Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu

Chương 65: Cầu hôn



Thiếu Đế nhíu mày, thề thốt phủ nhận.

“Tổ mẫu nghĩ đi đâu vậy, Uyển Nhi đã được mẫu hậu nhận làm con gái nuôi, là công chúa của Tần cung, cũng là em gái của Cô, khi còn bé nếu không có phụ thân của Uyển Nhi cứu mạng Cô thì cũng không có Chính nhi như ngày hôm nay.”

Vương Thái hậu Hoa Dương cẩn thận quan sát vẻ mặt Doanh Chính, hơi yên lòng, thật lâu sau mới thở dài nói: “Con không có tâm tư này, nhưng nàng ta thì chưa chắc.”

Từ trước khi công tử Thành Kiểu đến Triệu quốc, có lần chơi đùa với Công Tôn Uyển Nhi bị Hoa Dương bắt gặp, lại nhân cơ hội muốn nạp Công Tôn Uyển Nhi, sau đó bị Vương Thái hậu Hoa Dương quả quyết từ chối. Mặc dù lúc ấy Công Tôn Uyển Nhi bày tỏ mình không có tình cảm với Thành Kiểu, nhưng Hoa Dương đối với nàng ta không thuận mắt chút nào.

“Tổ mẫu lo lắng quá rồi, nếu thế người cứ phái sứ thần tới hai nước Tề Sở cầu hôn hai vị công chúa là được, còn về phần vương hậu, chờ sau lễ đăng cơ hẵng quyết định.” Thiếu Đế tùy ý nói.

Tần Đình có hệ thống, sau khi Tần vương làm lễ đăng cơ đích thân chấp chính sẽ phải lập vương hậu, vào thời điểm cần thế lực của Vương Thái hậu trợ giúp nhất, rước lấy sự nghi kỵ của bà, thật sự không phải là quyết định sáng suốt.

Lúc này Vương Thái hậu Hoa Dương mới hài lòng, sau khi ôn hòa căn dặn hắn một phen, Thiếu Đế liền rời đi.



Trở về Kỳ Lân điện, đã quá buổi trưa, thời gian nghỉ ngơi ngày thường cũng qua, đại thái giám Triệu Đồng đứng một bên đợi lệnh, Thiếu Đế nhàn tản dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát.

Đột nhiên, hắn nghĩ đến cái gì đó mà mở miệng, giọng nói còn có chút khàn khàn: “Triệu Đồng, vài ngày sau sứ thần sẽ nghênh đón công chúa hai nước Tề, Sở đến Vương cung, ngươi xem dọn dẹp sắp xếp cung điện cho các nàng trước.”

Tiểu cung nữ đang bưng chén trà đi lên nghe vậy dừng bước, tay nàng có hơi run lên, do dự một chút, khi muốn xoay người rời đi, lại trông thấy đại thái giám Triệu Đồng cười cười vẫy tay với nàng, ra hiệu nàng bưng trà lên.

Ý tứ ẩn giấu trong đó rất rõ ràng.

Tiểu cung nữ mím chặt môi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh nhạt nhìn hắn một cái, định quay người lại lùi bước, sau đó vững vàng bưng trà đi lên.

Nàng vừa tới gần Thiếu Đế, Triệu Đồng vừa khom người hồi đáp: “Vương thượng, cung điện của hai vị nương nương Tề Sở có cần phải cách Hàm Dương cung gần một chút không?”

Tiểu cung nữ đi tới, nhẹ nhàng đặt trà lên bàn, nàng khựng lại, đứng yên tại chỗ không rời đi.

Thiếu Đế vẫn nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay thon dài thỉnh thoảng gõ vào góc bàn, phát ra thanh âm lộc cộc.

Lúc Lạc Thù đi tới hoàn toàn không cố tình thả nhẹ bước chân, nàng biết chắc chắn Thiếu Đế đã nghe được, biết là nàng đã đến, chỉ là không có phản ứng. Ngày thường nàng chỉ vén rèm sau lên, hắn đều có thể nhìn qua chuẩn xác.

Ánh mắt của đại thái giám Triệu Đồng nhìn chằm chằm vào hai người từ dưới lên trên, không rời một giây phút nào.

Thiếu Đế dường như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, thật lâu sau vẫn không trả lời câu hỏi của Triệu Đồng, trái tim của tiểu cung nữ theo đầu ngón tay hắn gõ ra tiếng lộc cộc cũng đập thình thịch, lại dần dần lạnh đi, từ từ bình tĩnh lại.

Nàng lại nhìn hắn một cái, rũ mắt xuống, xoay người muốn rời đi.

Thiếu Đế ngừng gõ vào góc bàn, đưa tay bắt lấy cổ tay tiểu cung nữ, mở mắt ra cau mày nhìn sang. Cuối cùng cũng lên tiếng, lời nói đúng thật là đang nói với Triệu Đồng: “Ừm, công chúa nước Sở sắp xếp ở bên cạnh Hàm Dương cung, công chúa của Tề quốc sẽ sắp xếp gần cung điện của Vương Thái hậu Hoa Dương. Ngươi đi thu xếp đi.”

Hắn dăm ba câu đuổi Triệu Đồng đi, tầm mắt rơi vào khuôn mặt xinh đẹp lạnh nhạt của tiểu cung nữ, tự nhiên không chú ý tới Triệu Đồng nhìn về phía Lạc Thù với một ánh mặt hàm ý sâu xa.

“Thân thể không khỏe?” Thiếu Đế nắm bàn tay nhỏ bé của nàng vuốt ve trong lòng bàn tay, thuận miệng hỏi.

Tiểu cung nữ xoay cổ tay muốn tránh, đổi lấy chính là nam nhân càng nắm chặt tay hơn, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, nhạy bén ngước lên nhìn nàng: “Gặp phải chuyện gì rồi?”

Cuối cùng hắn và Lạc Thù đối mặt trực diện, tiểu cung nữ mới nhìn thấy rõ thần sắc mệt mỏi của hắn, đáy mắt còn có một ít tơ máu. Nàng sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng tránh đi tầm mắt, lắc đầu: “Nô tỳ không có việc gì, nhọc lòng Vương thượng lo lắng.”
Chương trước Chương tiếp