Yêu Em Điên Cuồng
Chương 22
Nói rồi anh tiến thêm một ngón tay nữa vào bên trong cô mà ra vào không ngừng. Động tác anh làm mỗi lúc một nhanh hơn, nước bên dưới chảy ra ướt đẫm bàn tay anh, nhỏ tong tong xuống nền nhà. Cố Dạ Bạch ghé sát vào tai cô đưa lưỡi liếm vành tai cô nói:
- Em dâm đãng thật đó, mới có nhiêu đó mà đã chảy nhiều nước như vậy rồi.
Hai cánh tay cô bấu chặt lấy vai anh, tiếng rên rỉ yêu kiều của cô vang lên mỗi lúc một nhiều.
- Ưm...m..a...anh không im miệng đi được sao...
Miệng anh cong lên một nụ cười khoái trí. Đôi mắt anh nhuốm đầy dục vọng nhìn cô. Ngay bây giờ anh chỉ muốn thúc mạnh vào tận sâu bên trong cô.
Sau một hồi khuấy đảo bên dưới, dâm thủy cũng đã chảy một vũng dưới nền nhà. Anh rút ngón tay ra đưa lên miệng mà liếm láp. Điều này khiến khuôn mặt cô đỏ ửng.
Anh xoay người cô lại, hai bàn tay cô áp lên cánh cửa. Anh một tay giữ eo, một tay đưa cự vật của mình vào trong cô.
- Um..mm
Cô khẽ rùng mình mà rên rỉ khi cự vật tiến vào bên trong mình. Những cú thúc đằng sau bắt đầu, mới đầu là nhẹ nhàng dần dần là nhanh hơn, sâu hơn. Cô chỉ biết đứng đó mà chịu trận. Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc của cả hai kèm theo tiếng va chạm xác thịt vào nhau vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Hai người cứ như vậy mà vật nộn với nhau dưới đất, trên giường. Cả hai người mồ hôi nhễ nhãi đến khi cô mệt muốn nghỉ nhưng anh lại không đồng ý. Cô biết anh lại lên cơn động dục rồi, chỉ trừ khi cô ngất vì mệt anh mới tha cho cô.
- A ...ưm.mm...anh rút ra đi, anh đang bị thương mà vẫn còn ham hố như vậy sao ...nến vết thương rách ra thì đừng mong tôi chăm sóc cho anh.
Tiếng nói dứt quãng của cô vang lên, Cố Dạ Bạch vẫn ra vào bên dưới cô không ngừng.
- Tôi tự biết sức mình em không cần phải lo. Tôi cũng muốn rút ra lắm nhưng biết làm sao bây giờ, cho dù tôi có đâm nhiều như vậy bên dưới em vẫn thít chặt lấy cây gậy của tôi không buông.
Khuôn mặt cô ửng đỏ khi nghe thấy những lời dâm dục mà anh nói, cả người cô rung lắc theo cú thúc của anh.
- Anh im miệng..ưm... mệt chết tôi rồi...rút ra nhanh...
Cố Dạ Bạch không nói gì anh thúc nhanh hơn, sau một lúc cuối cùng anh cũng bắn ra. Cô mệt mỏi thở dốc nằm gục xuống giường trong miệng oán thán:
- Cái đồ chết dẫm nhà anh hành chết tôi rồi.
Anh cúi xuống ghé sát tai cô miệng khẽ cong lên cười nói:
- Em dám mắng chửi tôi sao, có tin tôi làm em đến chết không.
Cả người cô khẽ rùng mình, cô lắc đầu không muốn...không muốn. Triệu Y Vân đẩy anh xang một bên nhanh chóng lấy quần áo mặc vào rồi đóng sầm cửa lại. Cô lê lết tâm thân nhức mỏi đi lên lầu.
Nhìn thấy cô bỏ chạy như vậy Cố Dạ Bạch khẽ cười. Anh xuống giường bước vào nhà tắm.
Gần đến giờ hẹn cô thay đồ chuẩn bị đi ra ngoài. Bước xuống nhà thấy anh đang ngồi ngoài phòng khách. Anh nhìn thấy cô chuẩn bị gặp người đàn ông kia thì khẽ nhíu mày không vui nói:
- Xem ra em vẫn còn sức để đi ra ngoài gặp tên đó nhỉ.
Cô hừ nhẹ một tiếng nhìn anh nói:
Tôi đi trả lại đồ chứ không phải đi hẹn hò.Ồ vậy sao, tôi cũng muốn đi dù sao thì cũng muốn cảm ơn anh ta vì đã đưa em về chứ nhỉ.Cô liếc nhìn anh bộ dáng không muốn đứng lại để nói chuyện, cô bước ra ngoài để lại cho anh một câu:
- Không cần đâu tôi đi một lát sẽ về, anh yên tâm tôi không chạy đâu mà lo.
Anh nhìn theo bước chân cô mỗi lúc một xa, ánh mắt anh trở lên thâm trầm khó đoán. Anh đứng lên gọi điện cho ai đó, sau khi người kia bắt máy anh nói:
- Cậu đã điều tra được tên nào đứng sau chưa.
Đầu dây bên kia người đàn ông trả lời bằng giọng nói cung kính dứt khoát:
- Là Sam hắn đã xuất hiện, chuyện kho hàng lần trước của chúng ta bị tráo cũng là do thuộc hạ của hắn gây ra.
Việc trong băng đản có kẻ xâm nhập chà trộn là do tôi sơ xuất.
Khuôn mặt anh đanh lại, đôi mắt dần trở lên sắc lẹm khi nghe thấy cái tên "Sam ".
Được rồi sau này cậu nên cẩn thận chút, tôi không muốn xảy ra chuyện như vậy lần nào nữa.Vâng, vết thương của lão đại đã ổn chưa.Tôi không yếu đuối như cậu nghĩ đâu.Cố Dạ Bạch cúp máy anh lấy trong túi ra một bao thuốc rút ra một điếu thuốc rồi đưa lên miệng châm lửa hút.
Làn khói mờ ảo bay lên từ đầu điếu thuốc, anh hít một hơi rồi nhả khói. Khuôn mặt anh lạnh tanh chiếc bật lửa trên tay bị anh xoay một vòng rồi dừng lại.
Anh dứt khoat đứng lên sải những bước chân đi ra ngoài. Anh m điện thoại lên nhìn vào vị trí định vị trong đó rồi lái xe rời khỏi căn biệt thự.
- Em dâm đãng thật đó, mới có nhiêu đó mà đã chảy nhiều nước như vậy rồi.
Hai cánh tay cô bấu chặt lấy vai anh, tiếng rên rỉ yêu kiều của cô vang lên mỗi lúc một nhiều.
- Ưm...m..a...anh không im miệng đi được sao...
Miệng anh cong lên một nụ cười khoái trí. Đôi mắt anh nhuốm đầy dục vọng nhìn cô. Ngay bây giờ anh chỉ muốn thúc mạnh vào tận sâu bên trong cô.
Sau một hồi khuấy đảo bên dưới, dâm thủy cũng đã chảy một vũng dưới nền nhà. Anh rút ngón tay ra đưa lên miệng mà liếm láp. Điều này khiến khuôn mặt cô đỏ ửng.
Anh xoay người cô lại, hai bàn tay cô áp lên cánh cửa. Anh một tay giữ eo, một tay đưa cự vật của mình vào trong cô.
- Um..mm
Cô khẽ rùng mình mà rên rỉ khi cự vật tiến vào bên trong mình. Những cú thúc đằng sau bắt đầu, mới đầu là nhẹ nhàng dần dần là nhanh hơn, sâu hơn. Cô chỉ biết đứng đó mà chịu trận. Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc của cả hai kèm theo tiếng va chạm xác thịt vào nhau vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Hai người cứ như vậy mà vật nộn với nhau dưới đất, trên giường. Cả hai người mồ hôi nhễ nhãi đến khi cô mệt muốn nghỉ nhưng anh lại không đồng ý. Cô biết anh lại lên cơn động dục rồi, chỉ trừ khi cô ngất vì mệt anh mới tha cho cô.
- A ...ưm.mm...anh rút ra đi, anh đang bị thương mà vẫn còn ham hố như vậy sao ...nến vết thương rách ra thì đừng mong tôi chăm sóc cho anh.
Tiếng nói dứt quãng của cô vang lên, Cố Dạ Bạch vẫn ra vào bên dưới cô không ngừng.
- Tôi tự biết sức mình em không cần phải lo. Tôi cũng muốn rút ra lắm nhưng biết làm sao bây giờ, cho dù tôi có đâm nhiều như vậy bên dưới em vẫn thít chặt lấy cây gậy của tôi không buông.
Khuôn mặt cô ửng đỏ khi nghe thấy những lời dâm dục mà anh nói, cả người cô rung lắc theo cú thúc của anh.
- Anh im miệng..ưm... mệt chết tôi rồi...rút ra nhanh...
Cố Dạ Bạch không nói gì anh thúc nhanh hơn, sau một lúc cuối cùng anh cũng bắn ra. Cô mệt mỏi thở dốc nằm gục xuống giường trong miệng oán thán:
- Cái đồ chết dẫm nhà anh hành chết tôi rồi.
Anh cúi xuống ghé sát tai cô miệng khẽ cong lên cười nói:
- Em dám mắng chửi tôi sao, có tin tôi làm em đến chết không.
Cả người cô khẽ rùng mình, cô lắc đầu không muốn...không muốn. Triệu Y Vân đẩy anh xang một bên nhanh chóng lấy quần áo mặc vào rồi đóng sầm cửa lại. Cô lê lết tâm thân nhức mỏi đi lên lầu.
Nhìn thấy cô bỏ chạy như vậy Cố Dạ Bạch khẽ cười. Anh xuống giường bước vào nhà tắm.
Gần đến giờ hẹn cô thay đồ chuẩn bị đi ra ngoài. Bước xuống nhà thấy anh đang ngồi ngoài phòng khách. Anh nhìn thấy cô chuẩn bị gặp người đàn ông kia thì khẽ nhíu mày không vui nói:
- Xem ra em vẫn còn sức để đi ra ngoài gặp tên đó nhỉ.
Cô hừ nhẹ một tiếng nhìn anh nói:
Tôi đi trả lại đồ chứ không phải đi hẹn hò.Ồ vậy sao, tôi cũng muốn đi dù sao thì cũng muốn cảm ơn anh ta vì đã đưa em về chứ nhỉ.Cô liếc nhìn anh bộ dáng không muốn đứng lại để nói chuyện, cô bước ra ngoài để lại cho anh một câu:
- Không cần đâu tôi đi một lát sẽ về, anh yên tâm tôi không chạy đâu mà lo.
Anh nhìn theo bước chân cô mỗi lúc một xa, ánh mắt anh trở lên thâm trầm khó đoán. Anh đứng lên gọi điện cho ai đó, sau khi người kia bắt máy anh nói:
- Cậu đã điều tra được tên nào đứng sau chưa.
Đầu dây bên kia người đàn ông trả lời bằng giọng nói cung kính dứt khoát:
- Là Sam hắn đã xuất hiện, chuyện kho hàng lần trước của chúng ta bị tráo cũng là do thuộc hạ của hắn gây ra.
Việc trong băng đản có kẻ xâm nhập chà trộn là do tôi sơ xuất.
Khuôn mặt anh đanh lại, đôi mắt dần trở lên sắc lẹm khi nghe thấy cái tên "Sam ".
Được rồi sau này cậu nên cẩn thận chút, tôi không muốn xảy ra chuyện như vậy lần nào nữa.Vâng, vết thương của lão đại đã ổn chưa.Tôi không yếu đuối như cậu nghĩ đâu.Cố Dạ Bạch cúp máy anh lấy trong túi ra một bao thuốc rút ra một điếu thuốc rồi đưa lên miệng châm lửa hút.
Làn khói mờ ảo bay lên từ đầu điếu thuốc, anh hít một hơi rồi nhả khói. Khuôn mặt anh lạnh tanh chiếc bật lửa trên tay bị anh xoay một vòng rồi dừng lại.
Anh dứt khoat đứng lên sải những bước chân đi ra ngoài. Anh m điện thoại lên nhìn vào vị trí định vị trong đó rồi lái xe rời khỏi căn biệt thự.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương