Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính
Chương 70
Mẹ Đường tới chuyến này mang theo rất nhiều rau dưa trồng ở đất nhà mình, còn có dưa muối mà mẹ Đường tự làm.
Sau khi sắp xếp gọn gàng đồ vật, hai người rửa mặt xong, đọc sách một lát rồi đi ngủ.
Trước khi ngủ, Phong Ánh Nguyệt quay đầu hỏi anh: "Sao anh biết hôm nay là sinh nhật em?"
Đường Văn Sinh cười: "Lúc trước anh có hỏi em, em nói mà."
Phong Ánh Nguyệt cũng cười theo, đúng là cô quên mất.
"Hôm nay em rất vui."
"Vui là tốt rồi."
Dưới chăn, Đường Văn Sinh thả lỏng tay rồi lại siết chặt, cuối cùng vẫn thuận theo lòng mình đi nắm tay Phong Ánh Nguyệt.
Tay Phong Ánh Nguyệt run lên, nhưng cuối cùng lại không rút ra, hai người cũng không nói lời nào, mỗi người đều lộ ra nụ cười trong bóng đêm, chẳng biết đã ngủ thiếp đi từ khi nào.
Hai người đều nằm yên khi ngủ, lúc ngủ ở tư thế nào thì hôm sau tỉnh dậy vẫn nằm ở tư thế đó.
Đường Văn Sinh tỉnh lại trước, chuyện đầu tiên anh làm là nắm bàn tay của Phong Ánh Nguyệt, cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng trong lòng bàn tay, anh cảm thấy trong lòng ấm áp căng tràn.
Nhìn ra cửa sổ cảm thấy thời gian không còn sớm nữa, Đường Văn Sinh nhẹ nhàng buông tay ra cầm áo khoác của mình lên, mang giày xong rồi nhẹ tay nhẹ chân ra ngoài phòng mặc vào, kế tiếp mở cửa ra đi múc nước.
Triệu Thiên cũng vừa ngáp vừa xách thùng ra khỏi cửa nhà, thấy Đường Văn Sinh, anh ta lập tức tới gần.
"Văn Sinh, cậu đi đâu mà tìm được phiếu xe đạp vậy?"
"Một người bạn trong thành phố."
Đường Văn Sinh nói.
Vừa nghe là trong thành phố, Triệu Thiên bật ngón cái lên: "Khó trách, người ở chỗ chúng ta muốn tìm được loại phiếu đó, nếu không có quan hệ thì chờ mấy tháng cũng không kiếm được, cái thằng nhà cậu cũng được đấy chứ!"
"Cậu thì sao? Chuyện ở quê đã làm xong chưa?"
Đến bồn nước, hai người mỗi người tìm một cái vòi để hứng nước, Đường Văn Sinh hỏi Triệu Thiên chuyện này.
Triệu Thiên nhún vai: "Đội trưởng nói đây là chuyện nhà tôi, anh ấy không có tư cách để xen vào, người không biết còn tưởng anh ấy nhận hối lộ của tôi nữa, dù sao thì cũng xem như khéo léo từ chối rồi.". Truyện Trọng Sinh
"Thật ra tôi cũng hiểu, vốn là tôi có việc cần nhờ người ta, còn người ta cũng có suy tính của riêng mình, đây là chuyện bình thường thôi." Triệu Thiên thở dài một tiếng, khóa vòi nước lại, xách thùng nước lên: "Nhưng mà chuyện này không thể kéo dài được, hôm qua mới phát tiền xong, tôi thấy e là hôm nay mẹ tôi lại tới nữa."
Lúc Phong Ánh Nguyệt dậy thì Đường Văn Sinh đang nấu mì, cô nhanh chóng đi rửa mặt, lúc trở về vừa treo khăn lông lên vừa hỏi: "Sao không gọi em dậy?"
"Thấy em ngủ ngon quá nên để em ngủ thêm một lát." Đường Văn Sinh múc mì vào chén, dùng canh cá hầm cải chua tối hôm qua để làm nước dùng, thêm chút mỡ heo và cải xanh hâm nóng, hương vị cũng không tệ lắm.
Lúc hai người Phong Ánh Nguyệt sửa soạn xong ra cửa thì chị dâu Triệu ở cách vách cũng cõng Niếp Niếp chuẩn bị ra ngoài.
"Đây là?"
Phong Ánh Nguyệt thấy cô ấy còn cầm một túi vải chứa quần áo, như chuẩn bị đi xa nhà.
"Chị sang trấn bên cạnh để thăm bà dì, trong hai ngày này sẽ không về."
Thật ra là để trốn mẹ Triệu.
