Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính
Chương 59
Mẹ Triệu 3
Phong Ánh Nguyệt đang nấu ăn, Niếp Niếp đang ở trên bàn ăn, nghe thấy giọng nói của Triệu Thiên thì chạy ra ngoài. Triệu Thiên nhìn thoáng qua khuôn mặt hơi đỏ và sưng của Niếp Niếp, vừa tức giận vừa đau lòng, lập tức ôm lấy con bé.
"Mẹ, sao mẹ có thể đánh nó chứ?"
Triệu Thiên tức giận nói.
"Mẹ đánh nó thì sao? Chỉ là một đứa con gái, có mấy người mới thèm."
"Thím đừng trọng nam khinh nữ." Phong Ánh Nguyệt nhàn nhạt chen vào một câu.
"Yo, chuyện nhà chúng tôi, cô chen miệng làm gì?"
Đường Văn Sinh đến thì nghe mẹ Triệu nói như vậy. Triệu Thiên đặt Niếp Niếp xuống, mỉm cười xin lỗi với Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt, sau đó kéo mẹ Triệu vào cổng, đóng cửa lại rồi bắt đầu cãi nhau. Chị dâu Triệu thì ôm lấy Niếp Niếp, nói với vợ chồng Phong Ánh Nguyệt:
"Nói với Triệu Thiên một tiếng, chị sẽ dẫn Niếp Niếp đến ở với em ba của chị vài ngày."
"Đã muộn như vậy, chị đi thế nào?"
Phong Ánh Nguyệt cau mày.
“Em ba của chị ở không xa Cung tiêu xã huyện, không sao đâu.” Nói rồi liền dẫn Niếp Niếp rời đi.
Đường Văn Sinh nhìn bầu trời, đi nhanh đến đấy thì trời cũng chưa tối, cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Bữa ăn tối nay rất đơn giản, trong đó có món trứng chiên với lá cây hương thung non yêu thích của Đường Văn Sinh, còn có canh rau và rau diếp xào.
Sau khi hai người ăn tối xong, động tĩnh của nhà bên cạnh vẫn chưa dừng lại. Bởi vì cửa đã đóng, đến gõ cửa hỏi thăm chuyện gia đình của người khác cũng không tiện.
Khi mấy người Đường Văn Sinh học xong, bưng chậu ra chuẩn bị rửa mặt thì Triệu Thiên bước ra.
Trông anh ta có vẻ mệt mỏi, vừa nhìn thấy họ liền hỏi chị dâu Triệu, cho rằng cô ấy đang ở nhà họ. Kết quả vừa nghe thấy cô ấy đến chỗ em vợ thì anh ta càng cảm thấy mình hèn nhát.
Còn mẹ Triệu thì vẫn huyên thuyên chửi bới: “Không cho tiền thì không về, tôi cứ ở đây đấy.”
Những lời này khiến lưng tóc Triệu Thiên tê dại.
Nhưng đây dù sao cũng là mẹ anh ta, không thể đánh không thể mắng, nói lý cũng không được, thật là tức c.h.ế.t mà.
Khi hai người Đường Văn Sinh tắm rửa trở lại, Triệu Thiên đang ngồi trước cửa nhà hút thuốc.
Từ cửa nhìn vào, mẹ Triệu đã nằm trên giường bên trong rồi.
"Dùng ván gỗ chắp lại ở ngoài phòng chúng tôi một đêm đi." Sau khi thảo luận với Phong Ánh Nguyệt, Đường Văn Sinh đến hỏi Triệu Thiên.
Triệu Thiên lắc đầu: "Các người ngủ đi, đêm nay tôi ngủ không được, ngày mai xin phép giúp tôi, tôi đưa bà ấy về."
Đường Văn Sinh lại nhìn vào bên trong, lúc này mẹ Triệu đã ngồi dậy, dưới ngọn đèn dầu lờ mờ, trông bà ta rất u ám.
"Tôi nói rồi, anh không cho tôi tiền thì tôi không về. Triệu Thiên à, anh không thể nhẫn tâm như vậy."
Mắng rồi lại mắng, còn nói đến việc ban đầu cả nhà cung cấp cho anh ta ăn học không dễ dàng biết bao, Triệu Thiên dứt khoát đóng cửa lại.
"Về ngủ đi, không sao đâu."
Triệu Thiên lại phẩy tay với Đường Văn Sinh.
Phong Ánh Nguyệt đặt những cuốn sách trở lại giá sách. Thấy Đường Văn Sinh về, lại không thấy bóng dáng Triệu Thiên đâu thì cô cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
"Lúc này đang đầu tháng ba, ban đêm còn lạnh, ngồi ngoài trời cả đêm thì thân thể sẽ không chịu nổi."
"Anh đi trải ván, em ngủ trước đi."
Đường Văn Sinh bảo cô đừng lo, tự mình xếp mấy tấm ván gỗ vào tường, sau đó trải qua loa vài thứ lên rồi ra ngoài kéo Triệu Thiên vào ngủ.
"Đừng nhì nhằng với tôi, quấy rầy vợ tôi nghỉ ngơi, tôi sẽ trở mặt với cậu."
Đường Văn Sinh dùng một câu chặn miệng Triệu Thiên.
Triệu Thiên cảm động nằm xuống. Anh ta biết tấm ván gỗ này, cái này là do anh hai Đường mang tới, vốn là để xây thêm phòng ngoài, còn lại mấy tấm không dùng hết, không ngờ anh ta lại dùng tới.
Đường Văn Sinh mở rèm vải lanh đi vào buồng trong. Phong Ánh Nguyệt đã nằm xuống, thấy anh bước vào thì nhỏ giọng nói: "Sắp xếp xong xuôi rồi à?"
"Được rồi."
Đường Văn Sinh thổi tắt đèn và ngủ ở phía ngoài, Phong Ánh Nguyệt ngủ cạnh tường.
Phong Ánh Nguyệt nhỏ giọng kể về chuyện hôm nay chị dâu Tiêu tới. Đường Văn Sinh cũng nhỏ giọng đáp lời: "Ngày mai anh sẽ đến tìm chủ nhiệm Lý hỏi thăm một chút."
"Đồng chí Văn Sinh vất vả rồi."
Phong Ánh Nguyệt cười.
"Không vất vả, phục vụ đồng chí A Nguyệt là điều nên làm."
Vốn dĩ chỉ là nói đùa, kết quả anh đáp lại với thái độ nghiêm túc như vậy khiến Phong Ánh Nguyệt cảm thấy mặt đỏ bừng, vội vàng kéo chăn lên.
"Ngủ đi."
Đường Văn Sinh mỉm cười, cũng nhắm mắt lại.
Phong Ánh Nguyệt đang nấu ăn, Niếp Niếp đang ở trên bàn ăn, nghe thấy giọng nói của Triệu Thiên thì chạy ra ngoài. Triệu Thiên nhìn thoáng qua khuôn mặt hơi đỏ và sưng của Niếp Niếp, vừa tức giận vừa đau lòng, lập tức ôm lấy con bé.
"Mẹ, sao mẹ có thể đánh nó chứ?"
Triệu Thiên tức giận nói.
"Mẹ đánh nó thì sao? Chỉ là một đứa con gái, có mấy người mới thèm."
"Thím đừng trọng nam khinh nữ." Phong Ánh Nguyệt nhàn nhạt chen vào một câu.
"Yo, chuyện nhà chúng tôi, cô chen miệng làm gì?"
Đường Văn Sinh đến thì nghe mẹ Triệu nói như vậy. Triệu Thiên đặt Niếp Niếp xuống, mỉm cười xin lỗi với Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt, sau đó kéo mẹ Triệu vào cổng, đóng cửa lại rồi bắt đầu cãi nhau. Chị dâu Triệu thì ôm lấy Niếp Niếp, nói với vợ chồng Phong Ánh Nguyệt:
"Nói với Triệu Thiên một tiếng, chị sẽ dẫn Niếp Niếp đến ở với em ba của chị vài ngày."
"Đã muộn như vậy, chị đi thế nào?"
Phong Ánh Nguyệt cau mày.
“Em ba của chị ở không xa Cung tiêu xã huyện, không sao đâu.” Nói rồi liền dẫn Niếp Niếp rời đi.
Đường Văn Sinh nhìn bầu trời, đi nhanh đến đấy thì trời cũng chưa tối, cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Bữa ăn tối nay rất đơn giản, trong đó có món trứng chiên với lá cây hương thung non yêu thích của Đường Văn Sinh, còn có canh rau và rau diếp xào.
Sau khi hai người ăn tối xong, động tĩnh của nhà bên cạnh vẫn chưa dừng lại. Bởi vì cửa đã đóng, đến gõ cửa hỏi thăm chuyện gia đình của người khác cũng không tiện.
Khi mấy người Đường Văn Sinh học xong, bưng chậu ra chuẩn bị rửa mặt thì Triệu Thiên bước ra.
Trông anh ta có vẻ mệt mỏi, vừa nhìn thấy họ liền hỏi chị dâu Triệu, cho rằng cô ấy đang ở nhà họ. Kết quả vừa nghe thấy cô ấy đến chỗ em vợ thì anh ta càng cảm thấy mình hèn nhát.
Còn mẹ Triệu thì vẫn huyên thuyên chửi bới: “Không cho tiền thì không về, tôi cứ ở đây đấy.”
Những lời này khiến lưng tóc Triệu Thiên tê dại.
Nhưng đây dù sao cũng là mẹ anh ta, không thể đánh không thể mắng, nói lý cũng không được, thật là tức c.h.ế.t mà.
Khi hai người Đường Văn Sinh tắm rửa trở lại, Triệu Thiên đang ngồi trước cửa nhà hút thuốc.
Từ cửa nhìn vào, mẹ Triệu đã nằm trên giường bên trong rồi.
"Dùng ván gỗ chắp lại ở ngoài phòng chúng tôi một đêm đi." Sau khi thảo luận với Phong Ánh Nguyệt, Đường Văn Sinh đến hỏi Triệu Thiên.
Triệu Thiên lắc đầu: "Các người ngủ đi, đêm nay tôi ngủ không được, ngày mai xin phép giúp tôi, tôi đưa bà ấy về."
Đường Văn Sinh lại nhìn vào bên trong, lúc này mẹ Triệu đã ngồi dậy, dưới ngọn đèn dầu lờ mờ, trông bà ta rất u ám.
"Tôi nói rồi, anh không cho tôi tiền thì tôi không về. Triệu Thiên à, anh không thể nhẫn tâm như vậy."
Mắng rồi lại mắng, còn nói đến việc ban đầu cả nhà cung cấp cho anh ta ăn học không dễ dàng biết bao, Triệu Thiên dứt khoát đóng cửa lại.
"Về ngủ đi, không sao đâu."
Triệu Thiên lại phẩy tay với Đường Văn Sinh.
Phong Ánh Nguyệt đặt những cuốn sách trở lại giá sách. Thấy Đường Văn Sinh về, lại không thấy bóng dáng Triệu Thiên đâu thì cô cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
"Lúc này đang đầu tháng ba, ban đêm còn lạnh, ngồi ngoài trời cả đêm thì thân thể sẽ không chịu nổi."
"Anh đi trải ván, em ngủ trước đi."
Đường Văn Sinh bảo cô đừng lo, tự mình xếp mấy tấm ván gỗ vào tường, sau đó trải qua loa vài thứ lên rồi ra ngoài kéo Triệu Thiên vào ngủ.
"Đừng nhì nhằng với tôi, quấy rầy vợ tôi nghỉ ngơi, tôi sẽ trở mặt với cậu."
Đường Văn Sinh dùng một câu chặn miệng Triệu Thiên.
Triệu Thiên cảm động nằm xuống. Anh ta biết tấm ván gỗ này, cái này là do anh hai Đường mang tới, vốn là để xây thêm phòng ngoài, còn lại mấy tấm không dùng hết, không ngờ anh ta lại dùng tới.
Đường Văn Sinh mở rèm vải lanh đi vào buồng trong. Phong Ánh Nguyệt đã nằm xuống, thấy anh bước vào thì nhỏ giọng nói: "Sắp xếp xong xuôi rồi à?"
"Được rồi."
Đường Văn Sinh thổi tắt đèn và ngủ ở phía ngoài, Phong Ánh Nguyệt ngủ cạnh tường.
Phong Ánh Nguyệt nhỏ giọng kể về chuyện hôm nay chị dâu Tiêu tới. Đường Văn Sinh cũng nhỏ giọng đáp lời: "Ngày mai anh sẽ đến tìm chủ nhiệm Lý hỏi thăm một chút."
"Đồng chí Văn Sinh vất vả rồi."
Phong Ánh Nguyệt cười.
"Không vất vả, phục vụ đồng chí A Nguyệt là điều nên làm."
Vốn dĩ chỉ là nói đùa, kết quả anh đáp lại với thái độ nghiêm túc như vậy khiến Phong Ánh Nguyệt cảm thấy mặt đỏ bừng, vội vàng kéo chăn lên.
"Ngủ đi."
Đường Văn Sinh mỉm cười, cũng nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương