Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính
Chương 69
Phong Ánh Nguyệt nghẹn họng khi bị hỏi tới.
Thấy cô đỏ mặt không nói lời nào, mẹ Đường còn tưởng là chưa nghĩ xong, sốt ruột nói: "Không phải lần trước đã đồng ý đi khám bác sĩ rồi sao? Thằng bé không chịu đi à?"
"Đừng vì chút tự tôn này mà không quan tâm tới sức khỏe!"
Chị dâu hai Đường cũng khuyên.
Phong Ánh Nguyệt ho nhẹ một tiếng, nói với hai người: "Cơ thể Văn Sinh tốt lắm ạ, yên tâm đi."
"Thật ư?"
Mẹ Đường vẫn thấy không yên tâm lắm.
Phong Ánh Nguyệt đùn đẩy chuyện này sang cho Đường Văn Sinh: "Thật ạ, không thì mẹ bảo cha đi hỏi thử đi."
"Thôi được rồi." Mẹ Đường gật đầu: "Nếu mẹ hỏi nhiều vài câu là thằng bé lại thấy không vui."
"Em ba hay xấu hổ." Chị dâu hai Đường che miệng cười.
Lại nói chuyện thêm một lát, Nguyên Đản chạy vào, tay phải của nó cầm kẹo gói giấy vàng, tay trái cầm ngựa gỗ nhỏ mà anh hai Đường làm cho, lúc này đang làm ổ trong lòng Phong Ánh Nguyệt, vừa ăn kẹo vừa nghe bọn họ nói chuyện.
Phong Ánh Nguyệt cúi đầu nhìn Nguyên Đản ngoan ngoãn vâng lời, sau đó nói với mẹ Đường: "Mẹ ơi, để Nguyên Đản ở quê mãi cũng không được, sau này muốn đi học thì trường tiểu học trên huyện vẫn tốt hơn, con muốn đón nó lên ở chung."
Sợ mẹ Đường và chị dâu hai Đường hiểu lầm là cô chê bọn họ chăm không khéo, cô còn nói thêm một câu.
"Quan hệ giữa thằng bé này và Văn Sinh không thể thế này mãi được, sau này sống với nhau hằng ngày cũng dễ sinh ra cảm tình hơn."
Mẹ Đường và chị dâu hai Đường liếc nhìn nhau, trong nhà chỉ có một đứa bé, nói thật, đúng là bọn họ khá thương Nguyên Đản, nhất là chị dâu hai Đường, mặc dù Nguyên Đản chỉ là cháu trai của cô ta nhưng cô ta vẫn rất thương nó.
Bây giờ đột nhiên muốn dắt vào huyện ở, chắc chắn trong lòng cô ta sẽ thấy luyến tiếc.
"Bây giờ em còn bận việc ở nhà máy sản xuất giấy mà, chờ một khoảng thời gian nữa đi."
Chị dâu hai Đường nói.. truyện teen hay
Mẹ Đường ngẫm nghĩ rồi cũng nói: "Chị dâu hai của con nói đúng đấy, gần đây con và Văn Sinh đều bận, đưa Nguyên Đản tới thì các con cũng không rảnh để chăm, chờ một khoảng thời gian nữa vậy."
Nguyên Đản ngẩng đầu nhìn Phong Ánh Nguyệt, Phong Ánh Nguyệt xoa cái đầu tròn nhỏ của nó, cảm thấy mẹ Đường bọn họ nói cũng đúng, ngày nào vợ chồng họ cũng ra cửa từ sáng sớm đến chạng vạng mới về tới nhà, thời buổi này lại còn chưa có nhà trẻ, nếu đón Nguyên Đản tới thì cũng không có ai trông.
"Bà nó ơi, nên đi rồi, nếu không trời tối quá thì không nhìn thấy đường đâu."
Ngoài phòng truyền tới giọng của cha Đường. Lúc đi bọn họ mượn xe bò của đội sản xuất, tối nay phải trả lại, lúc mới ăn cơm xong thì mẹ Đường có nhắc tới với Phong Ánh Nguyệt.
Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt bọn họ tiễn tới gò đất, Nguyên Đản là người nhỏ nhất, sau khi người khác ngồi xuống hết thì Đường Văn Sinh mới khom lưng bế nó lên, đặt lên đùi Đường Văn Tuệ.
Hai bàn tay nhỏ bé của Nguyên Đản siết chặt vào nhau, luống cuống nhìn Đường Văn Sinh đã buông tay ra.
Phong Ánh Nguyệt thấy thế thì vẫy tay với nó: "Nguyên Đản, chờ cha mẹ hết bận sẽ về nhà đón con."
