Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện

Chương 7: Hộp mồi lửa (7)



“Ôi, thân ái, cậu ở lại đây không sợ bị đội tuần tra bắt giữ sao?”

“Nếu tôi chạy trốn mới trở thành phạm nhân bị bắt giữ.”

Hứa Nguyện ngồi xổm xuống đánh giá nóc nhà thấp bé, nghe được đối thoại bên dưới lầu.

[Ký chủ, mỹ nhân muốn ngủ cùng chúng ta!] Mèo trắng phất đuôi, đầu nhỏ đang gối lên chân trước cũng nâng lên, nhìn về phía cửa gác mái.

[Ừm, cậu ấy nói cũng có lý.] Hứa Nguyện quét mắt nhìn hoàn cảnh bên trong gác mái, suy tư nói.

Gác mái dựng bằng gỗ, tuy rằng mỗi bước đều vang lên tiếng kẽo kẹt, nhưng mặt đất rất chắc chắn, chỉ là nơi vách tường và nóc nhà nối nhau đã nứt một lỗ to, trên gác mái đựng rơm rạ nên không có nến, lại có không ít ánh sáng từ khe hở vách tường tiến vào, miễn cưỡng chiếu sáng khu vực này.

Rơm rạ chất thành một cái giường ngủ, trong hơi lạnh của gió đêm cũng đủ cung cấp cho người lữ hành một nơi nghỉ chân, chỉ là hôm nay xảy ra một ít biến cố, nơi này ngoài Hứa Nguyện ra thì cũng chỉ còn thanh niên dưới lầu chưa đi lên.

Hắn ngồi xuống dọn sạch rơm rạ trong góc, lại ôm một ít rơm khô sạch sẽ từ núi rơm rạ qua trải lên, chất cao phần gối đầu, đúng lúc nghe được tiếng bước chân từ cầu thang đi lên.

[Ký chủ, mỹ nhân lên đây!] Mèo trắng từ lúc nghe được đoạn đối thoại bên dưới thì đứng ngồi không yên, nhẹ nhàng nhảy xuống vai Hứa Nguyện, móng vuốt cào vào rơm rạ khô ráo bên dưới, chạy một mạch tới lối vào, cẩn thận ghé đầu ra thông báo.

[Lại đây, cẩn thận dẫm trúng mi.] Hứa Nguyện kiểm tra độ dày của rơm rạ, nghe tiếng động ngày càng lớn từ thang lầu, ngồi xếp bằng lên thảm rơm nói.

[A, tới liền!] Mèo trắng vừa nhìn thấy bóng người đi lên thì xoay người, nhanh như chớp nhảy lên thảm rơm mềm xốp, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cửa.

Thang lầu không dài, bóng dáng thon dài xuất hiện trong ánh nến mờ mờ, lại không chút tổn hại đến vẻ ngoài của cậu, ngược lại bởi vì mơ hồ, càng làm bóng người thon thả có thêm cảm giác thần bí.

Nhưng dù có cao thẳng tới đâu, đứng trước cửa gác mái thấp bé, đều phải thành thật cong lưng, tránh va trán vào khung cửa.

Hứa Nguyện không nhìn lâu, chỉ tháo mũ xuống, dựa lưng vào rơm rạ để lắng đọng lại hơi men mà bia rượu mang đến.

Thanh niên đi vào cũng không quấy rầy hắn, chỉ có tiếng bước chân không thể che lấp qua lại vang lên bên tai, xen lẫn tiếng lau dọn rơm rạ, một lúc lâu sau, tiếng bước chân biến mất, tiếng hô hấp đều đều vang lên trong không gian nhỏ, ngăn cách âm thanh xê dịch bàn ghế dưới lầu, làm căn gác mái có vẻ cực kỳ yên tĩnh.

