Yêu Em Điên Cuồng
Chương 21: Chiếc áo khoác
Mấy ngày sau đó vết thương của anh cũng dần hồi phục, anh có thể xuống giường đi lại. Cô mấy ngày nay đều chăm sóc anh nhìn thấy anh có thể đi lại cô cũng bớt được một chút gánh nặng.
- Chăm sóc cho anh ta mệt chết đi được, toàn được nước lấn tới. Nếu anh ta không bị thương nặng thì đừng hòng nghĩ đến chuyện mình chăm sóc cho anh ta.
Trong lòng cô thầm oán thán, lúc này cô đang vệ sinh vết thương cho anh thì điện thoại cô đổ chuông. Cô cầm lên để xem là ai gọi tới, đôi lông mày khẽ nhíu lại khi nhìn thấy trên màn hình hiển thị số lạ.
Cô cũng tính không nghe nhưng không hiểu sao tay lại bấm vào nút nghe.
- Alo ! Ai vậy ạ ?
Cố Dạ Bạch ngồi bên cạnh lắng tai nghe xem là ai gọi cho cô. Đầu dây bên kia sau khi cô bắt máy, một giọng nói trầm ấm vừa lạ vừa quen vang lên:
- Là tôi Lục Lệ Thành.
Cô cũng khá bất ngờ khi người gọi lại là anh ta. Lúc này cô mới sực nhớ ra chiếc áo khoác mà anh ta cho cô mượn vẫn còn chưa trả lại. Cô khẽ cười nói vào trong điện thoại:
- Là anh sao, tôi quên mất chiếc áo khoác của anh tôi còn chưa trả lại. Xin lỗi vì mấy ngày nay tôi bận nhiều việc
quล์
Cố Dạ Bạch sau khi biết người gọi cho cô là một người đàn ông hôm nào đã đưa cô về thì trong lòng không vui.
Khuôn mặt anh tối sầm lại khi nhìn thấy cô nói chuyện vui vẻ với anh ta. Bên kia Lục Lệ Thành nghe cô nói xong anh ta khẽ cười lịch sự nói:
- Không sao tôi cũng không để ý nếu cô muốn thì cũng có thể giữ lại cái áo đó.
Vì cô ngồi khá gần anh nên Cố Dạ Bạch có thể nghe thấy hết đầu dây bên kia người đàn ông kia nói những gì.
Khuôn mặt anh mỗi lúc một đen, anh muốn lên tiếng để nói gì đó nhưng bị cô nhanh tay bịt miệng lại. Cô cười giả lả trả lời anh ta:
- Tôi không có ý đó, nếu chiều nay anh không bận thì chúng ta hẹn gặp nhau ở quán cafe Suon nhé. Tôi sẽ mang áo trả lại cho anh.
Lục Lệ Thành nghe cô nói xong anh ta cũng mỉm cười đồng ý. Sau khi cô tắt máy khẽ liếc anh một cái. Cố Dạ Bạch đưa lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay cô, làm cô giật mình mà buông tay khỏi miệng anh.
Nhưng anh lại nhanh hơn cô một bước, anh kéo lấy cổ tay cô khiến người cô lao về phía người anh mà nằm xuống.
Cô muốn ngồi dậy nhưng bị thân hình anh đè lên trên. Anh cầm lấy bàn tay cô mà đưa lên miệng hôn, giọng nói trầm đục của anh vang lên:
- Em muốn đi hẹn hò với thằng khác sao.
Cô giật bàn tay của mình ra khỏi anh nói:
- Hẹn hò cái gì chứ tôi chỉ là đem trả lại áo cho anh ấy thôi. Tự nhiên anh phát điên cái gì vậy mau xê ra cho tôi ngồi dậy.
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cô đối với anh khác hẳn khi nãy cô nói chuyện với anh ta. Trong lòng anh bỗng chốc không vui. Khuôn mặt anh trở lên lạnh lùng nhìn cô.
- Em không được đi gặp hắn ta. Tôi không cho phép em gặp gỡ hay tiếp xúc với bất kì thằng đàn ông nào khác ngoài tôi.
Cô cảm thấy khó hiểu trước lời nói của anh. Lúc này cô nhìn thẳng vào mắt anh mà nói:
- Tôi với anh ngoài quan hệ thể xác ra thì là gì của nhau chứ ? Anh không có quyền cấm cản tôi đi đâu hay làm gì hết.
Nói xong cô đẩy mạnh anh xang một bên rồi đứng dậy bước đi. Nhìn thấy cô cứng đầu như vậy bàn tay anh nắm chặt thành nắm đấm. Anh đứng lên đuổi theo sau cô.
Khi bàn tay cô định mở cửa bước ra ngoài thì bỗng nhiên cánh tay cô bị anh kéo lại quay người về phía sau.
Anh ấn chặt cô lên cửa rồi điên cuồng hôn xuống chiếm lấy môi cô mà gặm nhấm. Cô vũng vẫy muốn thoát ra nhưng không được, sức của cô sao có thế địch lại anh được chứ.
Anh đưa lưỡi muốn tiến vào bên trong miệng cô nhưng bị cô chống chả cắn chặt răng không cho anh làm càn.
Bàn tay anh luồn vào trong áo cô khéo áo con của cô lên sau đó xoa nắm bầu ngực của cô. Đầu ti nhỏ cũng bị anh nghịch ngợm đến cương cứng.
- Um ...mm
Nhân cơ hội này anh đưa lưỡi vào trong miệng cô mà càn cuối. Tiếng thở dốc của cô vang lên, cả người cô như không có sực lực như muốn ngã khụy xuống. Cánh tay anh nhanh chóng đỡ lấy eo cô, bàn tay còn lại vẫn còn nghịch ngợn trêu đùa hai núm ti nhỏ của cô.
Tiếng mút mát hôn môi của hai người vang lên, anh có thể cảm nhận vị ngọt nhẹ trong miệng cô. Sau một hồi thỏả mãn lúc này anh mới từ từ nhả môi của cô ra. Đôi môi căng mọng của cô khẽ sưng lên nhìn lại càng quyến rũ hơn.
Khuôn mặt cô khẽ đỏ ửng ngực phập phồng thở dốc. Cố Dạ Bạch nhìn cô giống như đang mời gọi, anh không nhịn được nữa mà cúi xuống bên dưới ngậm lấy đầu ti của cô mà cắn mút, liếm láp. Bị anh kích thích bất ngờ cô khẽ rên lên một tiếng.
- Um ...mm...a..
Bàn tay anh nhanh chóng lột bỏ quần áo của cô xuống, đến cả quần nhỏ anh cũng không chừa lại. Bàn tay anh mẫn mê vuốt ve bắp đùi thon gọn của cô, tiến dần đến nơi thầm kín.
Anh mướt nhẹ hai bên mép thịt của cô, khiến cô khẽ rùng mình mà thở dốc. Ngón tay anh không nhanh không chậm mà tiến vào bên trong huyệt đạo cô mà càn cuối.
- A..ưm..m
Khuôn mặt cô đỏ ửng nóng lên, cả người cô run rẩy đứng không vững. Nếu không có cánh tay anh đang giữ lấy eo cô thì chắn chắn cô sẽ ngã xuống. Cố Dạ Bạch nhìn khuôn mặt đang tận hưởng của cô anh khẽ nhếch miệng cười.
- Nhìn em kìa chẳng phải là đang rất tận hưởng khi tôi làm em sao.
- Chăm sóc cho anh ta mệt chết đi được, toàn được nước lấn tới. Nếu anh ta không bị thương nặng thì đừng hòng nghĩ đến chuyện mình chăm sóc cho anh ta.
Trong lòng cô thầm oán thán, lúc này cô đang vệ sinh vết thương cho anh thì điện thoại cô đổ chuông. Cô cầm lên để xem là ai gọi tới, đôi lông mày khẽ nhíu lại khi nhìn thấy trên màn hình hiển thị số lạ.
Cô cũng tính không nghe nhưng không hiểu sao tay lại bấm vào nút nghe.
- Alo ! Ai vậy ạ ?
Cố Dạ Bạch ngồi bên cạnh lắng tai nghe xem là ai gọi cho cô. Đầu dây bên kia sau khi cô bắt máy, một giọng nói trầm ấm vừa lạ vừa quen vang lên:
- Là tôi Lục Lệ Thành.
Cô cũng khá bất ngờ khi người gọi lại là anh ta. Lúc này cô mới sực nhớ ra chiếc áo khoác mà anh ta cho cô mượn vẫn còn chưa trả lại. Cô khẽ cười nói vào trong điện thoại:
- Là anh sao, tôi quên mất chiếc áo khoác của anh tôi còn chưa trả lại. Xin lỗi vì mấy ngày nay tôi bận nhiều việc
quล์
Cố Dạ Bạch sau khi biết người gọi cho cô là một người đàn ông hôm nào đã đưa cô về thì trong lòng không vui.
Khuôn mặt anh tối sầm lại khi nhìn thấy cô nói chuyện vui vẻ với anh ta. Bên kia Lục Lệ Thành nghe cô nói xong anh ta khẽ cười lịch sự nói:
- Không sao tôi cũng không để ý nếu cô muốn thì cũng có thể giữ lại cái áo đó.
Vì cô ngồi khá gần anh nên Cố Dạ Bạch có thể nghe thấy hết đầu dây bên kia người đàn ông kia nói những gì.
Khuôn mặt anh mỗi lúc một đen, anh muốn lên tiếng để nói gì đó nhưng bị cô nhanh tay bịt miệng lại. Cô cười giả lả trả lời anh ta:
- Tôi không có ý đó, nếu chiều nay anh không bận thì chúng ta hẹn gặp nhau ở quán cafe Suon nhé. Tôi sẽ mang áo trả lại cho anh.
Lục Lệ Thành nghe cô nói xong anh ta cũng mỉm cười đồng ý. Sau khi cô tắt máy khẽ liếc anh một cái. Cố Dạ Bạch đưa lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay cô, làm cô giật mình mà buông tay khỏi miệng anh.
Nhưng anh lại nhanh hơn cô một bước, anh kéo lấy cổ tay cô khiến người cô lao về phía người anh mà nằm xuống.
Cô muốn ngồi dậy nhưng bị thân hình anh đè lên trên. Anh cầm lấy bàn tay cô mà đưa lên miệng hôn, giọng nói trầm đục của anh vang lên:
- Em muốn đi hẹn hò với thằng khác sao.
Cô giật bàn tay của mình ra khỏi anh nói:
- Hẹn hò cái gì chứ tôi chỉ là đem trả lại áo cho anh ấy thôi. Tự nhiên anh phát điên cái gì vậy mau xê ra cho tôi ngồi dậy.
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cô đối với anh khác hẳn khi nãy cô nói chuyện với anh ta. Trong lòng anh bỗng chốc không vui. Khuôn mặt anh trở lên lạnh lùng nhìn cô.
- Em không được đi gặp hắn ta. Tôi không cho phép em gặp gỡ hay tiếp xúc với bất kì thằng đàn ông nào khác ngoài tôi.
Cô cảm thấy khó hiểu trước lời nói của anh. Lúc này cô nhìn thẳng vào mắt anh mà nói:
- Tôi với anh ngoài quan hệ thể xác ra thì là gì của nhau chứ ? Anh không có quyền cấm cản tôi đi đâu hay làm gì hết.
Nói xong cô đẩy mạnh anh xang một bên rồi đứng dậy bước đi. Nhìn thấy cô cứng đầu như vậy bàn tay anh nắm chặt thành nắm đấm. Anh đứng lên đuổi theo sau cô.
Khi bàn tay cô định mở cửa bước ra ngoài thì bỗng nhiên cánh tay cô bị anh kéo lại quay người về phía sau.
Anh ấn chặt cô lên cửa rồi điên cuồng hôn xuống chiếm lấy môi cô mà gặm nhấm. Cô vũng vẫy muốn thoát ra nhưng không được, sức của cô sao có thế địch lại anh được chứ.
Anh đưa lưỡi muốn tiến vào bên trong miệng cô nhưng bị cô chống chả cắn chặt răng không cho anh làm càn.
Bàn tay anh luồn vào trong áo cô khéo áo con của cô lên sau đó xoa nắm bầu ngực của cô. Đầu ti nhỏ cũng bị anh nghịch ngợm đến cương cứng.
- Um ...mm
Nhân cơ hội này anh đưa lưỡi vào trong miệng cô mà càn cuối. Tiếng thở dốc của cô vang lên, cả người cô như không có sực lực như muốn ngã khụy xuống. Cánh tay anh nhanh chóng đỡ lấy eo cô, bàn tay còn lại vẫn còn nghịch ngợn trêu đùa hai núm ti nhỏ của cô.
Tiếng mút mát hôn môi của hai người vang lên, anh có thể cảm nhận vị ngọt nhẹ trong miệng cô. Sau một hồi thỏả mãn lúc này anh mới từ từ nhả môi của cô ra. Đôi môi căng mọng của cô khẽ sưng lên nhìn lại càng quyến rũ hơn.
Khuôn mặt cô khẽ đỏ ửng ngực phập phồng thở dốc. Cố Dạ Bạch nhìn cô giống như đang mời gọi, anh không nhịn được nữa mà cúi xuống bên dưới ngậm lấy đầu ti của cô mà cắn mút, liếm láp. Bị anh kích thích bất ngờ cô khẽ rên lên một tiếng.
- Um ...mm...a..
Bàn tay anh nhanh chóng lột bỏ quần áo của cô xuống, đến cả quần nhỏ anh cũng không chừa lại. Bàn tay anh mẫn mê vuốt ve bắp đùi thon gọn của cô, tiến dần đến nơi thầm kín.
Anh mướt nhẹ hai bên mép thịt của cô, khiến cô khẽ rùng mình mà thở dốc. Ngón tay anh không nhanh không chậm mà tiến vào bên trong huyệt đạo cô mà càn cuối.
- A..ưm..m
Khuôn mặt cô đỏ ửng nóng lên, cả người cô run rẩy đứng không vững. Nếu không có cánh tay anh đang giữ lấy eo cô thì chắn chắn cô sẽ ngã xuống. Cố Dạ Bạch nhìn khuôn mặt đang tận hưởng của cô anh khẽ nhếch miệng cười.
- Nhìn em kìa chẳng phải là đang rất tận hưởng khi tôi làm em sao.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương