Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 123: Ghen tuông
Tiểu cung nữ tức giận, cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm mũi chân của mình, không đáp lời hắn, cũng không thỉnh an hắn.
Nàng đã xuất cung, tên cũng bị gạch bỏ khỏi hồ sơ, hắn cũng không phải dùng thân phận Thiếu Đế đến dược quán.
Thu Nguyệt thấy thế, vội vàng đi ra hành lễ thỉnh an Thiếu Đế, lúc trước khi nàng ta đi vòng ra ngoài, Lạc Thù nghiêng một bên nhường đường, điều này càng khiến Hạ thái y đứng gần hơn một chút.
Bàn tay đang buông thõng xuống của Thiếu Đế siết chặt lại buông ra, không có cảm xúc gì nhìn nàng một lát.
“Có thể.”
Hắn đột nhiên lẩm bẩm.
Thu Nguyệt và Hạ thái y liếc nhau, không biết là có ý gì.
Tiểu cung nữ cũng sửng sốt, không đợi nàng nghĩ ra, nam nhân đã sải bước tiến lên, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng ra khỏi dược quán.
Lạc Thù bị lực kéo đột ngột của hắn làm cho lảo đảo liên tục, suýt chút nữa vấp ngã ở ngưỡng cửa.
Thiếu Đế kịp thời ôm lấy nàng, lạnh lùng liếc nhìn thái y đuổi theo phía sau muốn đỡ tiểu cung nữ, đôi mắt hẹp dài nheo lại, cười nhạo: “Nếu muốn Cô ban chết ngươi cứ việc nói thẳng, cần gì phải thăm dò nhiều như vậy.”
Ánh mắt nam nhân hờ hững, giống như chưa bao giờ đặt tính mạng tiểu nhân này ở trong lòng, sống chết đều do hắn.
Hắn nói xong liền dẫn Lạc Thù rời đi.
Tiểu cung nữ miễn cưỡng đi theo phía sau hắn, cắn môi không muốn mở miệng trước.
Là do hắn không cần nàng trước.
Nam nhân kéo nàng đi vào con đường nhỏ yên tĩnh, đi tới đi lui ở trong ngõ hẻm, hiển nhiên rất quen thuộc với khu vực này.
Hắn từng lưu lạc ở Triệu quốc, cũng lớn lên trong phố phường. Cho dù trở về Tần quốc, từ trước đến nay vẫn kiệt ngạo bất tuân.
Mãi tới khi bên tai không còn tiếng ai quấy rầy nữa, nam nhân mới buông tay, ném Lạc Thù vào vách tường.
Tiểu cung nữ bị đau, nước mắt lập tức tuôn rơi.
Lại ngước mắt nhìn Thiếu Đế, chỉ thấy đuôi mắt hắn đã đỏ lên, mặt không cảm xúc khẽ nhíu mày, cực kỳ xấu xa hỏi nàng: “Đau?”
“Lạc Thù, dụng ý khi Cô để ngươi ra khỏi cung, không phải bảo ngươi tìm người khác.”
Giọng nói của nam nhân càng lạnh, hiển nhiên là đối phương canh cánh trong lòng cảnh tượng vừa rồi.
“Vương thượng ghen tuông?” Lạc Thù nói thẳng.
Thiếu Đế không nói gì, cho dù là thật, dựa theo sự kiêu ngạo của hắn, hắn cũng sẽ không mở miệng thừa nhận.
Tiểu cung nữ mím môi: “Vương thượng có ý gì? Đến khi ta ngủ một giấc đậy, ngay cả mặt của ngài cũng không thấy được, chỉ có thể nghe người khác truyền đạt nói ngài cho ta xuất cung? Rốt cuộc là thả hay là vứt bỏ?”
Nàng hiếm khi chế giễu vặn lại hắn.
“Không nói đến việc ta đi tìm người khác hay không, ta đã không còn là cung nữ nữa, Vương thượng tự cho phép.”