"Dạ."
Sau khi nhìn thoáng qua Đường Văn Sinh lần nữa, Nguyên Đản mới thì thào đáp.
"Đừng tiễn nữa, mau về đi."
Mẹ Đường nói một câu, anh hai Đường ngồi trước đã bắt đầu đánh xe.
"Đi chậm thôi anh hai!"
Đường Văn Sinh hô một tiếng.
"Biết rồi biết rồi!"
Giọng của anh hai Đường vẫn sang sảng vang dội như cũ.
Mặc dù đã bảo không cần tiễn, nhưng hai người Đường Văn Sinh vẫn đi theo ra khỏi nhà ngang, Phong Ánh Nguyệt đứng bên cạnh Đường Văn Sinh, mãi đến khi xe bò khuất bóng thì bọn họ với quay về nhà.
"Là anh nói với cha mẹ sao?"
Lúc lên lầu, Đường Văn Sinh nắm tay Phong Ánh Nguyệt, Phong Ánh Nguyệt hỏi.
"Thuận miệng nhắc tới thôi."
Đường Văn Sinh đáp.
Phong Ánh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, vung vẩy bàn tay đang nắm của hai người: "Thật ra không cần phải thế, hại cha mẹ phải mò mẫm về nhà."
"Là họ kiên trì muốn tới, ban đầu anh tính về nhà thăm họ, lúc về huyện sẽ đi mua xe đạp rồi về nhà nấu hết đồ ăn, sau đó lái xe đi đón em."
Ban đầu Đường Văn Sinh tính như thế.
Nhưng kế hoạch không đuổi kịp chuyện phát sinh, mẹ Đường vừa nghe hôm nay là sinh nhật của Phong Ánh Nguyệt, lại nghĩ nhà họ Phong bên kia xem như không còn qua lại gì với Phong Ánh Nguyệt, vì thế đã kéo người một nhà vào huyện để sinh nhật của cô náo nhiệt hơn.
Bởi vì bọn họ tới mà chị dâu Vương đã nhắn lại với người ở mấy nhà khác, rằng đêm nay đừng để con cái tới tìm Phong Ánh Nguyệt, để người một nhà bọn họ trò chuyện với nhau.
Thật ra bọn họ không biết hôm nay là sinh nhật của Phong Ánh Nguyệt, chỉ nghĩ là người nhà dưới quê lên thăm thôi.
Thấy cô đỏ mặt không nói lời nào, mẹ Đường còn tưởng là chưa nghĩ xong, sốt ruột nói: "Không phải lần trước đã đồng ý đi khám bác sĩ rồi sao? Thằng bé không chịu đi à?"
"Đừng vì chút tự tôn này mà không quan tâm tới sức khỏe!"
Chị dâu hai Đường cũng khuyên.
Phong Ánh Nguyệt ho nhẹ một tiếng, nói với hai người: "Cơ thể Văn Sinh tốt lắm ạ, yên tâm đi."
"Thật ư?"
Mẹ Đường vẫn thấy không yên tâm lắm.
Phong Ánh Nguyệt đùn đẩy chuyện này sang cho Đường Văn Sinh: "Thật ạ, không thì mẹ bảo cha đi hỏi thử đi."
"Thôi được rồi." Mẹ Đường gật đầu: "Nếu mẹ hỏi nhiều vài câu là thằng bé lại thấy không vui."
"Em ba hay xấu hổ." Chị dâu hai Đường che miệng cười.
Lại nói chuyện thêm một lát, Nguyên Đản chạy vào, tay phải của nó cầm kẹo gói giấy vàng, tay trái cầm ngựa gỗ nhỏ mà anh hai Đường làm cho, lúc này đang làm ổ trong lòng Phong Ánh Nguyệt, vừa ăn kẹo vừa nghe bọn họ nói chuyện.
Phong Ánh Nguyệt cúi đầu nhìn Nguyên Đản ngoan ngoãn vâng lời, sau đó nói với mẹ Đường: "Mẹ ơi, để Nguyên Đản ở quê mãi cũng không được, sau này muốn đi học thì trường tiểu học trên huyện vẫn tốt hơn, con muốn đón nó lên ở chung."
Sợ mẹ Đường và chị dâu hai Đường hiểu lầm là cô chê bọn họ chăm không khéo, cô còn nói thêm một câu.
"Quan hệ giữa thằng bé này và Văn Sinh không thể thế này mãi được, sau này sống với nhau hằng ngày cũng dễ sinh ra cảm tình hơn."
Mẹ Đường và chị dâu hai Đường liếc nhìn nhau, trong nhà chỉ có một đứa bé, nói thật, đúng là bọn họ khá thương Nguyên Đản, nhất là chị dâu hai Đường, mặc dù Nguyên Đản chỉ là cháu trai của cô ta nhưng cô ta vẫn rất thương nó.
Bây giờ đột nhiên muốn dắt vào huyện ở, chắc chắn trong lòng cô ta sẽ thấy luyến tiếc.
"Bây giờ em còn bận việc ở nhà máy sản xuất giấy mà, chờ một khoảng thời gian nữa đi."
Chị dâu hai Đường nói.. truyện teen hay
Mẹ Đường ngẫm nghĩ rồi cũng nói: "Chị dâu hai của con nói đúng đấy, gần đây con và Văn Sinh đều bận, đưa Nguyên Đản tới thì các con cũng không rảnh để chăm, chờ một khoảng thời gian nữa vậy."
Nguyên Đản ngẩng đầu nhìn Phong Ánh Nguyệt, Phong Ánh Nguyệt xoa cái đầu tròn nhỏ của nó, cảm thấy mẹ Đường bọn họ nói cũng đúng, ngày nào vợ chồng họ cũng ra cửa từ sáng sớm đến chạng vạng mới về tới nhà, thời buổi này lại còn chưa có nhà trẻ, nếu đón Nguyên Đản tới thì cũng không có ai trông.
"Bà nó ơi, nên đi rồi, nếu không trời tối quá thì không nhìn thấy đường đâu."
Ngoài phòng truyền tới giọng của cha Đường. Lúc đi bọn họ mượn xe bò của đội sản xuất, tối nay phải trả lại, lúc mới ăn cơm xong thì mẹ Đường có nhắc tới với Phong Ánh Nguyệt.
Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt bọn họ tiễn tới gò đất, Nguyên Đản là người nhỏ nhất, sau khi người khác ngồi xuống hết thì Đường Văn Sinh mới khom lưng bế nó lên, đặt lên đùi Đường Văn Tuệ.
Hai bàn tay nhỏ bé của Nguyên Đản siết chặt vào nhau, luống cuống nhìn Đường Văn Sinh đã buông tay ra.
Phong Ánh Nguyệt thấy thế thì vẫy tay với nó: "Nguyên Đản, chờ cha mẹ hết bận sẽ về nhà đón con."
"Dạ."
Sau khi nhìn thoáng qua Đường Văn Sinh lần nữa, Nguyên Đản mới thì thào đáp.
"Đừng tiễn nữa, mau về đi."
Mẹ Đường nói một câu, anh hai Đường ngồi trước đã bắt đầu đánh xe.
"Đi chậm thôi anh hai!"
Đường Văn Sinh hô một tiếng.
"Biết rồi biết rồi!"
Giọng của anh hai Đường vẫn sang sảng vang dội như cũ.
Mặc dù đã bảo không cần tiễn, nhưng hai người Đường Văn Sinh vẫn đi theo ra khỏi nhà ngang, Phong Ánh Nguyệt đứng bên cạnh Đường Văn Sinh, mãi đến khi xe bò khuất bóng thì bọn họ với quay về nhà.
"Là anh nói với cha mẹ sao?"
Lúc lên lầu, Đường Văn Sinh nắm tay Phong Ánh Nguyệt, Phong Ánh Nguyệt hỏi.
"Thuận miệng nhắc tới thôi."
Đường Văn Sinh đáp.
Phong Ánh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, vung vẩy bàn tay đang nắm của hai người: "Thật ra không cần phải thế, hại cha mẹ phải mò mẫm về nhà."
"Là họ kiên trì muốn tới, ban đầu anh tính về nhà thăm họ, lúc về huyện sẽ đi mua xe đạp rồi về nhà nấu hết đồ ăn, sau đó lái xe đi đón em."
Ban đầu Đường Văn Sinh tính như thế.
Nhưng kế hoạch không đuổi kịp chuyện phát sinh, mẹ Đường vừa nghe hôm nay là sinh nhật của Phong Ánh Nguyệt, lại nghĩ nhà họ Phong bên kia xem như không còn qua lại gì với Phong Ánh Nguyệt, vì thế đã kéo người một nhà vào huyện để sinh nhật của cô náo nhiệt hơn.
Bởi vì bọn họ tới mà chị dâu Vương đã nhắn lại với người ở mấy nhà khác, rằng đêm nay đừng để con cái tới tìm Phong Ánh Nguyệt, để người một nhà bọn họ trò chuyện với nhau.
Thật ra bọn họ không biết hôm nay là sinh nhật của Phong Ánh Nguyệt, chỉ nghĩ là người nhà dưới quê lên thăm thôi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương