Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu

Chương 64: Lập hậu



Thiếu Đế nhìn bóng lưng tiểu cung nữ chạy đi, ý cười nhàn nhạt trên môi biến mất sau khi nghe được lời nói của đại thái giám Triệu Đồng.

“Vương thượng, vừa nhận được tin tức, Hạ Vương Thái hậu lâm bệnh nặng không chữa trị được mà qua đời. Lúc này đã phái người đi báo cho Vương Thái hậu Hoa Dương rồi.”

Ánh mắt Doanh Chính chợt sắc bén hẳn lên, nhìn lướt qua Triệu Đồng, lại cụp mắt xuống nhìn về phía văn chương vừa viết xong trên bàn.

Hắn trầm giọng phân phó Triệu Đồng đi sắp xếp công việc tiếp theo, sau đó đi đến cung của Vương Thái hậu Hoa Dương.

“Tổ mẫu.” Thiếu Đế gọi bà.

Vương Thái hậu Hoa Dương khẽ vuốt cây đàn bên tay, vẻ mặt có chút đau thương, ngoắc tay để Doanh Chính lại đây: “Xem ra ngày xưa đều là tổ mẫu quá mức nhân thiện, luôn khuyên con nhẫn nhịn, không ngờ Lã Bất Vi càng thêm kiêu ngạo, dài tay tới trong cung rồi.”

Thiếu Đế nhíu mày, do dự một chút: “Chuyện Thành Kiểu, tổ mẫu thấy thế nào?”

Sau khi Doanh Chính âm thầm có được tin tức Thành Kiểu có ý định phản loạn, vẫn luôn yên lặng theo dõi diễn biến, không làm gì cả, đại khái là vì công tử Thành Kiểu là con của cháu ruột của Vương Thái hậu Hoa Dương, Vương Thái hậu Hoa Dương có ơn nuôi dạy chỉ dẫn với hắn. Nghĩ tới đây, Thiếu Đế vẫn giữ chút tình cảm.

Tóc mai của Vương Thái hậu đã bạc trắng thở dài, bất đắc dĩ: “Ngoại trừ giữ lại tính mạng cho Thành Kiểu và Tử Y, những người khác con cứ việc ra tay, tổ mẫu già rồi, mong rằng con đã sớm nắm toàn quyền trong tay, không còn bị người khống chế, thống nhất đại nghiệp cho Tần quốc.”

Thiếu Đế muốn nói lại thôi.

Hắn đương nhiên là hi vọng nhổ cỏ tận gốc, tạm thời không đề cập tới Thành Kiểu, nhưng công tử Tử Y…

Vương Thái hậu Hoa Dương cũng hiểu rõ hắn đang suy nghĩ điều gì, chỉ nói: “Con yên tâm, đợi chuyện này lắng xuống, Ai gia sẽ cho bọn họ thấy được chỗ đứng của mình ở đâu, đích thân xem xét.”

“Người già rồi, không thể nhìn được thế hệ sau Doanh thị tàn sát lẫn nhau, Ai gia cả đời không có con cái, chỉ muốn được con cháu vây quanh lúc về già.”

Trong lời nói của bà có chút ý tự thương xót, vẻ mặt Doanh Chính dịu lại, ấm giọng: “Cô sẽ ghi nhớ lời dặn của tổ mẫu.”

Vương Thái hậu Hoa Dương hài lòng gật gật đầu, đột nhiên nhắc tới chuyện Doanh Chính lập vương hậu: “Mẫu hậu Triệu Cơ của con không có ở đây, cho nên chuyện lập hậu vương bị trì hoãn đã lâu. Ai gia nghĩ, người được chọn trở thành vương hậu của con nhất định phải có thân phận tôn quý.”

“Mấy ngày nay tìm sứ giả đi các quốc gia du tẩu, nhiều lần so sánh, cảm thấy công chúa của Sở quốc và Tề quốc đều tài đức vẹn toàn, lại còn dung mạo xinh đẹp, tư thái nhẹ nhàng, mỹ nhân như vậy sẽ rất xứng đôi với Chính nhi, Chính nhi cảm thấy thế nào?”

Thiếu Đế dừng lại, thưởng thức chén nhỏ trong tay, điềm đạm nói: “Tề quốc và Sở quốc, đều không phải nhỏ yếu như Hàn Quốc, rắc rối khó gỡ, cần phải liên hôn lập vương hậu, nếu Tề Tần có mối quan hệ tốt, Sở quốc nhất định sẽ sinh ra cảm giác nguy cơ, tiện đà hợp sức chống lại Tần quốc, ngược lại cũng vậy.”

“Trước mắt quân Tần đang ở giai đoạn nghỉ ngơi lấy lại sức, Cô có ý định tấn công Hàn trước, lúc này không nên cành mẹ đẻ cành con.”

Vương Thái hậu Hoa Dương sửng sốt một chút, cười nói: “Chuyện này có gì khó, chỉ phái hai sứ giả đến Tề Sở cầu lấy công chúa, lấy thực lực của Tần quốc, cưới cả hai người về thì đã sao? Đến lúc đó lại thương thảo chọn ra một vị hậu vương cũng không muộn. Huống chi hậu cung Chính nhi trống không, nên chọn thêm một số phi tần, khai chi tán diệp cho vương thất.”

Thiếu Đế không nói gì.

Hắn cũng không muốn chọn vương hậu sớm, chỉ đắm chìm hưởng lạc, nhưng thần sắc này rơi vào trong mắt Vương Thái hậu Hoa Dương lại thay đổi thành ý tứ khác, bà trở nên nghiêm khắc: “Không phải con nhớ thương nha đầu Công Tôn Uyển Nhi kia chứ.”

“Ai gia biết rõ mấy đứa còn có Thành Kiểu cùng nhau lớn lên từ thuở nhỏ, tình cảm không tầm thường, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép sau này lập người có thân phận thấp hèn như nàng ta làm vương hậu, huống chi Triệu Cơ nhận nàng ta làm con nuôi, đã là công chúa của Tần cung, ngay cả làm tần phi cũng không thể được!”
Chương trước Chương tiếp