Meo meo chạy chậm quanh thảm rơm, làm bên người Hứa Nguyện nhiều hơn một tia sinh động, mèo trắng dừng lại bên cạnh hắn, lại không yên tĩnh nằm xuống, ngược lại đi dạo vài bước rồi biến mất trong chớp mắt, sau đó tiếng rơm rạ gãy vụn vang lên phía bên kia.

[Tóc của cậu ấy màu đỏ thật nha.] Mèo trắng mềm mại reo lên.

Hứa Nguyện nghe vậy, đôi mắt đang cụp xuống nâng lên, khuỷu tay đè lên thảm rơm xoay người, nhìn thấy mèo trắng dừng lại bên cạnh thanh niên, móng vuốt còn thử vươn ra: [Mèo, không được vô lễ.]

Móng mèo trắng tinh nhanh chóng thu hồi, mèo trắng lắc nhẹ cái đuôi, hơi chột dạ đứng dậy nhảy trở về: [Tui chỉ là muốn xem tóc của cậu ấy.]

Muốn so sánh với lông của nó cái nào bóng loáng hơn, tuyệt đối không phải bởi vì ngọn tóc vung vẩy khi mỹ nhân nằm xuống làm nó rất muốn vồ chụp.

Mèo trắng dẫm lên thảm rơm bên này, thịt lót đẩy vài cái, an phận nằm xuống.

Cơ thể nó cuộn tròn xuống, làm đôi mắt xanh lục của thanh niên xuất hiện trong tầm nhìn của Hứa Nguyện.

Cậu nằm thẳng, một chân cong lên, rơm rạ lót dưới thân, có chút đuôi tóc lộ ra dưới mũ choàng, một tay gối sau cổ điều chỉnh vị trí, phát hiện ánh mắt của hắn thì nhìn lại, khẽ nheo mắt để thích ứng với không gian khá tối: “Trước giờ tôi chưa từng gặp anh ở đây.”

“Tôi mới tới.” Hứa Nguyện mở miệng giới thiệu, lại không tiếp tục giả vờ mình là người lữ hành.

“Steven.” Thanh niên mỉm cười.



“Brande.” Hứa Nguyện nói tên của mình.

“Brande.” Thanh niên rút ra tay lại, ánh mắt dừng trên nóc nhà khẽ gọi cái tên này, “Nghe rất dịu dàng, chỉ có điều người dịu dàng sẽ không có chỗ đứng trong thành thị này.”

“Vận khí của tôi không tệ.” Hứa Nguyện dựa vào thảm rơm nheo mắt cười nói.

Steven nhấp miệng, nghiêng mắt nhìn thoáng qua người đàn ông thả lỏng bên cạnh, con ngươi xanh biếc có chút ánh sáng lưu chuyển, cuối cùng vẫn không không bóc trần một vài sự thật.

Tỷ như một ly bia chỉ cần năm đồng, hay chỗ này ngủ một đêm chỉ cần tám đồng, nếu là khách quen, thậm chí có thể trả giá còn năm đồng.

Tuy Benson sẽ không bỏ cát vào bánh mì, cũng sẽ không pha thêm nước vào bia để đập bảng hiệu của quán, nhưng không có nghĩa là ông ta không hố người xứ khác.

Vậy mà người bên cạnh lại nói vận may của hắn không tệ, nhưng có lẽ vận may của hắn thật sự không tệ, vì ít nhất không ăn trúng đồ ăn không thể ăn, vừa vào thành đã tìm được quán rượu tốt nhất, còn có được một túi tràn đầy tiền đồng, thậm chí phải giấu một ít trong áo choàng và giày bó.

“Đúng rồi, cảm ơn anh đã cứu Fanny.” Steven dời mắt, mở miệng nói.

Gác mái yên tĩnh, tiếng động dưới lầu cũng đã biến mất, nói chuyện trước khi ngủ không cần nâng giọng cũng đủ lọt vào tai.

Hứa Nguyện mở to mắt nhìn thanh niên kế bên, nói: “Chuyện này nói thế nào?”

Một tiếng cười khẽ vang lên trong bóng đêm: “Có lẽ tôi hơi say, đừng tưởng thật.”

Hứa Nguyện biết thanh niên đã đoán được, động tĩnh phía trước lớn như vậy, không có khả năng Fanny không nghe thấy, cũng không thể không dò hỏi, cho dù là chỉ đến nhìn qua, mà Fanny không hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhất định là vì có người ngăn lại, nàng mới không lên tiếng thay cho cậu.

Mà chuyện này những người khác không biết, cũng không nhất thiết phải truyền ra ngoài.

“Ừm.” Hứa Nguyện lên tiếng, thanh niên không hề có tâm tư gì với thiếu nữ kia, nhưng lại không muốn nàng vì hắn mà làm chuyện dại dột, “Cậu ở lại thành phố này sẽ gặp nguy hiểm.”

“Anh nói chuyện của Martin sao?” Giọng nói thanh niên không còn nhẹ nhàng như trước nữa, cậu trở người, lời nói ra khỏi miệng vẫn thanh thản như một thói quen, “Chuyện này chỉ có thể đánh cuộc, nếu hắn không bị bắt, tôi sẽ không vào nhà giam, nếu như hắn bị bắt, tôi cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.”

“Làm sao mới có thể ra khỏi nhà giam?” Hứa Nguyện nhìn ánh mắt dao động của thanh niên.

Cậu bỗng nhiên nhìn qua hắn, trong mắt nổi lên ý cười trêu chọc: “Anh định cứu tôi sao?”

“Nếu tôi có thể.” Hứa Nguyện nhìn cậu.

Thanh niên rũ mi mắt, che lại cảm xúc đột ngột của mình, khóe môi hơi cong: “Anh đúng là một người thiện lương, ngay cả người phản bội bạn bè như tôi cũng muốn cứu.”

“Hắn giết người.” Hứa Nguyện nói.

Cho dù thế giới này có vẻ hỗn loạn không quá trật tự, nhưng tùy tiện cướp đi mạng sống vô tội là sai lầm.

“Nhưng chuyện này và chuyện tôi phản bội hắn là hai chuyện khác nhau.” Steven nâng mắt, đối diện với cặp mắt vẫn luôn bình thản của hắn, trong nháy mắt có cảm giác hoảng hốt vì bị nhìn thấu tận đáy lòng.

Đôi mắt màu hổ phách lấp lánh, là kiểu màu trong suốt, nhìn có vẻ dịu dàng như tính cách của hắn, nhưng lúc này ánh nến biến mất, chỉ còn chút trong trẻo ở lại, đáy mắt tối đen giống như một mặt gương, soi rõ mọi tâm tư của cậu.

Hắn nói: “Cậu là hoạ rơi vào đầu, đừng yêu cầu quá cao đối với bản thân.”

Hắn lại nói: “Cậu có quyền sợ hãi và bảo vệ mình.”



Giống như bí mật bị phơi bày dưới ánh sáng, không còn chỗ che giấu.

Nhà giam của thành phố này là sự tồn tại đáng sợ, tranh chấp với nhau có lẽ chỉ đơn giản là cãi nhau, tranh giành ích lợi, cho dù có gây chuyện với nhau cũng có thể bị dân chúng hoặc đội tuần tra ngăn lại, có thể ăn được đồ ăn, uống được ly bia mát lạnh, ngủ ở nơi không tệ lắm.

Nhưng nhà giam không phải, nơi đó nhốt vô số người cực kỳ hung ác, chen chúc trong một phòng giam nhỏ hẹp, không có vũ khí, hoàn toàn dựa vào vật lộn, mỗi ngày đều có người chết đi, có lẽ bị đánh chết, có lẽ bị cướp đồ ăn mà đói chết, không ai để ý bọn họ uống nước gì, bị cảm nhiễm bệnh gì, chỉ như vậy mà thống khổ không một tiếng chết đi...... Lại bị ném vào bãi rác đốt cháy, không dư lại gì.

Không ai thích chỗ đó, nhưng bị người liếc mắt một cái đã nhìn thấu rất không thoải mái, thật khó chịu.

Steven thu hồi ánh mắt, xoay người quay mặt về phía khác ôm lấy cánh tay, cậu và người này chỉ sợ không thể trở thành bạn bè, dù là cố tình ngụy trang cũng không được.

Một người đàn ông không hề hứng thú với bảo tàng, trà trộn trong quán rượu lại không chút cảm xúc đối với Fanny, hoặc là mang trong lòng tín ngưỡng cực kỳ thành kính, hoặc là đã siêu thoát phàm tục, trực giác nhắc nhở Steven không phải cái đầu tiên.

“Nếu tôi sợ thì đã không ở lại đây, buồn ngủ quá, ngủ ngon.” Thanh niên ngáp một cái, bỗng tuyên bố kết thúc đề tài.

[A? Sao đột nhiên ngủ rồi.] Meo meo đang yên tĩnh nằm bỗng ngẩng đầu nghi hoặc.

Không phải đang nói chuyện vui vẻ sao? Mỹ nhân có vẻ rất hứng thú với ký chủ mà, quả thực là vừa gặp đã quen.

[Có lẽ là men say lên đầu, ngủ ngon.] Hứa Nguyện hơi xoay người chọn tư thế thoải mái, cười nói, “Ngủ ngon.”

Xem ra trước mắt cậu ấy sẽ không hứng thú với nguồn gốc tiền tài của hắn.

[Ký chủ ngủ ngon.] Mèo trắng cọ cọ, xác định đè lên góc áo ký chủ thì thỏa mãn nhắm mắt lại.

Gác mái khôi phục yên tĩnh, ánh nến bên ngoài xuyên vào cũng dần dần tắt ngấm, chỉ có gió đêm gào thét, xuyên qua khe hở tạo ra những âm thanh rít gào, nhưng vẫn không đủ làm tỉnh giấc người đã ngủ say.

Một đêm trôi qua nhanh chóng dưới hơi men, thẳng đến khi có tiếng bước chân vang lên, đôi mắt Hứa Nguyện mới mở ra một khe, mơ hồ nhìn thấy ánh mặt trời mờ mờ chiếu qua khe cửa, vẫn chưa đến sáng sớm.

Hắn trở người, thấy thảm rơm trống rỗng bên cạnh và bóng người đã đi đến cửa gác mái.

Thanh niên hơi cong eo, nhưng cổ vẫn thẳng tắp, dường như phát hiện động tĩnh sau lưng, đôi mắt xanh biếc trong vắt như sắc trời thu, âm thanh nhẹ bẫng: “Xin lỗi, đánh thức anh.”

“Phải đi sao?” Hứa Nguyện nhẹ giọng hỏi, không đợi cậu trả lời, “Hẹn gặp lại, chú ý an toàn.”

“Tạm biệt, Brande.” Thanh niên cười một tiếng, một tay đỡ thanh kiếm bên eo, một tay vịn tường bước đi.

Cửa gác mái mở ra, lại nhẹ nhàng khép lại.

Tiếng bước chân xa dần, Hứa Nguyện rũ mắt nhìn thoáng qua mèo trắng ngủ hình chữ X bên cạnh, duỗi tay sờ soạng bụng nó, trong cảm xúc mềm mại ấm áp nhắm hai mắt lại, lần nữa mở mắt ra thì đã hừng đông.

Thảm rơm bên cạnh trống trơn, nếu không phải vẫn còn chút dấu vết đè ép, thì cuộc trò chuyện đêm qua giống như một giấc mộng.

[Ký chủ, không thấy mỹ nhân đâu nữa!] meo meo giật mình.

Ngủ một giấc dậy, mỹ nhân đã bốc hơi!

*****

chapter content
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com
Chương trước Chương tiếp