Nàng tức giận chính là vì một lời giải thích của hắn cũng không có.
Cũng không khác gì vứt bỏ.
Hắn cũng thật sự coi trọng công bằng.
Nàng lừa hắn một lần, hắn cũng phải lừa lại.
Nàng bỏ rơi hắn một lần, hắn cũng vứt bỏ một lần để công bằng.
Thiếu Đế sửng sốt, cơn giận còn chưa dịu lại vì nàng thân cận với người khác, lại bị giọng điệu tức giận liên thanh của nàng kích thích.
“Triệu chứng bệnh của ngươi không thể tới gần Cô, ngoại trừ để ngươi xuất cung, Cô tạm thời không thể nghĩ ra phương pháp khác.” Nắm đấm của hắn ấn vào tường, nhìn chằm chằm da thịt đỏ bừng máu, lạnh nhạt nói.
Tiểu cung nữ che lỗ tai lắc đầu: “Ta không muốn nghe những chuyện này!”
“Ngài nói ta đừng suy nghĩ, để những phiền toái này đều giao cho ngài, nếu như đây là một lời giải thích của ngài dành cho ta, ta không đồng ý.”
Nàng nhỏ giọng nghẹn ngào, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy dài, sờ sờ trong ngực không có khăn lụa, liền kéo tay áo rộng của hắn lau lau, còn vừa nói: “Ngươi không phải vì tốt cho ta.”
“Nếu muốn tốt cho ta, không nên không nói câu nào mà bỏ mặc ta.”
“Không chừng là đổi ý lời hứa với ta lúc trước, muốn mượn tuyển tú quảng nạp hậu cung.”
Ha, câu nói này!
Thật sự là nhõng nhẽo, cậy sủng mà kiêu, càn quấy…
Thiếu Đế suy nghĩ không ra, trong đầu nghĩ lại một lần những từ miêu tả này, cuối cùng vẫn nói không ra một câu.
Tiểu cung nữ nhìn hắn một hồi không nói lời nào, lại tới ôm hắn.
“Càn quấy.” Thiếu Đế đẩy nàng ra.
Nàng đã xuất cung, tên cũng bị gạch bỏ khỏi hồ sơ, hắn cũng không phải dùng thân phận Thiếu Đế đến dược quán.
Thu Nguyệt thấy thế, vội vàng đi ra hành lễ thỉnh an Thiếu Đế, lúc trước khi nàng ta đi vòng ra ngoài, Lạc Thù nghiêng một bên nhường đường, điều này càng khiến Hạ thái y đứng gần hơn một chút.
Bàn tay đang buông thõng xuống của Thiếu Đế siết chặt lại buông ra, không có cảm xúc gì nhìn nàng một lát.
“Có thể.”
Hắn đột nhiên lẩm bẩm.
Thu Nguyệt và Hạ thái y liếc nhau, không biết là có ý gì.
Tiểu cung nữ cũng sửng sốt, không đợi nàng nghĩ ra, nam nhân đã sải bước tiến lên, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng ra khỏi dược quán.
Lạc Thù bị lực kéo đột ngột của hắn làm cho lảo đảo liên tục, suýt chút nữa vấp ngã ở ngưỡng cửa.
Thiếu Đế kịp thời ôm lấy nàng, lạnh lùng liếc nhìn thái y đuổi theo phía sau muốn đỡ tiểu cung nữ, đôi mắt hẹp dài nheo lại, cười nhạo: “Nếu muốn Cô ban chết ngươi cứ việc nói thẳng, cần gì phải thăm dò nhiều như vậy.”
Ánh mắt nam nhân hờ hững, giống như chưa bao giờ đặt tính mạng tiểu nhân này ở trong lòng, sống chết đều do hắn.
Hắn nói xong liền dẫn Lạc Thù rời đi.
Tiểu cung nữ miễn cưỡng đi theo phía sau hắn, cắn môi không muốn mở miệng trước.
Là do hắn không cần nàng trước.
Nam nhân kéo nàng đi vào con đường nhỏ yên tĩnh, đi tới đi lui ở trong ngõ hẻm, hiển nhiên rất quen thuộc với khu vực này.
Hắn từng lưu lạc ở Triệu quốc, cũng lớn lên trong phố phường. Cho dù trở về Tần quốc, từ trước đến nay vẫn kiệt ngạo bất tuân.
Mãi tới khi bên tai không còn tiếng ai quấy rầy nữa, nam nhân mới buông tay, ném Lạc Thù vào vách tường.
Tiểu cung nữ bị đau, nước mắt lập tức tuôn rơi.
Lại ngước mắt nhìn Thiếu Đế, chỉ thấy đuôi mắt hắn đã đỏ lên, mặt không cảm xúc khẽ nhíu mày, cực kỳ xấu xa hỏi nàng: “Đau?”
“Lạc Thù, dụng ý khi Cô để ngươi ra khỏi cung, không phải bảo ngươi tìm người khác.”
Giọng nói của nam nhân càng lạnh, hiển nhiên là đối phương canh cánh trong lòng cảnh tượng vừa rồi.
“Vương thượng ghen tuông?” Lạc Thù nói thẳng.
Thiếu Đế không nói gì, cho dù là thật, dựa theo sự kiêu ngạo của hắn, hắn cũng sẽ không mở miệng thừa nhận.
Tiểu cung nữ mím môi: “Vương thượng có ý gì? Đến khi ta ngủ một giấc đậy, ngay cả mặt của ngài cũng không thấy được, chỉ có thể nghe người khác truyền đạt nói ngài cho ta xuất cung? Rốt cuộc là thả hay là vứt bỏ?”
Nàng hiếm khi chế giễu vặn lại hắn.
“Không nói đến việc ta đi tìm người khác hay không, ta đã không còn là cung nữ nữa, Vương thượng tự cho phép.”
Nàng tức giận chính là vì một lời giải thích của hắn cũng không có.
Cũng không khác gì vứt bỏ.
Hắn cũng thật sự coi trọng công bằng.
Nàng lừa hắn một lần, hắn cũng phải lừa lại.
Nàng bỏ rơi hắn một lần, hắn cũng vứt bỏ một lần để công bằng.
Thiếu Đế sửng sốt, cơn giận còn chưa dịu lại vì nàng thân cận với người khác, lại bị giọng điệu tức giận liên thanh của nàng kích thích.
“Triệu chứng bệnh của ngươi không thể tới gần Cô, ngoại trừ để ngươi xuất cung, Cô tạm thời không thể nghĩ ra phương pháp khác.” Nắm đấm của hắn ấn vào tường, nhìn chằm chằm da thịt đỏ bừng máu, lạnh nhạt nói.
Tiểu cung nữ che lỗ tai lắc đầu: “Ta không muốn nghe những chuyện này!”
“Ngài nói ta đừng suy nghĩ, để những phiền toái này đều giao cho ngài, nếu như đây là một lời giải thích của ngài dành cho ta, ta không đồng ý.”
Nàng nhỏ giọng nghẹn ngào, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy dài, sờ sờ trong ngực không có khăn lụa, liền kéo tay áo rộng của hắn lau lau, còn vừa nói: “Ngươi không phải vì tốt cho ta.”
“Nếu muốn tốt cho ta, không nên không nói câu nào mà bỏ mặc ta.”
“Không chừng là đổi ý lời hứa với ta lúc trước, muốn mượn tuyển tú quảng nạp hậu cung.”
Ha, câu nói này!
Thật sự là nhõng nhẽo, cậy sủng mà kiêu, càn quấy…
Thiếu Đế suy nghĩ không ra, trong đầu nghĩ lại một lần những từ miêu tả này, cuối cùng vẫn nói không ra một câu.
Tiểu cung nữ nhìn hắn một hồi không nói lời nào, lại tới ôm hắn.
“Càn quấy.” Thiếu Đế đẩy nàng ra.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương