Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu

Chương 63: Trêu chọc nàng



Tiểu cung nữ tin là thật, liên tục xin lỗi nói là mình hỏi nhiều.

Đại thái giám Triệu Đồng có chút không nhịn được cười, quay mặt đi giọng điệu nghiêm túc nói: “Ngươi cũng chỉ không biết nội tình mà thôi. Được rồi, ngươi đi làm việc của đi.”

Ông nói xong liền dẫn tiểu đồ đệ của mình vội vàng rời đi.

Để Lạc Thù ở lại chỗ đó nhìn túi tiền xẹp lép thở dài.

Cung nữ mỗi tháng cũng có chi tiêu, huống chi Lạc Thù luôn rất hiếu kỳ đối với các loại đồ vật triều đại này, bất cứ khi nào có cộng sự có quan hệ tốt đến lượt nghỉ xuất cung, nhất định phải cười tủm tỉm nhờ mua đồ gì đó.

Không lâu trước đây tiền tháng nhiều, nàng tiêu cũng không có khái niệm, tiêu nhiều như vậy đã quen rồi, bỗng chốc túng quẫn, mặt mày lập tức ủ rũ.

Cứ tiếp tục như vậy, căn bản không tích góp được chút nào, còn xuất cung làm gì.

Tiểu cung nữ buồn bực trở về phòng của mình, lấy cái rương nhỏ của mình ra, đang định cẩn thận đếm lại một lần, Thu Nguyệt ở bên ngoài gõ nhẹ cửa, hỏi: “Lạc Thù, ngươi có ở đó không?”

“Ta ở đây, Thu Nguyệt tỷ tỷ vào đi.”

Tiểu cung nữ hữu khí vô lực đáp một tiếng.

Khi Thu Nguyệt tiến vào còn thấy kỳ quái, đưa tay sờ sờ trán nàng: “Sao vậy, hôm nay không khỏe sao?”

Lạc Thù lắc đầu, không biết giải thích thế nào.

Nếu như nhất định phải nói, đại khái chính là một tiểu cung nữ vốn nghĩ tiền tháng sẽ cao hơn, muốn tích góp để xuất cung mua nhà thuê cửa hàng, cảm thấy cuộc sống sẽ có hy vọng, thậm chí ý nghĩ hão huyền muốn mua mảnh đất truyền xuống cho đời sau, hiện tại cảm giác mọi kế hoạch tan thành mây khói.

“Nói với ta xem sao.” Thu Nguyệt nhéo mặt của nàng, rất ít khi thấy vẻ mặt của nàng như vậy, cảm thấy hiếm lạ.

Tiểu cung nữ ôm eo Thu Nguyệt dụi vào trong ngực nàng ta, nhỏ giọng nói thầm rằng bởi vì Vương thượng hạ lệnh nói quốc khố trống rỗng, phải cắt giảm chi phí của các cung nhân, tiền hàng tháng của mình ít đi hơn một nửa.

Thu Nguyệt nhất thời có chút kinh ngạc, khẽ đẩy ra Lạc Thù và nhìn nhau: “Ngươi nghe được tin đồn này ở đâu vậy, vừa rồi ta còn nói chuyện cùng bọn họ, tiền tháng của Thanh Ngọc còn nhiều hơn một chút.”

Tiểu cung nữ nghe vậy trợn tròn mắt, vội vàng hỏi: “Vậy Thu Nguyệt tỷ tỷ cũng không ít sao?”

Hai người các nàng đều là đại cung nữ của Hàm Dương cung, theo lý thuyết nên giống nhau.

Thu Nguyệt lắc đầu.

Tất cả mọi người đều không bị bớt, chỉ cắt giảm một mình nàng.



Kỳ Lân điện.

Thiếu Đế rũ mắt viết văn chương mất bao lâu, ánh mắt u oán của tiểu cung nữ liền nhìn chăm chú hắn bấy lâu.

Hắn không hề dao động, viết xong bỏ bút xuống, đọc giản lược từ đầu đến cuối một lần, Thiếu Đế mới tự nhiên quay đầu lại, hỏi nàng: “Làm gì mà cứ nhìn chằm chằm Cô như vậy?”

Hắn chủ động hỏi, tiểu cung nữ đánh bạo thấp giọng lên án hắn.

“Vương thượng, vì sao quốc khố trống rỗng, chỉ cắt giảm tiền tháng của một mình nô tỳ?” Tiền tháng của nàng dù có cao, thì có thể dùng để làm gì chứ? Ngay cả như muối bỏ biển cũng không phải là gì, thiệt thòi nàng còn cho rằng lời Triệu Đồng nói là thật.

Ý tứ trong lời nói của nàng quá rõ ràng, phồng mặt muốn một lời giải thích.

Thiếu Đế nở nụ cười.

“Thế nào, là ai ngày nào cũng nói muốn thay Cô phân ưu?”

Tiểu cung nữ chớp chớp mắt, có chút không được tự nhiên mà cúi đầu.

Hắn đứng dậy, tới gần chút: “Chỉ là cắt giảm một nửa tiền tháng đã đòi hỏi tội với Cô?”

Tiểu cung nữ cúi đầu càng thấp hơn, nhẹ giọng nói: “Nô tỳ không dám.”

“Được rồi, quân nhu chiến sự quả thực rất căng thẳng, tuy chỉ cắt giảm một mình ngươi không có tác dụng gì, nhưng ngươi có thể chủ động chia sẻ lo lắng thay cho Cô, trong lòng Cô cũng được an ủi một chút.”

Tiểu cung nữ mím chặt môi, nàng đâu có chủ động.

Trong mắt Thiếu Đế có ý cười, nhìn nàng giống như một đóa hoa yêu kiều sương giá, lại đùa với nàng: “Tuy nhiên, nếu những thứ tích góp của ngươi lấy ra bán đổi thành tiền, có lẽ thật sự có thể cung cấp thêm quân nhu.”

Tiểu cung nữ cả kinh, giả bộ không nghe thấy, đúng lúc này Triệu Đồng đi vào thông truyền, vội vàng hành lễ rồi lui ra.
Chương trước Chương tiếp