Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu

Chương 62: Vô thố



Từ khi ra khỏi cung, gã trở lại phủ, càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn.

“Những gián điệp phái đi nói thế nào?” Lã Bất Vi có chút nôn nóng, đi tới đi lui, hỏi Tư Mã Không.

Lã Bất Vi cũng coi như là người từng trải, trước sau phụ tá hai đời đế vương, trước mắt lại bất an như vậy.

Tư Mã Không thấy vậy có chút kỳ quái, nhưng vẫn chân thành nói: “Bọn họ xác định Trường An quân Thành Kiểu và công tử Tử Y thường xuyên lui tới, hơn nữa đa số là lén lút gặp mặt tránh tai mắt người khác. Tiểu tử Lý Tư kia bắt được cung nhân để tranh công với Thiếu Đế chính là thân tín của Hạ Vương Thái hậu.”

“Làm sao Hạ Vương Thái hậu cũng bị liên lụy vào?”

Văn Tín hầu Lã Bất Vi cau mày, tay trái tay phải không xoa lòng bàn tay qua lại.

Càng có nhiều con cháu vương thất quyền quý dính dáng vào, tình thế càng khó khăn hơn.

Mặc dù cuối cùng công tử Thành Kiểu phản loạn không nổi lên sóng gió lớn được, nhưng Doanh Chính là người kiêu ngạo đến nhường nào, Lã Bất Vi tự nhiên hiểu rõ.

Hắn sẽ cho rằng hoàng quyền của mình bị khiêu khích, bởi vậy coi trọng thậm chí nổi giận, tiếp đó nghi ngờ công tử Thành Kiểu, để mắt đến Triệu Thái tử gia.

Khi Doanh Chính còn ở Triệu quốc, cũng có chút hiểu biết đối với công tử gia. Thật sự muốn nghiên cứu tỉ mỉ, chân tướng Lã Bất Vi từng làm việc cho công tử gia chưa chắc có thể che giấu được.

Lã Bất Vi vốn chỉ là một thương nhân nổi danh, sau đó theo công tử gia, âm thầm liên hệ với y, bề ngoài tìm được công tử Dị Nhân và tán thưởng tài hoa của hắn ta nên muốn dốc sức vì hắn ta.

Những chuyện cũ này sau khi Lã Bất Vi đi theo công tử Dị Nhân đến Tần quốc cũng dần dần bị quên lãng.

Ở Tần quốc, Lã Bất Vi gã là tướng quốc một tay che trời, Tần mạnh Triệu yếu, lại làm việc cho công tử gia thì có ích lợi gì chứ, Lã Bất Vi và công tử gia dần dần mất liên lạc, nếu như đối phương thúc giục gã cung cấp thông tin, Lã Bất Vi phần nhiều chỉ là qua loa cho xong.

Nhưng từ khi công tử gia bị đưa đến Tần quốc làm con tin, mấy tháng đó Lã Bất Vi sợ hãi tránh không gặp, sợ rằng y sẽ vạch trần quan hệ của hai người, cuối cùng trở nên ầm ĩ, Lã Bất Vi lấy việc đưa công tử gia trở về Triệu quốc làm điều kiện, yêu cầu y không được tung tin đồn ở Tần quốc.

Việc này đối với hai người cũng không có lợi, coi như là tạm thời bỏ qua, không ngờ công tử gia chưa bao giờ hết hy vọng, lại còn giật dây công tử Thành Kiểu.

Ánh mắt Lã Bất Vi dần dần trở nên sắc bén.

Vì kế hoạch hiện tại, chính là âm thầm giúp Thiếu Đế nhanh chóng giải quyết việc này, đại sự hóa rồi, mới không làm cho Doanh Chính chú ý quá nhiều vào nó.



Lã Bất Vi bôn tẩu bốn phía vì chuyện này, chuẩn bị trong ngoài, lại phái thêm người âm thầm theo dõi lời nói hành động của Doanh Chính, hằng ngày xuất hành, còn có gặp những người nào.

Triều đình hỗn loạn nghiêm túc, nhưng bên trong Hàm Dương cung, hôm nay khá náo nhiệt.

Tiểu cung nữ ngơ ngác cầm túi tiền lương đã bị thu nhỏ lại một nửa của mình nhìn một hồi, lại trơ mắt nhìn số tiền tháng mà các cung nhân khác mới nhận được, cách một tầng túi cũng nhìn không ra cái gì.

Lạc Thù lại ước lượng, luôn hoài nghi là đại thái giám Triệu Đồng đưa nhầm cho nàng rồi.

Nàng nghĩ thầm muốn đi hỏi thử, nhưng cách đây một khoảng thời gian, hình như Triệu tổng quản trở nên không thích nàng cho lắm, vẫn luôn trừng mắt nhướng mày nhìn nàng, không còn ôn hòa như trước nữa.

Nàng do dự một chút, vẫn là lặng lẽ tiến tới, đỏ mặt hỏi ông.

“Triệu công công, tiền tháng này của ta có phải phát nhầm rồi không.”

Cung nhân đều đã nhận gần xong hết, ở đây còn lại không có bao nhiêu người, Triệu Đồng liếc nhìn túi tiền trong tay nàng, lắc lắc đầu: “Lạc Thù ngươi đừng nói lung tung, tránh cho người khác tưởng rằng Triệu Đồng ta động tay động chân vào.”

Tiểu cung nữ lắc đầu lia lịa, xua tay giải thích: “Công công ta không có ý này. Chỉ tùy tiện hỏi một câu, công công đừng hiểu lầm.”

Nàng đỏ mặt luống cuống chân tay một mực giải thích, Triệu Đồng nhìn một lát, thở dài, thu lại giọng điệu đâm chọc nàng vừa rồi.

“Vương thượng phân phó, gần đây Tần quốc chúng ta chiến sự căng thẳng, quốc khố không đủ, nên cắt giảm chút tiền tháng và các khoản cứu trợ khẩn cấp khác, để chuẩn bị chút lương thảo trên tiền tuyến.”
Chương trước Chương tiếp