nữ bên cạnh một chút phản ứng cũng không có.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương