Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 40



Nhu Nhu đi cùng ông ấy ra ngoài, Thành Thành lúc này đang đưa điện thoại quay ngang lại cho nhân viên chắc nhờ chụp hình, thấy hai người đi ra từ phía xa kia, đi theo sau còn có Liêu Nhiên.

Thành Thành ngoắc tay gọi.

“Ba, Nhu Nhu, Liêu Nhiên, mau qua đây chụp một bức đi.”

Cả ba người vẫn giữ tốc độ bình thường đi về phía đó, Thành Thành kéo ba sang đứng bên cạnh Đình Hoàng, vì mỗi nhà đều sẽ đứng bên cạnh nhau, anh cố tình kéo ba mình đến đứng bên cạnh ba Nhu Nhu, xong chen vào giữa để được đứng cạnh Nhu Nhu.

Nhu Nhu nhịn cười, một bức ảnh được chụp giữa các ông lớn này cũng ít người muốn đăng lên, chưa chắc gì người ta đã nhìn ra đây là hội bạn thế gia nào đó, chỉ biết là các ông bố đưa con của mình đi chơi mà thôi.

Chụp xong Dương Trình cố ý cầm điện thoại đi tới chỗ cô hỏi phương thức liên lạc, Thành Thành không chịu được liền đi đến cắt ngang, còn vô tư hỏi.

“Lấy ảnh hả, nếu cậu muốn lấy ảnh thì kết bạn với anh là được rồi.”

Dương Trình không can tâm, mặt hằm hằm ra không chịu, nhất quyết hướng điện thoại về phía Nhu Nhu.

“Em muốn kết bạn ạ.”

Nhu Nhu cũng chỉ cậu ta tài khoản Instagram của mình, Thành Thành chen vào chỉ cậu ta tìm tài khoản của mình.

Dương Trình nghĩ kết thêm bạn cùng không sao, thấy được tài khoản của Thành Thành thì cũng không do dự mà theo dõi ngay.

Nhu Nhu lại được Triệu Hạ Long và Liêu Nhiên tìm tới hỏi tài khoản mạng xã hội, cô cũng không dè chừng mà cho họ luôn.

Thành Thành thấy hôm nay Nhu Nhu ăn mặc xinh đẹp, hiếm có lúc nào lại được dịp như thế này, anh cầm điện thoại đi tới dè dặt hỏi cô.

“Nhu Nhu, anh có thể chụp với em một bức được không, anh sẽ không đăng lên đâu.”

Nhu Nhu vẫn mặt lạnh, không biểu hiện gì, nhưng mặt cô dần đỏ lên mà mắt thường có thể trông thấy được, cô cứng họng không biết nói gì, theo thói quen cô phũ anh thì nhìn cô không phản ứng Thành Thành đã đoán ra được đáp án, anh mím môi chịu đựng quay người đi, định cất điện thoại đi thì tay áo có lực kéo nhẹ.

Quay vội quay ra, Nhu Nhu mặt đỏ hồng ngại ngùng cất giọng nhỏ nhẹ vừa gật đầu vừa nói.

“Có, có thể.”

Thành Thành cười tươi liền lấy điện thoại của mình ra, cả hai người chung khung hình rất gượng gạo, không biết nên để tay như nào ngoài say hi.

Một bức ảnh chụp cận mặt vội vã, được Thành Thành gửi qua cho cô, Nhu Nhu trên đường về vẫn luôn ở trong đoạn chat xem ảnh.

Ngắm nhìn đôi mắt mình và nụ cười của anh, cô bất giác mỉm cười, ba ngồi ghế trước nhìn vào gương chiếu hậu thấy con gái luôn mỉm cười thì cũng thắc mắc.

“Con đang xem cái gì vậy?”

Nhu Nhu liền tắt nụ cười buông điện thoại xuống, vì không muốn nói nên nói đại gì đó.

“Không có gì ạ.”

Nhu Nhu khôi phục lại trạng thái lạnh lùng của mình, vẻ mặt luôn thả lỏng ra, nhìn như một người khó ở.

Ba thở dài, những tưởng con gái mình sẽ cởi mở với mình như bạn nam đó, nhưng thái độ của cô vẫn thế, về nhà thì tự mình ở trong phòng đến hết buổi chiều, bữa tối chuẩn bị xong thì xuống ăn, cô không nói chuyện phiếm, dạo này không gắt gỏng, không còn đôi co gì với ba nữa.

Từ buổi ăn ở nhà hàng đến nay đã hơn tuần rồi, tối hôm nay Nhu Nhu làm bài tập, điện thoại rung lên, tin nhắn của một người lạ gửi tới.

Cô bấm vào xem, là tin nhắn từ Dương Trình, cậu ta gửi sticker con thỏ vẫy tay chào với cô, Nhu Nhu lịch sự nhắn “Chào.” với cậu ta.

Cậu ta bắt chuyện rất nhạt nhẽo.

“Cậu đang làm gì đấy?”

Nhu Nhu hời hợt đáp.

“Đang học bài.”

Cậu ta dường như đã đọc tin nhắn một lúc lâu mới nhắn lại được.

“Tớ khá ấn tượng với cậu.”

Nhu Nhu thấy cách bắt chuyện này khá buồn cười, cô liền giả vờ ngây ngô đáp lại.

“Sao lại ấn tượng với mình?”

Dương Trình lại cẩn thận đọc tin nhắn hồi lâu mới nhắn lại.

“Hôm cậu đến cổng trường quốc tế ấy, tớ có thấy cậu.”

Nhu Nhu liền buông điện thoại xuống như bị cậu ta nắm thóp.



Một lúc lâu cô mới nhắn lại.

“Cậu thấy cái gì?”

Dương Trình gửi icon cười qua, cậu ta lại không nói.

“Không có gì.”

Nhu Nhu nhìn cách nói chuyện nhạt nhẽo của cậu ta mà thở dài, cô không đáp lại gì cả, Dương Trình đọc lại đoạn chat ít ỏi của mình và Nhu Nhu cảm thấy mình chẳng nói gì sai cả mà cô ấy lại chỉ xem mà không nhắn lại,.

Lướt thấy tin Instagram của Thành Thành, ảnh chụp cùng Nhu Nhu từ tuần trước giờ mới đăng lên, còn ghép nhạc just say hello, còn để hiện lời trên đó.

“ you know I wanna be

Your destiny

So please just say hello …”

Bài này không phải là đang ngầm tỏ tình người ta hay sao.

Kèm thêm đó là dòng trạng thái.

“Mình thấy bạn nữ này xinh đẹp quá.”

Dương Trình hơi cau mày vội lướt qua, lại lướt thấy Nhu Nhu share lại tin, cô để một icon ngại ngùng trên đó, không nói câu nào cả.

Sao giống như đang ngầm xác định mối quan hệ vậy, Dương Trình thấy cô share lại bài đó, miễn cưỡng thả tim, mặc dù trong lòng thì khó chịu.

Lúc này Nhu Nhu và Thành Thành đang nhắn tin với nhau, vẫn như thường ngày anh hỏi cô đang làm gì, Nhu Nhu cũng như thế mà trả lời mình đang học bài.

Giọng điệu của cô có chút thay đổi, cô luôn thêm chữ ạ vào sau mỗi tin nhắn.

“Vậy còn anh, anh đang làm gì thế ạ?”

Thành Thành chụp vội một bức ảnh gửi qua, anh đang làm đề tiếng anh, Nhu Nhu bật cười, anh rất chú tâm vào tiếng anh, dạo gần đây có vẻ thích chia sẻ lại mấy bài hát tiếng anh, Nhu Nhu nhắn lại.

“Không phải tiếng anh đã thi xong rồi sao, anh đang ôn để tốt nghiệp ạ?”

Với câu này thì Thành Thành có vẻ trả lời lâu hơn một chút, nhưng lại gửi đến tin nhắn ngắn.

“Anh học để biết một chút.”

Nhu Nhu cảm thấy Thành Thành đã chăm chú vào bản thân hơn, cô mỉm cười.

“Nghe nói điểm tiếng anh của anh cao nhất bảng điểm luôn, giỏi nha.”

Dường như cô đang kiếm chuyện để nói, Thành Thành bên này buông bút ra nói chuyện với cô.

“Ngại quá, anh thấy nó còn chưa là gì so với bảng điểm của em.”

Đương nhiên là bảng điểm của một đứa từ đầu học đã nghiêm túc với một đứa dạo gần đây mới chăm chỉ thì khác, cô gửi một icon cười.

“Ưm, nhưng dạo gần đây anh chăm chỉ như thế chuyện điểm tiếng anh cao hơn cả em cũng đâu phải chuyện gì lạ đâu đúng không.”

Thành Thành gửi đến sticker ngại ngùng.

“Có thể sao, nhưng anh không muốn hơn em, anh ngồi phía sau lưng em là được rồi, giống như bảo vệ em ấy.”

Nhu Nhu nhắn lại.

“Vậy, nếu em quay ra sau thì anh vẫn sẽ ở đấy hả.”

Thành Thành trả lời rất nhanh.

“Đúng rồi, anh sẽ ở phía sau bảo vệ em, có chuyện gì thì cứ nói với anh.”

Nhu Nhu mỉm cười, rồi tự hoài nghi cảm xúc của mình, có phải đã để ý đến người ta rồi không, cô thoát ra cố gắng tập trung vào bài tập của mình, vừa đặt bút lên thì điện thoại lại rung lên, là Dương Lý nhắn tới.

“Nhu Nhu, lần trước đi chơi với mọi người mình bị mất một quyển sổ rồi, cậu xem ở chỗ cậu có giữ nó không với, tớ tìm mãi không thấy.”

Nhu Nhu mới nhớ lại lần trước Lâm Thiên rủ đi chơi cùng Dương Lý, cũng tự nghi ngờ mình có cầm nhầm hay không, cô lập tức đứng lên tìm ở kệ sách và ngăn kéo, rồi lục lọi trong cặp xem có không, nhưng mọi chỗ đều không có, cô lục xem chồng sách ở trên bàn, một quyển sổ bìa cứng bìa trăng dán nhiều hình sticker con mèo trên đó, dày cộp luôn, Nhu Nhu mở nó ra xem để chắc chắn, điện thoại trên bàn lại rung lên.

“Nếu không thấy thì mất toi rồi, nó ghi toàn thứ quan trọng của tớ.”

Nhu Nhu mở sổ ra trang đầu tiên đã để dòng tiêu đề to đùng ở trên cùng, Nhu Nhu bất giác đọc thành tiếng.



“Yêu em nhiều đến thế.”

Phía dưới là một số thông tin cơ bản, giống như một dàn ý bài văn.

“Hoa Dương xinh đẹp, toả nắng ấm áp, là cô gái nhìn từ góc độ nào cũng đều hoàn hảo, cô ấy là học sinh lớp mười một, con nhà gia giáo, tính tình vô cùng tốt.

Hoàng Thành, như một bức tường thành luôn bảo vệ Hoa Dương, là anh trai lớp mười hai theo đuổi Hoa Dương cuồng nhiệt.

Mối quan hệ bắt đầu rối lên khi có sự xuất hiện của một học sinh mới chuyển trường, cậu ta là Vương Nhiên, bạn cùng bàn mới của Nhu Nhu, với vẻ xinh đẹp và tính tình tốt bụng đó đã làm Vương Nhiên say nắng.

Một chuyện tình tay ba giữa bạn cùng bàn và anh trai lớp trên đã làm xáo trộn cuộc sống của Hoa Dương,…”

Nhu Nhu nghiêng đầu, đoạn này dùng đầu gối nghĩ cũng có thể phát hiện ra là Dương Lý đang viết về cô, ở cuối thêm ba chấm vào vì dường như không biết viết như nào, lật sang trang mới, với nét chữ viết vội vã của cậu ấy, cốt truyện này đã sang đến tương lai.

“Kể từ khi Hoàng Thành tốt nghiệp đã luôn trốn tránh Hoa Dương, cô ấy thất vọng vì anh ban đầu gieo hi vọng rồi bây giờ lại cố tình dập tắt, Hoa Dương dần thay đổi tính khí, cô hay cáu gắt hơn, khoảng thời gian buồn bã này có Vương Nhiên ở bên cạnh an ủi cô, không lâu sau thì cậu ta đã có bạn gái, nhưng cậu ta vẫn quan tâm cô, Hoa Dương sợ bạn gái cậu ta ghen nên lúc nào cũng né tránh, thậm chí là xin đổi chỗ sang chỗ khác ngồi.”

Nhu Nhu đọc mà không khỏi cảm thán trí tưởng tượng của một tác giả đúng là không tầm thường.

Sang trang bên cạnh, Nhu Nhu lại thấy ở đầu dòng ba chấm, sau đó mới viết.

“…Vừa tốt nghiệp đại học xong, Hoa Dương vào làm ở một công ty khác, không vào công ty nhà mình, sau ấy năm cuối cùng cũng gặp lại anh trai trước kia từng thích mình, anh giải thích vì sao mình lại trốn tránh cô suốt thời gian qua, vì nhà anh phải chuyển đi thật xa, anh không muốn nói với cô chuyện đó vì sợ cô buồn, nên lẳng lặng bỏ đi, vì thái độ của cô đối với anh luôn phũ phàng, anh nghĩ mình lén bỏ đi như thế cô sẽ chẳng nhớ đến mình đâu.

Nhưng Hoa Dương lúc đó đã có chút thích anh rồi, chuẩn bị đợi anh thổ lộ thôi là cô sẽ đồng ý, nhưng lúc đó anh lại lẳng lặng bỏ đi, càng làm cô thất vọng hơn,…

Kết HE…”

Nhu Nhu đọc khái quát cốt truyện của Dương Lý càng thấy ngại ngùng, có thể nói nguyên mẫu của truyện này là cô và Thành Thành, Dương Lý lại còn chắc nịch ở bên dưới là kết đẹp, Nhu Nhu đã nghĩ đến đoạn nam nữ chính sau này sẽ về với nhau.

Cô nhắn lại với Dương Lý như chưa hề có chuyện gì.

“À, có thể là tớ cầm nhầm, tớ thấy nó ở trong cặp tớ này, để mai tớ mang lên trường cho cậu nhé.”

Dương Lý vui vẻ trở lại, cậu ấy liền gửi icon cười cho cô.

“Cảm ơn cậu, ngày mai tớ sẽ sang lớp cậu, cậu cứ ở lớp chờ tớ nhá.”

Nhu Nhu cố tình dò hỏi.

“Quyển sổ này dày cực, cậu dùng để viết gì đấy?”

Dương Lý chột dạ, không biết nên trả lời thế nào, lúc lâu sau mới gửi tin nhắn tới.

“Tớ dùng để viết dàn ý văn, nên dùng quyển dày như thế mới dùng được lâu.”

Nhu Nhu đã giở trang vở của Dương Lý đến tờ thứ mười rồi, cô lướt nhìn tin nhắn rồi cười, hời hợt nhắn lại với cậu ấy.

“Cậu chu toàn quá.”

Vừa gửi đi thì cô quay ra gấp cuốn sổ của Dương Lý lại, sáng hôm sau cô chủ động mang qua lớp B trả cho Dương Lý, cậu ấy lúng túng không biết phải nói gì ngoài cảm ơn, lo sợ là Nhu Nhu sẽ đọc được dàn ý đó của mình, Nhu Nhu nhìn cậu ấy cười rồi thú nhận với cậu ấy luôn.

“Tớ đã đọc nó rồi, xin lỗi cậu, tớ đã đọc trước khi cậu gửi tin nhắn với tớ là không được đọc nó, tớ không cố ý đâu, nhưng mà dàn ý đó là mình à?”

Dương Lý đỏ mặt, vừa ngại ngùng vừa thấy có lỗi.

“Tớ mới là người phải xin lỗi, tớ lấy nguyên mẫu về cậu mà không nói cho cậu biết.”

Nhu Nhu mỉm cười.

“Không sao đâu, cậu cũng đổi tên nhân vật mà.”

Dương Lý cúi gằm mặt như đứa trẻ bị mẹ bắt lỗi sai đang chịu phạt, Nhu Nhu kéo tay cậu ta, cô cảm thấy hào hứng khi một bộ truyện có nhân vật chính lấy mình làm nguyên mẫu, ở ngoài cô thật sự không thể hoàn hảo như ngôn từ trong truyện mà Dương Lý viết, cô muốn nhân vật lấy mình làm nguyên mẫu phải thật sự vui vẻ hạnh phúc.

“Cậu có cần tớ kể thêm tình tiết gì cho truyện cậu không? Tớ có thể giúp.”

Dương Lý lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô, Nhu Nhu mỉm cười, nhìn thấy được sự bất ngờ của cậu ấy.

Cô lại hạ giọng nói.

“Mình muốn nhân vật lấy mình làm nguyên mẫu phải có tinh thần vui vẻ, vô tư, hạnh phúc, cậu có thể cho nhân vật của tớ như thế được không?”

Vậy là viết bộ truyện này Dương Lý sẽ không phải lo lắng vì bí ý tưởng nữa, Nhu Nhu đã kể buổi đi chơi riêng của mình cho cậu ấy nghe, còn kể buổi đi ăn nhà hàng hôm ấy.

Trên app viết truyện của Dương Lý có vài độc giả đã thắc mắc, sao hôm nay tác giả ra nhiều chương thế, bình thường ra mỗi tuần một chương thôi mà, Dương Lý ít khi được độc giả bình luận hỏi han, cậu ấy vào trả lời ngay.

“Tớ được bạn thêm ý tưởng đó, nên dạo này tạm thời không bí ý tưởng.”
Chương trước Chương tiếp