Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu

Chương 86: Điểm mấu chốt



Tiểu cung nữ bật cười một tiếng.

Vẻ mặt Thiếu Đế đầy bất đắc dĩ, bàn tay to lớn nhéo má nàng, khiến cho tiểu cung nữ bĩu môi, rầm rì không nói được một câu hoàn chỉnh.

“Không được cười.”

Hắn bày ra khí thế lạnh lùng ít nói ngày thường, nửa xấu hổ thấp giọng ra lệnh cho nàng.

Tiểu cung nữ ngoan ngoãn im lặng, nhưng vẫn không thể ngăn được ý cười nơi đáy mắt.

Thiếu Đế thần sắc nhu hòa, thu áo ngồi ở đầu giường, tiểu cung nữ cứ như vậy dựa vào trong lòng hắn, tựa đầu lên ngực hắn, bàn tay nhỏ bé còn sờ sờ bụng hắn, làm hắn nhéo nhẹ vào thịt mềm sau gáy nàng, ý bảo nàng đừng quậy nữa.

Ánh nến chập chờn.

“Vương thượng.” Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc, tiểu cung nữ mở miệng trước: “Nô tỳ không muốn có thai.”

Cơ thể Thiếu Đế cứng đờ trong chớp mắt, bàn tay to lớn xoa xoa bả vai nàng cho đến bụng Lạc Thù, nhẹ nhàng vuốt ve, lòng bàn tay nóng ấm để ở chỗ đó, từng đợt ấm áp không ngừng truyền đến nàng.

“Ừm, Cô biết rồi.” Hắn nhàn nhạt nói.

Hắn rất bình tĩnh, không hỏi nàng tại sao, cũng không nhắc lại việc nàng dùng thuốc tránh thai.

Bởi vì nàng đang nói là không muốn.

Cho nên hắn không bày tỏ ý nghĩ của mình.

Mặc kệ hắn có phải hi vọng Lạc Thù sẽ sinh con nối dõi cho hắn hay không, mặc kệ hắn có mong chờ một đứa bé thuộc về hai người hay không, câu này để biết ý tứ đều là Thiếu Đế đồng ý, cũng bằng lòng phối hợp với suy nghĩ của nàng.

Một đế vương trẻ tuổi, trong lời nói và cách làm của hắn đều có thể nhìn ra tính cách duy ngã độc tôn của một đế vương trẻ tuổi, tương lai sẽ trở thành một vị thiên cổ nhất đế thống nhất thiên hạ trong lịch sử.

Bất kể là bởi vì nguyên nhân gì, hắn có thể bình tĩnh tỏ thái độ như vậy cũng khiến Lạc Thù cảm thấy kinh ngạc.

Nàng bởi vì yêu thương mịt mờ của hắn mà lặng lẽ run sợ.

Sự giấu giếm không thể đổi được tình yêu và bầu bạn.

Mặc dù thẳng thắn thành khẩn cũng có khả năng không chiếm được.

Nhưng ít ra nàng dũng cảm dâng lên chân tình của mình để gắn bó mối quan hệ của hai người.

Cho nên khi một tiểu cung nữ không còn lúc nào cũng ghi nhớ về khoảng cách thân phận địa vị trong lòng, mà là lựa chọn mở lòng với hắn, nàng đã làm tốt rồi, lại lần nữa chia tay trong không vui với Thiếu Đế hoặc là phong ba nổi lên.

Nhận được câu trả lời ngoài dự liệu.

Tiểu cung nữ sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên hôn vào cằm hắn, những nụ hôn liên miên không dứt không ngừng rơi xuống yết hầu, xương quai xanh, cằm hắn.

Ẩm ướt ấm áp, hôn không chút quy luật, giống như một con chó nhỏ đáng yêu nhất, lông xù của nó cọ vào người hắn, cái hôn liếm ướt át không ngừng rơi xuống.

Toàn thân Thiếu Đế đều căng thẳng, đường vân trên bụng nổi lên rõ ràng dưới bàn tay ấn vào của tiểu cung nữ. Hắn càng thở gấp, hơi thở càng nặng nề, thiếu nữ trong ngực lại càng nhiệt tình hơn.

Hắn không nhịn được vòng tay qua eo nàng, vừa dùng động tác đáp lại nàng, vừa từ chối nàng bằng lời nói: “Ngươi còn khó chịu, đừng trêu chọc Cô.”

Tiểu cung nữ không thèm để ý tới hắn, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn đều bò lên trên người hắn ôm lấy vai hắn, hồn nhiên mặc kệ d//ục v//ọng tràn ngập không áp chế nổi dưới đáy mắt hắn

“Vương thượng thật tốt.” Nàng cười tủm tỉm nói.

Thiếu Đế cười như không cười liếc nhìn nàng một cái, đồng thời chuẩn xác nắm chặt cổ tay quấy rối của nàng, ấm giọng: “Thù nhi, đừng khen ta quá sớm.”

Tiểu cung nữ sửng sốt, còn chưa kịp hỏi gì, gian ngoài đã truyền đến giọng nói the thé của đại thái giám Triệu Đồng: “Vương thượng, Đình úy Lý Tư đại nhân đang ở ngoài Kỳ Lân điện, thỉnh cầu yết kiến.”

Đã trễ thế này rồi, mấy ngày nay có vẻ như hắn đặc biệt bận rộn, mấy buổi tối cũng không về tẩm điện.

Thiếu Đế lên tiếng, ôm nàng từ trên người xuống, lại chậm rãi chỉnh lại quần áo lộn xộn, chỗ lộn xộn nhất là ở ngực do Lạc Thù nghịch ngợm, để lại vài nếp nhăn không thể vuốt phẳng trong chốc lát.

Ánh mắt chột dạ của tiểu cung nữ dao động.

Thiếu Đế chỉnh sửa lại vạt áo, nhàn nhạt nhìn lướt qua nàng, trước khi đi khẽ cười khom lưng xuống, đầu ngón tay vuốt ve vòng đồng trên cổ tay nàng.

“Thù nhi, đây là điểm mấu chốt của Cô.”
Chương trước Chương tiếp