Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 58



Mẹ Triệu 2

Thấy họ không trả lời, mẹ Triệu đặt gùi xuống, lấy ra hai thanh củi, trực tiếp ngồi trước cửa nhà họ, tỏ vẻ nếu các người không mở cửa thì tôi sẽ chờ ở đây hoài.

Thấy vậy, chị dâu Trương có chút lo lắng cho chị dâu Triệu, thím Điền thấy vậy cười híp mắt đến nói chuyện với mẹ Triệu.

"Chị, chắc không có ai ở nhà, hay là chị qua chỗ tôi ngồi chút đi."

"Không cần, tôi cứ đợi ở đây. Tôi muốn xem rốt cuộc đứa con dâu không chịu mở cửa cho mẹ chồng có ý gì."

Chị dâu Triệu nghiến răng, mắng bà già này không biết cách làm người, chỉ có thể giả vờ mới tỉnh ngủ mà mở cửa, mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn mẹ Triệu mà nói: “Mẹ mới tới khi nào vậy, con còn cho rằng đang nằm mơ nữa, trong mơ có người gõ cửa. Nào, nào, nào, vào ngồi đi ạ."

Thím Điền lo lắng sợ họ lại cãi nhau, Triệu Thiên đã dặn dò nếu mẹ anh ta đến thì nhờ bà ấy lôi kéo chút.

Phong Ánh Nguyệt đứng dậy đi ra, thấy thím Điền đứng ở cửa, đi cũng được mà không đi cũng không xong, vì vậy bèn mời đối phương vào ngồi.

Chị dâu Trương thấy thế cũng tới.

Nhìn thấy những cuốn sách trên bàn, thím Điền mỉm cười nhìn Phong Ánh Nguyệt nói: "Đã sớm nghe nói hai người các cháu thích đọc sách, đúng là vậy thật."

"Rảnh cũng không làm gì, học thì học mãi không hết."

Phong Ánh Nguyệt rót cho mỗi người một ly nước.

Chị dâu Trương nghe ngóng động tĩnh nhà bên cạnh, chỉ nghe mẹ Triệu nói cuộc sống ở nhà rất eo hẹp, tiền mấy ngày trước Triệu Thiên lấy về căn bản không đủ. Lần này tới một là tặng củi lửa, hai là xin bọn họ thêm ít tiền.

“Quả nhiên là tới lấy tiền.” Chị dâu Trương tặc lưỡi: “Một tháng cầm mười lăm đồng về mà còn không đủ dùng.”

“Cả nhà lớn mà, còn có mấy cháu trai nữa. Mấy ngày lại ăn thịt một lần, vậy chắc chắn là không đủ dùng." Thím Điền nói.

Vốn dĩ mua thịt bằng tiền đắt hơn phiếu thịt nên tiền đương nhiên tiêu rất nhanh.

“Đúng là chịu chi mà, mấy người Niếp Niếp một tháng cũng chỉ ăn được hai, ba lần thịt.” Chị dâu Trương cảm thấy ấm ức thay cho chị dâu Triệu.

Đúng lúc này, tiếng khóc của Niếp Niếp từ nhà bên cạnh truyền đến, Phong Ánh Nguyệt và những người khác vội vàng chạy tới.

Niếp Niếp được chị dâu Triệu che chở sau lưng, nhìn thấy đám người Phong Ánh Nguyệt đến, chị dâu Triệu đỏ mắt nhờ Phong Ánh Nguyệt đưa Niếp Niếp đi.

Phong Ánh Nguyệt ôm Niếp Niếp về nhà, còn chị dâu Triệu thì bắt đầu tranh cãi với mẹ Triệu, thím Điền và chị dâu Trương mỗi người kéo một người, chẳng mấy chốc lại có mấy người đến trở về nhà. "Bị đánh?"

Phong Ánh Nguyệt nâng khuôn mặt nhỏ của Niếp Niếp lên, thấy một vết tát trên má trái.

"Bà nội, bà nội nói cháu ở thành phố ăn ngon mặc đẹp, không nhớ thương anh chị em trong nhà. Mẹ cháu, mẹ cháu..."

Niếp Niếp vừa khóc vừa nói.

"Mẹ cháu nói lại bà nội một câu, bà nội liền kéo cháu lại đánh cháu. Hu hu hu."

Phong Ánh Nguyệt đau lòng ôm con bé: "Ngoan, thím cho cháu kẹo ăn."

Cô lấy trong tủ ra một nắm kẹo, nhét một ít vào túi Niếp Niếp trước, sau đó lại bóc một chiếc khác đút vào miệng con bé.

Dù đã có kẹo để ăn nhưng nghe tiếng ồn ào sát vách, tinh thần Niếp Niếp vẫn không được tốt, nước mắt lưng tròng.

Phong Ánh Nguyệt xoa đầu cô bé: "Vào phòng ngồi một lát với thím đi."

Niếp Niếp bây giờ rất ỷ lại vào cô nên nghe vậy thì gật đầu.

Phòng trong cách âm tốt hơn phòng ngoài một chút, ít nhất không nghe thấy nhà bên cạnh mắng chửi cái gì.

"Để thím kể cho cháu nghe một câu chuyện. Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé sinh ra với đôi mắt xanh tuyệt đẹp."

Sau khi kể chuyện xong, nhà bên cạnh không còn âm thanh gì nữa.

Cô bảo Niếp Niếp đợi mình trong phòng, cô thì đi ra ngoài nhìn một cái.

Kết quả phát hiện mẹ Triệu đang mang vẻ mặt tức giận ngồi ở cửa nhà chị dâu Triệu, chị dâu Triệu thì đang đứng ở trong phòng.

Nhìn thấy Phong Ánh Nguyệt đi ra, chị dâu Triệu nhìn sang, trong mắt hiện lên sự lo lắng. Phong Ánh Nguyệt khẽ lắc đầu, quay lại và đóng cửa lại.

Thấy vậy, chị dâu Triệu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Thiên và Đường Văn Sinh cùng nhau trở về. Vừa bước vào cổng nhà ngang, Yến Tử đã chạy đến nói với Triệu Thiên về việc mẹ Triệu đã đến, lại còn đánh nhau.

Triệu Thiên vội vàng đi lên lầu. Mẹ Triệu nhìn thấy anh ta, lập tức gào khóc thảm thiết: "Cái thằng cưới vợ quên mẹ này, hôm nay vợ của con bắt nạt bà già này thảm rồi."

“Nói đến lương tâm, mẹ vừa tới liền mở miệng muốn con cho mười đồng, làm sao con có chứ?” Chị dâu Triệu không cam lòng tụt lại, cũng mắng theo: "Kết quả mẹ lại trở tay tát cho Niếp Niếp một bạt tai. Mẹ đúng là bà nội tốt thật đấy."
Chương trước Chương tiếp