"Vậy à." Phong Ánh Nguyệt tỏ vẻ đã hiểu, thấy Niếp Niếp còn buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt, vươn tay nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé: "Vậy hai người đi đường chậm thôi."
"Biết rồi biết rồi."
Chị dâu Triệu cười nói.
Bọn họ xuống lầu cùng nhau, chờ Đường Văn Sinh đẩy xe tới đây, Phong Ánh Nguyệt ngồi lên, Đường Văn Sinh đạp xe ra khỏi cổng lớn nhà ngang.
Trên đường đi Phong Ánh Nguyệt nhớ tới chuyện Trương Đại Lực bị điều đi: "Thật ra em không tính vào làm công nhân chính thức, anh cũng biết em muốn thi cấp hai, cấp ba, nếu sau này có cơ hội thì em còn muốn thi đại học nữa."
Nếu bây giờ vào nhà máy sản xuất giấy, sau này muốn đi thi hoặc làm gì khác thì không dễ mà xin nghỉ được.
Nói tóm lại là không được tự do.
"Anh ủng hộ em." Đường Văn Sinh nói: "Em muốn làm gì, anh cũng ủng hộ."
"Cảm ơn."
Phong Ánh Nguyệt lớn tiếng nói cảm ơn.
Sau khi công nhân cùng làm đi bộ ngang nghe thấy thì trêu ghẹo bọn họ vài câu, Phong Ánh Nguyệt ngượng ngùng ôm chặt eo Đường Văn Sinh, Đường Văn Sinh cười khẽ.
Phong Ánh Nguyệt dùng trán húc lưng anh mấy cái.
Điều này khiến Đường Văn Sinh cười to hơn.
"Nhìn cặp vợ chồng kia kìa."
Một chị nhìn thấy hành động của Phong Ánh Nguyệt xong thì vừa cười vừa chỉ cho người bên cạnh.
"Thấy rồi, cô vợ này của Tiểu Đường giỏi lắm đấy, làm chuyện gì cũng quen tay rất nhanh, tôi thấy lần này người làm việc kém ở phòng gia công có khả năng sẽ bị cô ấy thế chỗ đấy."
"Chuyện này thì chưa chắc, vì phòng xuất hàng bên kia con gái của chủ nhiệm Vương cũng không tệ, tôi thấy nói không chừng sẽ được xếp qua đây."
Trong thoáng chốc, đều đang thảo luận xem cuối cùng vị trí trống của Trương Đại Lực sẽ dành cho ai.
Sau khi sắp xếp gọn gàng đồ vật, hai người rửa mặt xong, đọc sách một lát rồi đi ngủ.
Trước khi ngủ, Phong Ánh Nguyệt quay đầu hỏi anh: "Sao anh biết hôm nay là sinh nhật em?"
Đường Văn Sinh cười: "Lúc trước anh có hỏi em, em nói mà."
Phong Ánh Nguyệt cũng cười theo, đúng là cô quên mất.
"Hôm nay em rất vui."
"Vui là tốt rồi."
Dưới chăn, Đường Văn Sinh thả lỏng tay rồi lại siết chặt, cuối cùng vẫn thuận theo lòng mình đi nắm tay Phong Ánh Nguyệt.
Tay Phong Ánh Nguyệt run lên, nhưng cuối cùng lại không rút ra, hai người cũng không nói lời nào, mỗi người đều lộ ra nụ cười trong bóng đêm, chẳng biết đã ngủ thiếp đi từ khi nào.
Hai người đều nằm yên khi ngủ, lúc ngủ ở tư thế nào thì hôm sau tỉnh dậy vẫn nằm ở tư thế đó.
Đường Văn Sinh tỉnh lại trước, chuyện đầu tiên anh làm là nắm bàn tay của Phong Ánh Nguyệt, cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng trong lòng bàn tay, anh cảm thấy trong lòng ấm áp căng tràn.
Nhìn ra cửa sổ cảm thấy thời gian không còn sớm nữa, Đường Văn Sinh nhẹ nhàng buông tay ra cầm áo khoác của mình lên, mang giày xong rồi nhẹ tay nhẹ chân ra ngoài phòng mặc vào, kế tiếp mở cửa ra đi múc nước.
Triệu Thiên cũng vừa ngáp vừa xách thùng ra khỏi cửa nhà, thấy Đường Văn Sinh, anh ta lập tức tới gần.
"Văn Sinh, cậu đi đâu mà tìm được phiếu xe đạp vậy?"
"Một người bạn trong thành phố."
Đường Văn Sinh nói.
Vừa nghe là trong thành phố, Triệu Thiên bật ngón cái lên: "Khó trách, người ở chỗ chúng ta muốn tìm được loại phiếu đó, nếu không có quan hệ thì chờ mấy tháng cũng không kiếm được, cái thằng nhà cậu cũng được đấy chứ!"
"Cậu thì sao? Chuyện ở quê đã làm xong chưa?"
Đến bồn nước, hai người mỗi người tìm một cái vòi để hứng nước, Đường Văn Sinh hỏi Triệu Thiên chuyện này.
Triệu Thiên nhún vai: "Đội trưởng nói đây là chuyện nhà tôi, anh ấy không có tư cách để xen vào, người không biết còn tưởng anh ấy nhận hối lộ của tôi nữa, dù sao thì cũng xem như khéo léo từ chối rồi.". Truyện Trọng Sinh
"Thật ra tôi cũng hiểu, vốn là tôi có việc cần nhờ người ta, còn người ta cũng có suy tính của riêng mình, đây là chuyện bình thường thôi." Triệu Thiên thở dài một tiếng, khóa vòi nước lại, xách thùng nước lên: "Nhưng mà chuyện này không thể kéo dài được, hôm qua mới phát tiền xong, tôi thấy e là hôm nay mẹ tôi lại tới nữa."
Lúc Phong Ánh Nguyệt dậy thì Đường Văn Sinh đang nấu mì, cô nhanh chóng đi rửa mặt, lúc trở về vừa treo khăn lông lên vừa hỏi: "Sao không gọi em dậy?"
"Thấy em ngủ ngon quá nên để em ngủ thêm một lát." Đường Văn Sinh múc mì vào chén, dùng canh cá hầm cải chua tối hôm qua để làm nước dùng, thêm chút mỡ heo và cải xanh hâm nóng, hương vị cũng không tệ lắm.
Lúc hai người Phong Ánh Nguyệt sửa soạn xong ra cửa thì chị dâu Triệu ở cách vách cũng cõng Niếp Niếp chuẩn bị ra ngoài.
"Đây là?"
Phong Ánh Nguyệt thấy cô ấy còn cầm một túi vải chứa quần áo, như chuẩn bị đi xa nhà.
"Chị sang trấn bên cạnh để thăm bà dì, trong hai ngày này sẽ không về."
Thật ra là để trốn mẹ Triệu.
"Vậy à." Phong Ánh Nguyệt tỏ vẻ đã hiểu, thấy Niếp Niếp còn buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt, vươn tay nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé: "Vậy hai người đi đường chậm thôi."
"Biết rồi biết rồi."
Chị dâu Triệu cười nói.
Bọn họ xuống lầu cùng nhau, chờ Đường Văn Sinh đẩy xe tới đây, Phong Ánh Nguyệt ngồi lên, Đường Văn Sinh đạp xe ra khỏi cổng lớn nhà ngang.
Trên đường đi Phong Ánh Nguyệt nhớ tới chuyện Trương Đại Lực bị điều đi: "Thật ra em không tính vào làm công nhân chính thức, anh cũng biết em muốn thi cấp hai, cấp ba, nếu sau này có cơ hội thì em còn muốn thi đại học nữa."
Nếu bây giờ vào nhà máy sản xuất giấy, sau này muốn đi thi hoặc làm gì khác thì không dễ mà xin nghỉ được.
Nói tóm lại là không được tự do.
"Anh ủng hộ em." Đường Văn Sinh nói: "Em muốn làm gì, anh cũng ủng hộ."
"Cảm ơn."
Phong Ánh Nguyệt lớn tiếng nói cảm ơn.
Sau khi công nhân cùng làm đi bộ ngang nghe thấy thì trêu ghẹo bọn họ vài câu, Phong Ánh Nguyệt ngượng ngùng ôm chặt eo Đường Văn Sinh, Đường Văn Sinh cười khẽ.
Phong Ánh Nguyệt dùng trán húc lưng anh mấy cái.
Điều này khiến Đường Văn Sinh cười to hơn.
"Nhìn cặp vợ chồng kia kìa."
Một chị nhìn thấy hành động của Phong Ánh Nguyệt xong thì vừa cười vừa chỉ cho người bên cạnh.
"Thấy rồi, cô vợ này của Tiểu Đường giỏi lắm đấy, làm chuyện gì cũng quen tay rất nhanh, tôi thấy lần này người làm việc kém ở phòng gia công có khả năng sẽ bị cô ấy thế chỗ đấy."
"Chuyện này thì chưa chắc, vì phòng xuất hàng bên kia con gái của chủ nhiệm Vương cũng không tệ, tôi thấy nói không chừng sẽ được xếp qua đây."
Trong thoáng chốc, đều đang thảo luận xem cuối cùng vị trí trống của Trương Đại Lực sẽ dành cho ai.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương