Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện
Chương 8: Hộp mồi lửa (8)
[Cậu ấy đã rời khỏi đây từ lúc trời chưa sáng.] Hứa Nguyện đứng dậy, vuốt rớt mảnh vụn rơm rạ dính trên tóc, nghe âm thanh từ dưới lầu truyền đến.
Từ khe hở nhìn ra, đã có không ít người ngồi dưới lầu uống rượu, chuyện tối qua không hề ảnh hưởng đến quán rượu chút nào.
Mèo trắng đứng dậy nhảy lên vai Hứa Nguyện, khen ngợi: [Không ngờ mỹ nhân ngủ ít vậy mà vẫn có thể lớn lên cao ơi là cao!]
[Nếu cậu ấy ngủ đủ giấc, có thể càng cao lớn hơn.] Hứa Nguyện cười một tiếng, đội mũ lên, lấy từ áo choàng ra hai đồng nhét vào tay áo và đai lưng, giấu kín túi tiền, sau đó đi xuống lầu.
[À...... Thật đáng tiếc.] Mèo trắng làm y như thật gật đầu.
Hắn xuống lầu thu hút một ít người chú ý, nhưng nhìn chỗ mà hắn đi xuống, những người đó mau chóng thu hồi ánh mắt, chỉ có Rowling bước lên tiếp đón, trên mặt không còn chút mệt mỏi nào vì tối qua: “Brande tiên sinh, bữa sáng muốn ăn gì?”
“Bánh mì và sữa bò, lại thêm hai cái bánh khô mang đi.” Hứa Nguyện ngồi xuống một bàn trống trong đại sảnh vẫn chưa quá chen chúc.
“Được, xin chờ một lát.” Rowling đi ra sau bếp, cao giọng, “Fanny, bánh mì nướng sao rồi? Cho mẹ một vại......”
Âm thanh của nàng biến mất phía sau bếp, lại nhanh chóng bê bữa sáng tới, còn dùng vải đay mỏng bao lấy bánh khô nóng hôi hổi.
“Cảm ơn.” Hứa Nguyện nhìn cái túi tròn đầy trước mặt cười nói.
“Đừng khách sáo, hy vọng ngài có thể thuận lợi tới nơi mình muốn đi.” Thái độ Rowling rất dịu dàng.
Hứa Nguyện ngước nhìn ánh mắt ôn hòa của nàng, mở miệng nói: “Cảm ơn lòng tốt của ngài, có lẽ tôi sẽ dừng lại tòa thành này một thời gian, chờ xong xuôi mọi việc mới rời đi.”
Rowling sửng sốt một chút rồi cười: “Vậy hy vọng ngài trăm bề thuận lợi.”
“Cảm ơn.” Hứa Nguyện cầm lấy bánh mì trên bàn, giải quyết bữa sáng của mình.
Rowling rời đi, mèo trắng tò mò dò đầu ra: [Ký chủ, ánh mắt cô ấy nhìn ngài rất hiền lành.]
[Có lẽ là ngủ đủ giấc nên tâm trạng tốt.] Hứa Nguyện cười nói.
[À......] Mèo trắng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, giấc ngủ rất quan trọng đối với con người.
Mỗi ngày ngủ đủ giấc mới không mệt mỏi, sức khỏe và tinh thần dồi dào để thể hiện thiện ý.
“Ôi trời, Teuton, mau ra bên ngoài ói, nếu không ta sẽ đá vào mông ngươi!” Rowling cao giọng bực bội.
Thanh âm to lớn vang dội, rất khó giả vờ không nghe thấy.
[Tui cảm thấy tâm trạng của cô ấy cũng không tốt lắm.] Mèo trắng nhảy qua vai bên kia, nói thầm.
[Tôi cũng thấy vậy.] Hứa Nguyện uống sạch sẽ sữa bò.
Meo meo: [Hả?]
“Rowling, lúc cô nói chuyện với tên kia không phải như thế này.” Người bị xách cổ áo khiêng ra ngoài cửa lên tiếng kháng nghị.
“Ai bảo hắn có một gương mặt đẹp trai......” Giọng của Rowling và vị khách kia biến mất sau cánh cửa, “Hơn nữa hắn uống sữa bò.”
[A!] Hệ thống giật mình hiểu ra, [Đãi ngộ cho người đẹp.]
[Xem ra sáng sớm tâm trạng mọi người đều khá tốt.] Hứa Nguyện cầm túi trên bàn đứng dậy nói, [Đi thôi.]
[Ui.] Mèo trắng theo bản năng bám chặt, cho dù nó sẽ không ngã xuống.
Trả tiền bữa sáng và lương khô, Hứa Nguyện ra khỏi quán rượu, xác định phương hướng rồi rời khỏi con phố này.
[Ký chủ, chúng ta đi......] Mèo trắng vừa há mồm đã bị không khí kích thích xung quanh ập vào mồm, lập tức biến mất khỏi vai Hứa Nguyện, [Ký chủ cẩn thận, phía trước là đoạn đường gập ghềnh, cẩn thận né tránh.]
Hứa Nguyện dừng chân trước một nơi khá hẹp, lại nhìn mật độ phân bố cửa sổ ở hai bên đường, quyết đoán xoay người rời đi.
[Bên trái 30 mét không có cửa sổ.] Meo meo đưa ra hướng dẫn.
Hứa Nguyện đi đường vòng, vẫn là phương hướng rời khỏi thành.
[Ký chủ, chúng ta không đi tìm Hante sao?] Tuy hệ thống đối với quyết định này hơi vui vẻ, nhưng rời xa đối tượng thì rất khó hoàn thành nhiệm vụ.
[Những đồng vàng đó đủ để hắn tiêu phí một thời gian.] Hứa Nguyện nhớ kỹ con đường tắt mình đi qua.
Binh lính Hante trên đường giải ngũ về quê được mụ phù thủy ủy thác tìm được bảo tàng, không chỉ lấy được hộp mồi lửa ở cuối hang giếng, còn thu được một số đồng vàng từ cánh cửa mà quỷ cẩu thứ ba bảo vệ.
Một quả đồng vàng có thể đổi 25 đồng bạc, mà một quả đồng bạc có thể đổi 400 tiền đồng.
(1 đồng vàng = 10.000 tiền đồng)
Chất đầy túi áo của binh lính, túi hành quân, mũ và quân ủng, không thể nghi ngờ đó là một con số rất lớn, đủ để gã tiêu xài rất lâu trong thế giới ghi chép nguyên bản, mà lúc này chỉ mới ba bốn ngày trôi qua, cách thời điểm công bố tin tức công chúa mất tích còn một thời gian rất dài.
Sau khi gã tiêu sạch số tiền này, mới có thể phát hiện hộp mồi lửa có thể triệu hoán những con quỷ cẩu trông coi bảo tàng, có những quỷ cẩu đó trợ giúp, gã mới có thể bắt cóc công chúa từ trong vương cung nghiêm mật, sau đó lại phát hiện quân đội của Quốc vương trước mặt ba con quỷ cẩu khổng lồ như kiến lay cổ thụ, do đó gã lên làm Quốc vương, còn cưới công chúa.
Hắm đã nhận được nguyện vọng của công chúa, lúc này mọi chuyện còn chưa xảy ra, trước khi nó tiếp tục đi lên con đường đã định sẵn, hắn sẽ ngăn lại.
[Sao chúng ta không trực tiếp trộm hộp mồi lửa trên tay Hante?] Mèo trắng vừa chỉ đường vừa hỏi.
Biện pháp này vừa nhanh vừa tiện.
[Bởi vì bây giờ tôi bước vào khu người giàu, có thể sẽ bị quý tộc đá tới khu nô dịch.] Hứa Nguyện cẩn thận tránh né những hố nước bẩn trên đường, đi ngang qua góc đường bỗng thấy được một cái tay nhỏ xíu vươn đến chân hắn.
Rất gầy, rất khô, vết bẩn lâu ngày che lấp màu da thật sự, dòng người vội vàng đi ngang qua, có người cõng sọt, hoặc ôm ấm sành, không một ai đặt ánh mắt dư thừa lên đứa bé đang cuộn tròn trong một góc tường.
Đứa bé nhỏ gầy, không nhìn rõ tuổi tác, chỉ có đôi mắt khi thấy hắn dừng lại thì hiện lên chút hy vọng, mở ra đôi môi khô nứt, thở hổn hển thành khí: “Người tốt, có thể cho cháu một ít tiền không?”
Hứa Nguyện hạ mắt, nhìn thoáng qua túi bánh khô treo bên hông, lấy hai đồng từ cổ tay áo ra, trong tiếng thở dốc của đứa bé đặt vào lòng bàn tay nó.
Bàn tay nho nhỏ vội vàng siết chặt tiền đồng, loạng choạng đứng dậy như sợ hắn sẽ hối hận lấy lại, chạy về phía con phố bánh mì. [Hai đồng chỉ có thể mua được một khối bánh mì trộn lẫn cát đất hoặc tơ nhện.] Meo meo thở dài một tiếng.
[Hai đồng có thể mua được hai khối bánh mì, ít nhất hai ngày đứa bé ấy sẽ không bị đói.] Hứa Nguyện lại đi qua một đường tắt khác.
[Ngày hôm qua tiệm bánh mì kia thu chúng ta ba đồng!] Meo meo oán giận, bọn họ thấy ký chủ là người khác xứ liền điên cuồng hố tiền.
[Không ai không thích tiền của phi nghĩa, huống chi là chủ động đưa tới cửa.] Hứa Nguyện đè vành mũ xuống, chặn ánh mặt trời có hơi chói mắt.
Bảo tàng, tài phú, người sống trong thành phố, hoặc là không chỉ giới hạn trong thành phố này, ai cũng có khát vọng đạt được những đồ vật có thể giúp mình sống tốt hơn, Hante cũng không ngoại lệ.
[Nhưng hắn đã giết phù thủy.] Meo meo nói.
[Nếu tôi muốn thay mọi người thi hành công lý, vậy chắc tôi phải đồ sát cả thành phố này.] Hứa Nguyện xếp hàng đợi ra khỏi thành, lại nhìn dòng nước bẩn trong sông đào bảo vệ thành chảy về phương xa.
Trong thành nơi nơi đều là “đầm lầy”, không chỉ làm ô nhiễm không khí, còn sẽ chảy về phía hạ lưu, làm vậy không khác gì truyền bá bệnh tật, đối với những người chết vì bệnh tật, mỗi người đều là đầu sỏ gây tội.
[Không thể có suy nghĩ này, như vậy sẽ bị chủ thế giới khiển trách.] Hệ thống nhắc nhở ký chủ.
[Yên tâm đi, tôi chỉ là một con người nho nhỏ mà thôi, không có sức mạnh lớn như vậy đâu.] Hứa Nguyện theo hàng ngũ tiến lên trước, nhìn binh lính đang kiểm tra trên dưới, [Chuyện này để Quốc vương và các đại thần phiền não đi.]
Meo meo lập tức thở phào nhẹ nhõm, cũng quyết định sau này không bao giờ đề nghị lung tung nữa, để tránh ký chủ suy nghĩ bay cao bay xa: [Ra khỏi thành kiểm tra nghiêm khắc vậy sao.]
Hôm qua bọn họ vào thành đâu có tình huống này.
“Sao lại thế này, sao rời khỏi thành cũng muốn kiểm tra? Chẳng lẽ còn thu thêm phí ra sao?”
“Ôi thượng đế, hy vọng đừng như vậy.”
“Hình như không phải muốn thu phí rời khỏi thành, là đội trưởng Ed bị một tên trộm đáng giận trộm mất túi tiền.”
“Chúa ơi, ai lớn mật như vậy, có thể trộm mất túi tiền từ đội trưởng đội tuần tra?”
Không cần đi hỏi thăm, chuyện này liên quan đến từng người muốn ra khỏi thành, nên chỉ cần im lặng lắng nghe là có thể nghe được đáp án.
[Ký chủ, người muốn nhốt mỹ nhân vào nhà giam bị trộm túi tiền.] Mèo trắng khâm phục nói, [Người đó thật can đảm.]
Trong mắt Hứa Nguyện hiện lên vẻ suy tư và ý cười: [Đúng vậy.]
“Mở tay ra, kiểm tra.” Binh lính ngăn lại Hứa Nguyện như thường lệ, sau khi nhìn thấy túi tiền khá nặng bên hông hắn thì mở to hai mắt, “Mở túi tiền ra.”
“Được.” Hứa Nguyện dùng áo ngoài chặn một ít ánh mắt tò mò, kéo miệng túi ra cho binh lính xem, cũng khiến ánh mắt ngạc nhiên kia trở nên lạnh nhạt.
“Được rồi, đi đi.” Binh lính tẻ nhạt vẫy vẫy tay.
Tuy rằng nhìn rất nặng, nhưng tất cả đều là tiền đồng, tuỳ tiện tóm một một thương nhân qua đường cũng đem nhiều hơn, nghèo kiết hủ lậu lại luôn thích sĩ diện, đúng là nhàm chán.
Ra khỏi thành chỉ chậm hơn dự tính một chút, cũng không có biến cố gì, dọc theo con đường đá vụn đi vào đoạn đường gồ ghề lồi lõm, chất lượng không khí lại tăng lên.
[Ký chủ, chúng ta đi đâu vậy?] Mèo trắng nhìn thấy cây cối xam um hai bên đường thì lại bò lên vai Hứa Nguyện, tham lam hô hấp không khí mới mẻ.
[Đi nông trang gần đây mua một ít hạt lanh.] Hứa Nguyện nghe được vị trí của nông trang ở quán rượu tối hôm qua.
Thời đại này đa số quần áo may từ cây lanh, tuy rằng hơi thô ráp, nhưng sản lượng rất nhiều, giá lại rẻ, cây lanh rất nhiều, nhưng hạt giống có thể gieo trồng lại cực ít, cho dù bây giờ là mùa xuân, nông trang chuyên trồng cây lanh cũng sẽ có không còn thừa bao nhiêu.
[Sau đó thì sao?] Meo meo dựng lỗ tai hưng phấn.
Đây là quá trình đi lên đỉnh cao nhân sinh sao!
[Sau đó ôm một số tiền của phi nghĩa.] Hứa Nguyện bật cười.
[Yeah!] Meo meo hoan hô, [Sau khi có tiền tui muốn ăn mỹ vị của thế giới này.]
[Được.] Hứa Nguyện đáp.
[Ký chủ vạn tuế!]
......
Nông trang cũng không khó tìm, bởi vì còn chưa tới gần nông trang cũng đã thấy được tán hoa lanh nở rộ.
Đóa hoa nho nhỏ màu lam rất xinh đẹp, nối thành một vùng, giống như là tấm khăn lụa lộng lẫy phủ lên mặt đất màu mỡ, con bướm bay múa phía trên, phía xa là trời xanh mây trắng, đẹp như là thế ngoại đào nguyên.
Đương nhiên, chủ yếu là không khí rất trong lành.
[Meooo ~ thật xinh đẹp!]
Một bóng trắng xẹt qua trước mặt Hứa Nguyện, nhóc mèo kia đã nhảy xuống bụi hoa lăn lộn vui đến quên trời đất, một lát dùng móng vuốt chạm vào đóa hoa, một lát lại vờn con bướm đang bay phía trên, tuy rằng nó không chụp đến, nhưng trước giờ đối với trò chơi này mèo chưa từng biết mệt.
Hứa Nguyện đứng yên tại chỗ, nhìn nhóc con thoắt ẩn thoắt hiện trong bụi hoa, ngồi xuống cỏ dại ven đường, ngón tay khẽ chạm đoá hoa lắc lư bên cạnh, chờ nhóc mèo đang chơi đùa vui vẻ kia.
Tiếng gió nhẹ thổi qua tán lá, tuy rằng mặt trời có hơi chói mắt, nhưng gió thổi tới lại rất trong lành thoải mái, giống như có thể lọc sạch khí bẩn trên người mình.
Qua 15 phút sau, cái đuôi trắng đang ngoe nguẩy giữa bụi hoa phía xa xa bỗng biến mất, sau đó xuất hiện trên vai Hứa Nguyện, hơi áy náy nói: [Ký chủ chờ lâu rồi sao?]
[Nghỉ ngơi cũng không tệ lắm.] Hứa Nguyện đứng dậy cười nói.
[Meoo ~ ký chủ đi lâu như vậy cũng mệt mỏi.] Meo meo không còn áy náy nữa, nó không có giá trị thể lực, nhưng ký chủ chính là con người thật sự, [Có muốn nghỉ ngơi thêm lát nữa không?]
[Không cần.] Hứa Nguyện đi dọc theo đồng ruộng, hướng về phía kiến trúc mơ hồ phía xa.
[Chỗ này cách thành thị xa quá, ký chủ có muốn mua một con ngựa thay đi bộ không?] Meo meo lại đề nghị.
[Vậy chúng ta sẽ phá sản.] Hứa Nguyện nói.
[A......] Meo meo im lặng, ký chủ vạn năng không có tiền cũng một bước khó đi, vì sao nó không thể ngậm đồng vàng! Hay vì nó không phải mèo chiêu tài?!
*****
(1) Cánh đồng lanh:
(2) Hoa lanh:
(3) Hạt và dầu lanh:
(4) Vải lanh:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com
Từ khe hở nhìn ra, đã có không ít người ngồi dưới lầu uống rượu, chuyện tối qua không hề ảnh hưởng đến quán rượu chút nào.
Mèo trắng đứng dậy nhảy lên vai Hứa Nguyện, khen ngợi: [Không ngờ mỹ nhân ngủ ít vậy mà vẫn có thể lớn lên cao ơi là cao!]
[Nếu cậu ấy ngủ đủ giấc, có thể càng cao lớn hơn.] Hứa Nguyện cười một tiếng, đội mũ lên, lấy từ áo choàng ra hai đồng nhét vào tay áo và đai lưng, giấu kín túi tiền, sau đó đi xuống lầu.
[À...... Thật đáng tiếc.] Mèo trắng làm y như thật gật đầu.
Hắn xuống lầu thu hút một ít người chú ý, nhưng nhìn chỗ mà hắn đi xuống, những người đó mau chóng thu hồi ánh mắt, chỉ có Rowling bước lên tiếp đón, trên mặt không còn chút mệt mỏi nào vì tối qua: “Brande tiên sinh, bữa sáng muốn ăn gì?”
“Bánh mì và sữa bò, lại thêm hai cái bánh khô mang đi.” Hứa Nguyện ngồi xuống một bàn trống trong đại sảnh vẫn chưa quá chen chúc.
“Được, xin chờ một lát.” Rowling đi ra sau bếp, cao giọng, “Fanny, bánh mì nướng sao rồi? Cho mẹ một vại......”
Âm thanh của nàng biến mất phía sau bếp, lại nhanh chóng bê bữa sáng tới, còn dùng vải đay mỏng bao lấy bánh khô nóng hôi hổi.
“Cảm ơn.” Hứa Nguyện nhìn cái túi tròn đầy trước mặt cười nói.
“Đừng khách sáo, hy vọng ngài có thể thuận lợi tới nơi mình muốn đi.” Thái độ Rowling rất dịu dàng.
Hứa Nguyện ngước nhìn ánh mắt ôn hòa của nàng, mở miệng nói: “Cảm ơn lòng tốt của ngài, có lẽ tôi sẽ dừng lại tòa thành này một thời gian, chờ xong xuôi mọi việc mới rời đi.”
Rowling sửng sốt một chút rồi cười: “Vậy hy vọng ngài trăm bề thuận lợi.”
“Cảm ơn.” Hứa Nguyện cầm lấy bánh mì trên bàn, giải quyết bữa sáng của mình.
Rowling rời đi, mèo trắng tò mò dò đầu ra: [Ký chủ, ánh mắt cô ấy nhìn ngài rất hiền lành.]
[Có lẽ là ngủ đủ giấc nên tâm trạng tốt.] Hứa Nguyện cười nói.
[À......] Mèo trắng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, giấc ngủ rất quan trọng đối với con người.
Mỗi ngày ngủ đủ giấc mới không mệt mỏi, sức khỏe và tinh thần dồi dào để thể hiện thiện ý.
“Ôi trời, Teuton, mau ra bên ngoài ói, nếu không ta sẽ đá vào mông ngươi!” Rowling cao giọng bực bội.
Thanh âm to lớn vang dội, rất khó giả vờ không nghe thấy.
[Tui cảm thấy tâm trạng của cô ấy cũng không tốt lắm.] Mèo trắng nhảy qua vai bên kia, nói thầm.
[Tôi cũng thấy vậy.] Hứa Nguyện uống sạch sẽ sữa bò.
Meo meo: [Hả?]
“Rowling, lúc cô nói chuyện với tên kia không phải như thế này.” Người bị xách cổ áo khiêng ra ngoài cửa lên tiếng kháng nghị.
“Ai bảo hắn có một gương mặt đẹp trai......” Giọng của Rowling và vị khách kia biến mất sau cánh cửa, “Hơn nữa hắn uống sữa bò.”
[A!] Hệ thống giật mình hiểu ra, [Đãi ngộ cho người đẹp.]
[Xem ra sáng sớm tâm trạng mọi người đều khá tốt.] Hứa Nguyện cầm túi trên bàn đứng dậy nói, [Đi thôi.]
[Ui.] Mèo trắng theo bản năng bám chặt, cho dù nó sẽ không ngã xuống.
Trả tiền bữa sáng và lương khô, Hứa Nguyện ra khỏi quán rượu, xác định phương hướng rồi rời khỏi con phố này.
[Ký chủ, chúng ta đi......] Mèo trắng vừa há mồm đã bị không khí kích thích xung quanh ập vào mồm, lập tức biến mất khỏi vai Hứa Nguyện, [Ký chủ cẩn thận, phía trước là đoạn đường gập ghềnh, cẩn thận né tránh.]
Hứa Nguyện dừng chân trước một nơi khá hẹp, lại nhìn mật độ phân bố cửa sổ ở hai bên đường, quyết đoán xoay người rời đi.
[Bên trái 30 mét không có cửa sổ.] Meo meo đưa ra hướng dẫn.
Hứa Nguyện đi đường vòng, vẫn là phương hướng rời khỏi thành.
[Ký chủ, chúng ta không đi tìm Hante sao?] Tuy hệ thống đối với quyết định này hơi vui vẻ, nhưng rời xa đối tượng thì rất khó hoàn thành nhiệm vụ.
[Những đồng vàng đó đủ để hắn tiêu phí một thời gian.] Hứa Nguyện nhớ kỹ con đường tắt mình đi qua.
Binh lính Hante trên đường giải ngũ về quê được mụ phù thủy ủy thác tìm được bảo tàng, không chỉ lấy được hộp mồi lửa ở cuối hang giếng, còn thu được một số đồng vàng từ cánh cửa mà quỷ cẩu thứ ba bảo vệ.
Một quả đồng vàng có thể đổi 25 đồng bạc, mà một quả đồng bạc có thể đổi 400 tiền đồng.
(1 đồng vàng = 10.000 tiền đồng)
Chất đầy túi áo của binh lính, túi hành quân, mũ và quân ủng, không thể nghi ngờ đó là một con số rất lớn, đủ để gã tiêu xài rất lâu trong thế giới ghi chép nguyên bản, mà lúc này chỉ mới ba bốn ngày trôi qua, cách thời điểm công bố tin tức công chúa mất tích còn một thời gian rất dài.
Sau khi gã tiêu sạch số tiền này, mới có thể phát hiện hộp mồi lửa có thể triệu hoán những con quỷ cẩu trông coi bảo tàng, có những quỷ cẩu đó trợ giúp, gã mới có thể bắt cóc công chúa từ trong vương cung nghiêm mật, sau đó lại phát hiện quân đội của Quốc vương trước mặt ba con quỷ cẩu khổng lồ như kiến lay cổ thụ, do đó gã lên làm Quốc vương, còn cưới công chúa.
Hắm đã nhận được nguyện vọng của công chúa, lúc này mọi chuyện còn chưa xảy ra, trước khi nó tiếp tục đi lên con đường đã định sẵn, hắn sẽ ngăn lại.
[Sao chúng ta không trực tiếp trộm hộp mồi lửa trên tay Hante?] Mèo trắng vừa chỉ đường vừa hỏi.
Biện pháp này vừa nhanh vừa tiện.
[Bởi vì bây giờ tôi bước vào khu người giàu, có thể sẽ bị quý tộc đá tới khu nô dịch.] Hứa Nguyện cẩn thận tránh né những hố nước bẩn trên đường, đi ngang qua góc đường bỗng thấy được một cái tay nhỏ xíu vươn đến chân hắn.
Rất gầy, rất khô, vết bẩn lâu ngày che lấp màu da thật sự, dòng người vội vàng đi ngang qua, có người cõng sọt, hoặc ôm ấm sành, không một ai đặt ánh mắt dư thừa lên đứa bé đang cuộn tròn trong một góc tường.
Đứa bé nhỏ gầy, không nhìn rõ tuổi tác, chỉ có đôi mắt khi thấy hắn dừng lại thì hiện lên chút hy vọng, mở ra đôi môi khô nứt, thở hổn hển thành khí: “Người tốt, có thể cho cháu một ít tiền không?”
Hứa Nguyện hạ mắt, nhìn thoáng qua túi bánh khô treo bên hông, lấy hai đồng từ cổ tay áo ra, trong tiếng thở dốc của đứa bé đặt vào lòng bàn tay nó.
Bàn tay nho nhỏ vội vàng siết chặt tiền đồng, loạng choạng đứng dậy như sợ hắn sẽ hối hận lấy lại, chạy về phía con phố bánh mì. [Hai đồng chỉ có thể mua được một khối bánh mì trộn lẫn cát đất hoặc tơ nhện.] Meo meo thở dài một tiếng.
[Hai đồng có thể mua được hai khối bánh mì, ít nhất hai ngày đứa bé ấy sẽ không bị đói.] Hứa Nguyện lại đi qua một đường tắt khác.
[Ngày hôm qua tiệm bánh mì kia thu chúng ta ba đồng!] Meo meo oán giận, bọn họ thấy ký chủ là người khác xứ liền điên cuồng hố tiền.
[Không ai không thích tiền của phi nghĩa, huống chi là chủ động đưa tới cửa.] Hứa Nguyện đè vành mũ xuống, chặn ánh mặt trời có hơi chói mắt.
Bảo tàng, tài phú, người sống trong thành phố, hoặc là không chỉ giới hạn trong thành phố này, ai cũng có khát vọng đạt được những đồ vật có thể giúp mình sống tốt hơn, Hante cũng không ngoại lệ.
[Nhưng hắn đã giết phù thủy.] Meo meo nói.
[Nếu tôi muốn thay mọi người thi hành công lý, vậy chắc tôi phải đồ sát cả thành phố này.] Hứa Nguyện xếp hàng đợi ra khỏi thành, lại nhìn dòng nước bẩn trong sông đào bảo vệ thành chảy về phương xa.
Trong thành nơi nơi đều là “đầm lầy”, không chỉ làm ô nhiễm không khí, còn sẽ chảy về phía hạ lưu, làm vậy không khác gì truyền bá bệnh tật, đối với những người chết vì bệnh tật, mỗi người đều là đầu sỏ gây tội.
[Không thể có suy nghĩ này, như vậy sẽ bị chủ thế giới khiển trách.] Hệ thống nhắc nhở ký chủ.
[Yên tâm đi, tôi chỉ là một con người nho nhỏ mà thôi, không có sức mạnh lớn như vậy đâu.] Hứa Nguyện theo hàng ngũ tiến lên trước, nhìn binh lính đang kiểm tra trên dưới, [Chuyện này để Quốc vương và các đại thần phiền não đi.]
Meo meo lập tức thở phào nhẹ nhõm, cũng quyết định sau này không bao giờ đề nghị lung tung nữa, để tránh ký chủ suy nghĩ bay cao bay xa: [Ra khỏi thành kiểm tra nghiêm khắc vậy sao.]
Hôm qua bọn họ vào thành đâu có tình huống này.
“Sao lại thế này, sao rời khỏi thành cũng muốn kiểm tra? Chẳng lẽ còn thu thêm phí ra sao?”
“Ôi thượng đế, hy vọng đừng như vậy.”
“Hình như không phải muốn thu phí rời khỏi thành, là đội trưởng Ed bị một tên trộm đáng giận trộm mất túi tiền.”
“Chúa ơi, ai lớn mật như vậy, có thể trộm mất túi tiền từ đội trưởng đội tuần tra?”
Không cần đi hỏi thăm, chuyện này liên quan đến từng người muốn ra khỏi thành, nên chỉ cần im lặng lắng nghe là có thể nghe được đáp án.
[Ký chủ, người muốn nhốt mỹ nhân vào nhà giam bị trộm túi tiền.] Mèo trắng khâm phục nói, [Người đó thật can đảm.]
Trong mắt Hứa Nguyện hiện lên vẻ suy tư và ý cười: [Đúng vậy.]
“Mở tay ra, kiểm tra.” Binh lính ngăn lại Hứa Nguyện như thường lệ, sau khi nhìn thấy túi tiền khá nặng bên hông hắn thì mở to hai mắt, “Mở túi tiền ra.”
“Được.” Hứa Nguyện dùng áo ngoài chặn một ít ánh mắt tò mò, kéo miệng túi ra cho binh lính xem, cũng khiến ánh mắt ngạc nhiên kia trở nên lạnh nhạt.
“Được rồi, đi đi.” Binh lính tẻ nhạt vẫy vẫy tay.
Tuy rằng nhìn rất nặng, nhưng tất cả đều là tiền đồng, tuỳ tiện tóm một một thương nhân qua đường cũng đem nhiều hơn, nghèo kiết hủ lậu lại luôn thích sĩ diện, đúng là nhàm chán.
Ra khỏi thành chỉ chậm hơn dự tính một chút, cũng không có biến cố gì, dọc theo con đường đá vụn đi vào đoạn đường gồ ghề lồi lõm, chất lượng không khí lại tăng lên.
[Ký chủ, chúng ta đi đâu vậy?] Mèo trắng nhìn thấy cây cối xam um hai bên đường thì lại bò lên vai Hứa Nguyện, tham lam hô hấp không khí mới mẻ.
[Đi nông trang gần đây mua một ít hạt lanh.] Hứa Nguyện nghe được vị trí của nông trang ở quán rượu tối hôm qua.
Thời đại này đa số quần áo may từ cây lanh, tuy rằng hơi thô ráp, nhưng sản lượng rất nhiều, giá lại rẻ, cây lanh rất nhiều, nhưng hạt giống có thể gieo trồng lại cực ít, cho dù bây giờ là mùa xuân, nông trang chuyên trồng cây lanh cũng sẽ có không còn thừa bao nhiêu.
[Sau đó thì sao?] Meo meo dựng lỗ tai hưng phấn.
Đây là quá trình đi lên đỉnh cao nhân sinh sao!
[Sau đó ôm một số tiền của phi nghĩa.] Hứa Nguyện bật cười.
[Yeah!] Meo meo hoan hô, [Sau khi có tiền tui muốn ăn mỹ vị của thế giới này.]
[Được.] Hứa Nguyện đáp.
[Ký chủ vạn tuế!]
......
Nông trang cũng không khó tìm, bởi vì còn chưa tới gần nông trang cũng đã thấy được tán hoa lanh nở rộ.
Đóa hoa nho nhỏ màu lam rất xinh đẹp, nối thành một vùng, giống như là tấm khăn lụa lộng lẫy phủ lên mặt đất màu mỡ, con bướm bay múa phía trên, phía xa là trời xanh mây trắng, đẹp như là thế ngoại đào nguyên.
Đương nhiên, chủ yếu là không khí rất trong lành.
[Meooo ~ thật xinh đẹp!]
Một bóng trắng xẹt qua trước mặt Hứa Nguyện, nhóc mèo kia đã nhảy xuống bụi hoa lăn lộn vui đến quên trời đất, một lát dùng móng vuốt chạm vào đóa hoa, một lát lại vờn con bướm đang bay phía trên, tuy rằng nó không chụp đến, nhưng trước giờ đối với trò chơi này mèo chưa từng biết mệt.
Hứa Nguyện đứng yên tại chỗ, nhìn nhóc con thoắt ẩn thoắt hiện trong bụi hoa, ngồi xuống cỏ dại ven đường, ngón tay khẽ chạm đoá hoa lắc lư bên cạnh, chờ nhóc mèo đang chơi đùa vui vẻ kia.
Tiếng gió nhẹ thổi qua tán lá, tuy rằng mặt trời có hơi chói mắt, nhưng gió thổi tới lại rất trong lành thoải mái, giống như có thể lọc sạch khí bẩn trên người mình.
Qua 15 phút sau, cái đuôi trắng đang ngoe nguẩy giữa bụi hoa phía xa xa bỗng biến mất, sau đó xuất hiện trên vai Hứa Nguyện, hơi áy náy nói: [Ký chủ chờ lâu rồi sao?]
[Nghỉ ngơi cũng không tệ lắm.] Hứa Nguyện đứng dậy cười nói.
[Meoo ~ ký chủ đi lâu như vậy cũng mệt mỏi.] Meo meo không còn áy náy nữa, nó không có giá trị thể lực, nhưng ký chủ chính là con người thật sự, [Có muốn nghỉ ngơi thêm lát nữa không?]
[Không cần.] Hứa Nguyện đi dọc theo đồng ruộng, hướng về phía kiến trúc mơ hồ phía xa.
[Chỗ này cách thành thị xa quá, ký chủ có muốn mua một con ngựa thay đi bộ không?] Meo meo lại đề nghị.
[Vậy chúng ta sẽ phá sản.] Hứa Nguyện nói.
[A......] Meo meo im lặng, ký chủ vạn năng không có tiền cũng một bước khó đi, vì sao nó không thể ngậm đồng vàng! Hay vì nó không phải mèo chiêu tài?!
*****
(1) Cánh đồng lanh:
(2) Hoa lanh:
(3) Hạt và dầu lanh:
(4) Vải lanh:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương