Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 85: Cọ cọ
Triệu Lương nói nhiều như vậy, mắt nhìn Lạc Thù, cũng không biết nàng có nghe không, đẩy bát thuốc ấm áp đến trước mặt nàng, giả vờ đáng thương: “Lạc tỷ tỷ, thuốc này tốt cho tỷ, tỷ cứ uống đi, Vương thượng có nói, nếu nô tài lén lút nói cho tỷ biết, sẽ chém đầu ta!”
Y rất khoa trương, tiểu cung nữ liếc y một cái, không mắc mưu của y: “Chuyện rơi đầu, ngươi còn nói cho ta biết.”
Tiểu thái giám nhíu mày khó xử: “Nhưng Vương thượng cũng nói, ta không khuyên được tỷ uống thuốc, vẫn sẽ chém đầu ta, tóm lại đều là phải chém, còn không bằng để tỷ tỷ uống thuốc, thân thể nhanh chút tốt lên.”
Y rất giỏi ăn nói, tiểu cung nữ bị y chọc cười, nhận lấy chén thuốc uống mấy ngụm, thuốc cực kỳ đắng, trong lòng nàng lại cảm thấy ấm áp, cũng ngọt ngào.
Lạc Thù nhẹ nhàng nói lời cảm ơn với Triệu Lương vài lần, khiến cho y vô cùng ngượng ngùng mà đỏ mặt, nói y vừa tới Kỳ Lân điện làm việc, người chen ngang luôn gặp rắc rối, đều là đại tỷ tỷ Lạc Thù chiếu cố y, còn thay y cầu tình mấy lần trước mặt Thiếu Đế.
Hai người câu được câu không nói hai câu, rất nhanh thấy đáy bát thuốc, tiểu cung nữ đột nhiên nhớ tới, hỏi y: “Ta không hiểu được ra hiệu thế nào, ngày ấy ngươi làm mặt quỷ là có ý gì?”
Tiểu thái giám gãi gãi đầu: “Ngày ấy Vương thượng tức giận, hung ác như vậy đều là đang cố ý hù dọa tỷ, nô tài nào dám nói thẳng cho tỷ.”
“Vốn tưởng rằng tỷ có thể đoán được ý tứ của Vương thượng, nhưng ta nhìn thần sắc kia, liền biết Lạc tỷ tỷ tin, ta đã muốn nói cho tỷ, lại không dám để cho Vương thượng phát hiện, muốn cười với tỷ, tỷ luôn có thể hiểu ý của ta.”
Tiểu cung nữ hơi nghi hoặc.
“Nếu Vương thượng thật sự cho tỷ uống thuốc tránh thai, nô tài sao còn có thể cười được? Mà còn cười toe toét như vậy.” Triệu Lương giải thích.
Tiểu thái giám thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, đi trước ngàn dặn vạn dò, xin Lạc Thù cầu tình giúp y, bảo Vương thượng phạt y nhẹ một chút.
Tiểu cung nữ mi mắt cong cong, cười đáp lại.
Y vừa đi chưa được bao lâu thì nghe thấy Thu Nguyệt ở gian ngoài cố ý khuếch đại tiếng thỉnh an: “Vương thượng vạn an.”
Thiếu Đế liếc nàng ta một cái, nhíu mày nhìn đại cung nữ ngày thường đều rất thận trọng này, có chút trách cứ: “Làm cái gì lớn tiếng như vậy?”
Hắn nói rồi mắt nhìn về phía tẩm cung, Thu Nguyệt thấp giọng giải thích: “Vương thượng, Lạc Thù tỉnh rồi, hôm nay thân thể cô ấy không khỏe, nên đã dậy từ sớm rồi.”
Thiếu Đế không có phản ứng gì, mặt không biểu cảm, chỉ là không cố ý thả nhẹ bước chân giống như lúc vừa rồi tiến vào điện.
Hắn bước vào, cũng không nhìn Lạc Thù ngồi tựa ở đầu giường, chỉ là rút bội kiếm ra cẩn thận chà lau như mọi khi.
Cho dù đưa lưng về phía nàng, cũng có thể cảm nhận được thiếu nữ nhìn chằm chằm động tác của hắn không chớp mắt, nhẹ giọng gọi hắn:
“Vương thượng, hôm nay thân thể ta không khỏe, bụng dưới của ta rất đau.”
Tay Thiếu Đế khựng lại, sau đó cẩn thận vuốt lưỡi kiếm, ừ một tiếng.
Chờ trong chốc lát, tiểu cung nữ không nói nữa.
Hắn trầm mặc cất bội kiếm đi, rửa tay trong chậu đồng, cẩn thận lau khô, rồi mới đi tới, cụp mắt nhìn nàng.
Nhìn khí sắc tốt hơn một chút, sự u sầu bao trùm mặt mày cũng tiêu tán, đôi mắt cong cong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ngước lên nhìn hắn.
“Cô mời thái y cho ngươi?” Một hồi sau, hắn thốt ra một câu.
Tiểu cung nữ lắc đầu, túm vạt áo hắn rồi lay lay, cười nói: “Đa tạ Vương thượng, ngài để cho thái y kê thuốc trị liệu có tác dụng tốt, bây giờ không đau nữa.”
Nàng không vòng vo, sáng loáng mở ra chút tâm ý giấu kín của hắn, muốn nói lời cảm tạ với hắn.
Thiếu Đế nhướng mày, nhìn thần sắc của nàng, châm chước: “Ồ?”
Tiểu cung nữ nhẹ nhàng nhào tới ôm lấy eo hắn, hoàn toàn ỷ lại cọ cọ hắn sau một thời gian dài.
Thiếu Đế quay mặt đi, chóp tai đỏ bừng, mạnh miệng nói: “Chắc chắn là Triệu Lương to gan, tự chủ trương đổi thuốc, ngày khác Cô nhất định sẽ phạt hắn.”
Y rất khoa trương, tiểu cung nữ liếc y một cái, không mắc mưu của y: “Chuyện rơi đầu, ngươi còn nói cho ta biết.”
Tiểu thái giám nhíu mày khó xử: “Nhưng Vương thượng cũng nói, ta không khuyên được tỷ uống thuốc, vẫn sẽ chém đầu ta, tóm lại đều là phải chém, còn không bằng để tỷ tỷ uống thuốc, thân thể nhanh chút tốt lên.”
Y rất giỏi ăn nói, tiểu cung nữ bị y chọc cười, nhận lấy chén thuốc uống mấy ngụm, thuốc cực kỳ đắng, trong lòng nàng lại cảm thấy ấm áp, cũng ngọt ngào.
Lạc Thù nhẹ nhàng nói lời cảm ơn với Triệu Lương vài lần, khiến cho y vô cùng ngượng ngùng mà đỏ mặt, nói y vừa tới Kỳ Lân điện làm việc, người chen ngang luôn gặp rắc rối, đều là đại tỷ tỷ Lạc Thù chiếu cố y, còn thay y cầu tình mấy lần trước mặt Thiếu Đế.
Hai người câu được câu không nói hai câu, rất nhanh thấy đáy bát thuốc, tiểu cung nữ đột nhiên nhớ tới, hỏi y: “Ta không hiểu được ra hiệu thế nào, ngày ấy ngươi làm mặt quỷ là có ý gì?”
Tiểu thái giám gãi gãi đầu: “Ngày ấy Vương thượng tức giận, hung ác như vậy đều là đang cố ý hù dọa tỷ, nô tài nào dám nói thẳng cho tỷ.”
“Vốn tưởng rằng tỷ có thể đoán được ý tứ của Vương thượng, nhưng ta nhìn thần sắc kia, liền biết Lạc tỷ tỷ tin, ta đã muốn nói cho tỷ, lại không dám để cho Vương thượng phát hiện, muốn cười với tỷ, tỷ luôn có thể hiểu ý của ta.”
Tiểu cung nữ hơi nghi hoặc.
“Nếu Vương thượng thật sự cho tỷ uống thuốc tránh thai, nô tài sao còn có thể cười được? Mà còn cười toe toét như vậy.” Triệu Lương giải thích.
Tiểu thái giám thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, đi trước ngàn dặn vạn dò, xin Lạc Thù cầu tình giúp y, bảo Vương thượng phạt y nhẹ một chút.
Tiểu cung nữ mi mắt cong cong, cười đáp lại.
Y vừa đi chưa được bao lâu thì nghe thấy Thu Nguyệt ở gian ngoài cố ý khuếch đại tiếng thỉnh an: “Vương thượng vạn an.”
Thiếu Đế liếc nàng ta một cái, nhíu mày nhìn đại cung nữ ngày thường đều rất thận trọng này, có chút trách cứ: “Làm cái gì lớn tiếng như vậy?”
Hắn nói rồi mắt nhìn về phía tẩm cung, Thu Nguyệt thấp giọng giải thích: “Vương thượng, Lạc Thù tỉnh rồi, hôm nay thân thể cô ấy không khỏe, nên đã dậy từ sớm rồi.”
Thiếu Đế không có phản ứng gì, mặt không biểu cảm, chỉ là không cố ý thả nhẹ bước chân giống như lúc vừa rồi tiến vào điện.
Hắn bước vào, cũng không nhìn Lạc Thù ngồi tựa ở đầu giường, chỉ là rút bội kiếm ra cẩn thận chà lau như mọi khi.
Cho dù đưa lưng về phía nàng, cũng có thể cảm nhận được thiếu nữ nhìn chằm chằm động tác của hắn không chớp mắt, nhẹ giọng gọi hắn:
“Vương thượng, hôm nay thân thể ta không khỏe, bụng dưới của ta rất đau.”
Tay Thiếu Đế khựng lại, sau đó cẩn thận vuốt lưỡi kiếm, ừ một tiếng.
Chờ trong chốc lát, tiểu cung nữ không nói nữa.
Hắn trầm mặc cất bội kiếm đi, rửa tay trong chậu đồng, cẩn thận lau khô, rồi mới đi tới, cụp mắt nhìn nàng.
Nhìn khí sắc tốt hơn một chút, sự u sầu bao trùm mặt mày cũng tiêu tán, đôi mắt cong cong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ngước lên nhìn hắn.
“Cô mời thái y cho ngươi?” Một hồi sau, hắn thốt ra một câu.
Tiểu cung nữ lắc đầu, túm vạt áo hắn rồi lay lay, cười nói: “Đa tạ Vương thượng, ngài để cho thái y kê thuốc trị liệu có tác dụng tốt, bây giờ không đau nữa.”
Nàng không vòng vo, sáng loáng mở ra chút tâm ý giấu kín của hắn, muốn nói lời cảm tạ với hắn.
Thiếu Đế nhướng mày, nhìn thần sắc của nàng, châm chước: “Ồ?”
Tiểu cung nữ nhẹ nhàng nhào tới ôm lấy eo hắn, hoàn toàn ỷ lại cọ cọ hắn sau một thời gian dài.
Thiếu Đế quay mặt đi, chóp tai đỏ bừng, mạnh miệng nói: “Chắc chắn là Triệu Lương to gan, tự chủ trương đổi thuốc, ngày khác Cô nhất định sẽ phạt hắn.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương