Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện

Chương 6: Hộp mồi lửa (6)



“Tôi cảm thấy nên gọi đội tuần tra lại đây xử lý.” Rowling mở miệng nói.

“Đúng vậy, đặt ở nơi này sẽ không nói rõ được.” Benson nhìn lính đánh thuê ngã lên bàn, “Mọi người ở đây đều làm chứng.”

“Dĩ nhiên, chúng ta đều biết người do Martin giết.” Những người khác sôi nổi gật đầu.

“Đây là chuyện không thể kiểm soát.”

“Không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi đi trước.”

“Chúng ta đi thôi.”

Có người lục tục rời đi, so với vừa nãy thì trật tự và bình tĩnh hơn nhiều, có lẽ là đã tỉnh rượu, những người vừa rồi còn dùng nắm tay nói chuyện cũng có thể bình tĩnh buông cổ áo nhau, cũng kéo đối phương đi về phía cửa.

Nhưng đáng tiếc là không có mấy người thành công rời đi, bởi nơi mà ánh nến chiếu sáng đến, một đoàn người mặc khôi giáp đi ngược chiều đến chặn cửa, làm đám người lại trở nên ầm ĩ.

“Là đội tuần tra.”

“Đáng chết, đội tuần tra đội tới thật nhanh, đúng là phiền phức.”

“Xảy ra chuyện gì? Không biết bây giờ cấm đi lại ban đêm sao?” Một thanh niên tóc nâu mặc khôi giáp dày nặng lấp lánh tỏa sáng, cổ áo kép lộ ra một chút lông nhung thiên nga, đội ngũ đi theo dường như là do hắn cầm đầu.

“Đội trưởng Ed, ngài tới thật đúng lúc.” Benson có chút nhiệt tình đón tiếp, “Có người uống rượu gây chuyện giết người.”

“Ai giết người?” Ed bước vào quán rượu, đầu tiên là nhìn lính đánh thuê ngã trên bàn, sau khi đánh giá quán rượu thì ánh mắt tạm dừng trên người thanh niên ở trong góc, đồng tử màu lam hơi co rút lại, sau đó chuyển hướng về phía đám người chen chúc, trong mắt đầy vẻ không kiên nhẫn, “Tự mình đứng ra!”

Đám người yên tĩnh, làm đội trưởng trẻ tuổi càng cau mày: “Một đám tiện dân, chẳng lẽ dám làm lại không dám nhận sao? Đúng là phiền phức.”

Mọi người mang vẻ mặt khác nhau, nhưng không ai dám để lộ bất bình trong lòng, Benson biến sắc, bước lên nói: “Ngài hiểu lầm rồi, hung thủ giết người là Martin, hắn vừa chạy mất.”

“Nhiều người như vậy cũng không ngăn hắn lại sao? Đúng là phế vật!” Ed không kiên nhẫn nói, “Hắn có đồng lõa không? Ngày thường hắn ở đâu?”

“Ngày thường ở trong tiệm, nhưng cũng không để lại gì ở đây.” Benson cong lưng, dường như muốn thu nhỏ cơ thể của mình.

“Nếu không tìm ra manh mối, hôm nay không ai được rời khỏi.” Ed nắm chuôi kiếm nói.

Đội tuần tra thuộc về vương quốc, quân đội của một vương quốc không phải thế lực mà lính đánh thuê có thể chống đối, cho dù có người bất mãn, cũng không dám dị nghị, chỉ có thể nhỏ giọng bàn tán.

“Cha, xảy ra chuyện gì......” Cánh cửa bếp mở ra, âm thanh tò mò êm ái của thiếu nữ truyền ra, nhưng khi mái tóc vàng vừa xuất hiện, nàng nhìn thấy một người đàn ông đang dựa vào vách tường thì giật mình mở to hai mắt, theo bản năng muốn hô lên, lại thấy hắn đặt ngón tay lên môi ra hiệu im lặng.

Hắn cũng không có dấu hiệu nhào về phía nàng, ngược lại có vẻ an tĩnh, Fanny bình tĩnh lại, dò dầu nhìn thoáng qua nơi ánh nến tụ tập, nhìn thấy khôi giáp của đội tuần tra thì nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Có người giết người, chạy thoát.” Hứa Nguyện đè thấp âm thanh.

Động tĩnh ở đây không nhỏ, chỉ là trong quán rượu có rất nhiều người, chút tiếng động này không đủ hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Đôi mắt của cô gái trừng to, nắm chặt chốt cửa: “Là anh sao?”

“Không phải.” Hứa Nguyện cười một tiếng, “Tôi chỉ là không muốn dính phiền phức vào người.”

Nếu giờ hắn xuất hiện, dù không phải hắn làm cũng phải bị tra hỏi.



“À......” Cô gái nhẹ nhàng thở ra, tay nắm cửa cũng thả lỏng một chút, nàng nhìn thoáng qua đôi mắt dịu dàng của người đàn ông, quay sang phía đại sảnh ồn ào náo động, “Vậy là ai giết người?”

“Là Martin.” Hứa Nguyện nói.

Trong mắt cô gái xẹt qua tia kinh ngạc, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại rất nhỏ: “Là hắn!”

Sắc mặt nàng chợt trở nên nặng nề và phức tạp, thở dài một hơi, sau đó không có nói gì nữa.

Âm thanh từ đại sảnh nhỏ không lớn, nhưng bởi vì không gian an tĩnh, nên ngược lại rất vang.

“Không phải anh rất thân với Martin sao?”

“Tôi chỉ biết tên của hắn thôi.”

“Tôi và hắn chỉ mới chào hỏi qua, muốn nói quen thuộc thì là Steven mới đúng.”

“Đúng thật, lúc trước Steven ngồi cùng với hắn, bọn họ là bạn bè, có lẽ sẽ cung cấp manh mối nào đó.” Trong đám người có người nói ra.

Vừa dứt lời, Ed đã xoay người dứt khoát rút kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào thanh niên nhàn nhã ngồi trong góc, trong mắt có khó nén vẻ trào phúng: “Ngươi là đồng bọn của hắn?”

“Tôi và hắn cũng chỉ là quan hệ bạn rượu mà thôi, không thân.” Steven ngồi thẳng người, hơi ngửa ra sau, nhìn mũi kiếm chỉ vào mũi mình, thở dài, “Muốn nói là bạn bè, tôi và mỗi người ở đây đều là bạn.”

“Ai có thể chứng minh?” Ed nhìn thanh niên vẫn ung dung trước mặt, nói, “Ta đã quá quen kỹ năng hoa ngôn xảo ngữ của nhà ngươi, ngươi có thể lừa gạt phu nhân Lena và bá tước Alleyne, nhưng đừng hòng lừa ta.”

Ánh mắt Steven hơi nhúc nhích, khẽ thở dài một hơi: “Xem ra tôi phải tìm một người làm chứng, bằng không hôm nay tôi phải đi nhà giam một chuyến.”

“Cũng không nhất định, có lẽ người làm chứng cho ngươi cũng phải theo ngươi đến nhà giam.” Ed nói.

“Vậy xem ra không có người nào sẽ giúp tôi chứng minh rồi.” Steven thả lỏng vai cười nói, “Nhưng tôi cũng không phải đối tượng ngài nên bắt, ngài làm như vậy rất khó phục chúng.”

“Đội tuần tra chưa bao giờ yêu cầu cái này.” Trong mắt Ed dâng lên vẻ vừa lòng, hắn nhìn từ trên cao xuống thanh niên trước mặt, “Chỉ cần manh mối, Steven tiên sinh.”

Thanh niên hơi nhấp nổi môi, ánh mắt hơi trầm xuống, Hứa Nguyện ngăn cản thiếu nữ đang muốn đi ra ngoài, nói: “Cô đi ra ngoài cũng có tác dụng gì, một khi tiến vào nhà giam, nửa đời sau của cô sẽ bị hủy.”

Danh tiếng là vẻ ngoài trinh tiết của phụ nữ, quán rượu luôn tràn ngập chuyện mờ ám dơ bẩn, nhưng cha của nàng bảo vệ nàng rất tốt, mà một khi tiến vào nhà giam, loại dơ bẩn này giống như là một chậu nước bẩn hắt lên giấy trắng, không thể tẩy sạch.

Nó vốn không nên là trói buộc, nhưng thời đại này và lời đồn thổi của mọi sẽ phá hủy tương lai của nàng.

Fanny tái mặt, nàng nhấp môi nói: “Nhưng đây là mưu hại......”

Cho dù nàng không tận mắt nhìn toàn bộ sự việc, cũng có thể nghe ra đây là mưu hại, Ed chán ghét Steven, mà lần này hắn đã tóm được cơ hội.

Hành lang đen nhánh không thấy rõ tình huống phía trước, chỉ mơ hồ thấy được chút tóc đỏ và góc chân của thanh niên.

“Đi thôi, Steven tiên sinh.” Từ đại sảnh truyền đến âm thanh sung sướng của Ed.

Fanny hơi sốt ruột, lại nghe được giọng nói dịu dàng bên cạnh: “Tin tưởng cậu ấy.”

Giọng điệu thong thả lại mang theo ý trấn an vang lên trong thời khắc này, làm Fanny sửng sốt.

Thanh niên trong đại sảnh cũng không xuất hiện trong tầm mắt của người đứng ngoài hành lang, chỉ bất đắc dĩ trả lời: “Thôi được rồi, tôi có thể cung cấp manh mối.”

“Ngươi quả nhiên là đồng lõa!” Đây là giọng của Ed.



“Bình tĩnh một chút, đội trưởng Ed, đừng để cảm xúc ảnh hưởng phán đoán của ngài.” Giọng của Steven vẫn cứ là bình thản, “Tôi chỉ là nhìn thấy cánh tay trái của cậu ta bị thương, lần theo vết máu đi tìm, có lẽ sẽ nhanh chóng tìm được người.”

“Nhưng chuyện này cũng không thể chứng minh ngươi không phải đồng lõa của cậu ta.” Ed nhìn thanh niên không hề sợ hãi trước mặt, như kẻ ti tiện như vậy, lại có thể đùa giỡn quý tộc, người này nên bị phạt treo cổ mới đúng, làm vậy có thể chuộc lại tội nghiệt của mình.

“Chuyện này sau khi ngài bắt được cậu ta và hỏi rõ ràng chẳng phải sẽ biết sao.” Thanh niên thở dài một hơi, “Tôi chỉ suy nghĩ, nếu ngài đi chậm, cậu ta chạy ra khỏi thành, vậy ngày mai tất cả mọi người sẽ biết đội tuần tra đã để một kẻ giết người chạy thoát dưới mí mắt, ngay cả Quốc vương bệ hạ cũng sẽ nghi ngờ năng lực của ngài.”

Ed nháy mắt cau mày, hắn nhìn chằm chằm thanh niên, lại không thể không thừa nhận cậu ta nói có lý, hắn hít sâu một hơi nhìn về phía những người đi theo mình: “Nhanh lên, lần theo vết máu tìm kiếm, đêm nay phải bắt được người.”

“Đúng vậy.” Đội tuần tra xuyên qua đám người, cửa hành lang cũng bị đẩy ra, vết máu có thể thấy rõ ràng.

Ed nắm chuôi kiếm đi về phía cửa, trước khi bước ra thì quay đầu lại nhìn về phía thanh niên xinh đẹp, trào phúng cười một tiếng: “Steven, ngươi vì tự do của mình mà bán đứng bạn bè, nếu bắt được hắn, ta nhất định sẽ nói cho hắn chân tướng, có lẽ hắn sẽ nguyện ý nói ra đồng lõa cùng với kẻ phản bội đê hèn.”

Hắn không có chờ thanh niên trả lời, chỉ là nhìn vẻ mặt trầm xuống của đối phương, xùy một tiếng, sải bước lên lưng ngựa, mang theo đội ngũ uy phong rời đi.

[Hắn thật sự đi rồi!] Hệ thống ngạc nhiên nói.

[Không có người đàn ông nào chấp nhận bị người khác nói không được.] Hứa Nguyện nhướng mày, đặc biệt là bị toàn bộ người trong thành nghi ngờ năng lực.

[Bao gồm ký chủ sao?] Hệ thống nhỏ giọng tò mò.

[Không bao gồm.] Hứa Nguyện cười nói, [Người khác nói không tính.]

Ánh sáng từ ngọn đuốc xa dần, người tụ tập trong quán cũng lấy lại tinh thần chen chúc rời đi, cuộc vui mau tàn, để lại căn phòng quạnh quẽ cùng mớ hỗn độn.

Fanny nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, lại thấy hắn chỉ vào cánh cửa sau bếp.

Fanny khó hiểu, nhưng nhìn ánh mắt chứa ý cười của hắn, một chút tia sáng lọt qua hành lang soi rõ đôi mắt màu hổ phách: “Cô vào trong đi, trước khi cha cô tới gọi thì đừng ra ngoài.”

Fanny nháy mắt hiểu được ý hắn, nhẹ nhàng gật đầu, đi vào sau bếp, trước khi đóng cửa thì thăm dò nhìn bóng lưng rời đi của người đàn ông, ánh sáng mơ hồ phác hoạ hình dáng thon dài, lúc nãy không để ý, giờ nhớ lại mới phát hiện hắn thật sự rất cao, chỉ là cho đến khi hắn đi vào trong ánh sáng, đều không quay đầu lại nhìn.

Cửa bị khóa lại, tiếng bước chân từ hành lang truyền đến, làm Benson đang buồn rầu làm như thế nào để dọn dẹp ngẩng đầu lên, mà khi ông ta nhìn thấy Hứa Nguyện, vẻ mặt hơi ngạc nhiên trong nháy mắt, sau đó nhăn mày, trở nên rất khó coi: “Cậu vừa ở nơi nào?!”

“Chỉ là đợi trong hành lang thôi.” Hứa Nguyện nói, thấy người đàn ông cao to kia đã nhanh chóng lướt qua người hắn đi về phía sau bếp, gõ cửa nơi đó.

“Fanny, Fanny, con ở trong sao?”

“Vâng, cha, xảy ra chuyện gì sao?” Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vọng ra.

“Không, không có gì, đã giải quyết.” Benson dịu dàng lên tiếng, ngay cả Rowling theo bản năng cầm lấy cây gậy cũng thả lỏng ra.

“Tôi đi lên ngủ trước đây.” Hứa Nguyện nói.

“Vâng, tiên sinh, chúc ngài có một giấc ngủ ngon.” Rowling mệt mỏi và thở phào đáp lời.

“Cảm ơn.” Hứa Nguyện xoay người, ánh mắt đảo qua vết máu còn sót lại, lúc đi về phía thang lầu thì đối diện với thanh niên đang ngồi trong góc, cặp mắt xanh ngọc không che giấu vẻ hứng thú, thấy mình bị phát hiện, hứng thú chuyển sang ý cười lễ phép.

Hứa Nguyện khẽ gật đầu, đi lên cầu thang nhỏ hẹp chỉ đủ chứa một người.

Âm thanh kẽo kẹt vang lên bên tai, ánh mắt Steven chuyển lên đôi giày đang thả từng bước chậm: “Rowling, tôi cũng ngủ ở chỗ này một đêm.”

*****
Chương trước Chương tiếp