Yêu Em Nhiều Đến Thế
Chương 41
Nhu Nhu cũng tải app về, mò vào đọc truyện lấy mình làm nguyên mẫu, cô đọc rất vui, những chuyện mà ở ngoài đời cô không có được trọn vẹn, ở bên trong truyện cô đều được mãn nguyện.
Trong truyện, ba mẹ cô không ly hôn, họ yêu nhau từ lúc học đại học, sau khi tốt nghiệp thì lấy nhau, sinh ra anh trai cô, sau đó là sinh ra cô.
Bọn họ yêu thương cho cô, sáng cùng ăn sáng, tối đến quây quần bên nhau trò chuyện, thật sự là một cô gái sống trong hạnh phúc, có sự kiêu ngạo, phóng khoáng, ngây thơ mà khó cô gái nào có thể có được.
Nhu Nhu càng đọc càng thấy tủi thân, cô đã thấy cô gái trong truyện rất hạnh phúc, còn cô ngoài đời thì lại không, ba mẹ cô ly hôn, họ không yêu nhau, cô là đứa trẻ sinh ra từ sự cố, ba cưới vợ mới, bây giờ dì ấy đã có con, ba rất quan tâm dì ấy, đi đứng trong nhà đều được ba dìu đi, dì Mẫn đã không được ba cho phép nấu ăn nữa, giờ ba đã thuê đầu bếp mới, mỗi ngày đều nấu những món tốt cho bà bầu, món ăn thanh đạm, ít dầu mỡ, cũng vì thế mà mùi vị của bữa ăn trong nhà bị thay đổi đến chóng mặt, rau chân vịt, bông cải xanh, thịt nạc tuyệt đối, cá hồi hấp ăn đến ngán, cà rốt cũng được thêm vào, các loại đậu trong bữa ăn nhiều không đếm xuể, những thứ đó Nhu Nhu đều kén ăn, cô không thích nhưng vẫn chịu ăn chung, khẩu vị cho nhạt hơn để tốt cho bà bầu, Lâm Thiên cũng không kêu ca gì, nhưng anh ta có mẹ hiểu rõ nên có mấy bữa được chuẩn bị thêm cho đĩa sườn nướng, sườn kho, dù cũng có nhắc Nhu Nhu là khẩu phần chung nhưng Nhu Nhu biết tỏng, nếu không phải vì con trai dì ấy thì sao dì ấy lại yêu cầu thêm phần chứ, Nhu Nhu nghĩ đến đĩa sườn đó là vì Lâm Thiên mà đặc biệt chuẩn bị cô cũng không động đũa một chút nào, cô chịu ăn những đồ mà trước giờ mình kén ăn, mình không thích ăn, sườn cũng là món cô rất thích, nhưng Nhu Nhu có tự ái cao, cô thấy đó là phần riêng của người ta thì không muốn động đến dù chỉ một cái.
Ba mẹ ruột cô đều có cuộc sống riêng, gia đình riêng của họ thật sự hạnh phúc, còn cô thì vẫn không thể hoà hợp được, cô luôn cảm thấy mình là người đứng ngoài lề, mình là người không nên xuất hiện khi ở dưới phòng khách gia đình họ đang nói chuyện vui vẻ, vì cứ mỗi lần cô xuất hiện, họ lại im lặng hướng ánh mắt về phía cô, nhìn cô với vẻ tò mò, sao con bé này lại xuống đây?
Có lần họ trò chuyện hăng say quá, cô xuất hiện họ cũng không biết, sự khác biệt giữa truyện và thực làm Nhu Nhu chạnh lòng, cô buông điện thoại xuống, nhìn vào trang vở đang làm bài tập dở dang của mình, Nhu Nhu tắt điện thoại đi, cô bắt đầu cần bút lên, ngòi bút di chuyển càng nhanh, tâm trạng cô càng không ổn định được, cô mất kiểm soát đưa bút di chuyển một hàng dài, nghệch ngoạc mấy đường cuối cùng trang giấy đó đã không dùng được nữa, Nhu Nhu dừng bút ở dưới trang vở, cô thở gấp mấy hồi.
Nhìn vào trang vở mà mình đã vẽ nghệch ngoạc lên, Nhu Nhu liền xé đi vo tròn rồi vứt ngay vào thùng rác.
Lúc này Thành Thành nhắn tin tới.
“Nhu Nhu, chiều mai em có rảnh không? Anh muốn dẫn em đi chơi.”
Nhu Nhu thấy được dòng tin của Thành Thành cảm giác như đã được an ủi hơn, Nhu Nhu liền trả lời.
“Chiều mai em rảnh, đi chơi ở đâu vậy?”
Thành Thành gửi icon cười.
“Anh đặc biệt muốn dẫn em tới căn cứ bí mật, đem đồ tới đó ngồi chơi đến chiều rồi về.”
Nhu Nhu lại hỏi.
“Chỉ hai chúng ta thôi hả?”
Thành Thành gửi icon ngại ngùng.
“Như thế có được không.”
Nhu Nhu không do dự mà đồng ý ngay.
“Được, vậy ngày mai anh tới đón em, hay em tự đến đó.”
Thành Thành rất nhanh đã đáp lại.
“Anh sẽ tới đón em, em cứ ở nhà đợi anh đi.”
Chiều hôm nay Nhu Nhu cố ý đi ra công viên để đi dạo, đi qua sân bóng len lén để ý mấy người trong hàng rào sắt đó, hôm nay không thấy Thành Thành, Nhu Nhu lấy điện thoại ra xem giờ, bây giờ mới bốn giờ kém, bình thường thì hơn năm giờ mới là giờ mà Thành Thành đá bóng, Nhu Nhu mím môi đi qua đó, như thường lệ cô đi dạo một vòng công viên.
Mải bận ôn thi quá cô đã lâu rồi không ra đây đi dạo, Nhu Nhu đi một vòng đã cảm thấy mệt, tìm đại một gốc cây nào đó nghỉ lại, lần này lại thấy Chu Diễn, cậu ta lại xầm vợt ra đánh cầu lông.
Nhu Nhu thấy cậu ta cầm vợt đi vào sân, chen vào giữa bao nhiêu đứa trẻ con đang chơi kia, cái hành động này làm cô phải nhăn mặt.
Cậu ta thấy cô liền chạy tới, Nhu Nhu định đứng lên bỏ đi rồi, cậu ta lại gọi cô.
“ Nhu Nhu chờ đã.”
Nhu Nhu quay ra nhìn cậu ta, cậu ta lại cười nói trông rất vô tư.
“Có người muốn gặp cậu đó, cậu ở đây chờ một lát nha.”
Nhu Nhu khó chịu với cậu ta, nhưng cũng tò mò muốn biết ai lại đến đây gặp mình, cô đứng im đó, cậu ta nhấn đồng hồ cảm ứng trên cổ tay, đang tìm gọi người đó, bỗng nhiên có người ở phía sau cậu ta gọi.
“Chu Diễn.”
Nhu Nhu lướt mắt thấy Cảnh Hoà và bạn cậu ta thì không muốn ở lại nữa, cô quay người đi, Chu Diễn kéo tay cô lại.
“Đó, họ đến rồi, cậu nói chuyện với họ một chút nha.”
Nhu Nhu gạt tay cậu ta ra, cô nhìn về phía Cảnh Hoà đang dè dặt nhìn mình kia, phía sau còn có Diệc Hi, Nhu Nhu nhìn Diệc Hi không chút cảm xúc nào, cô nhìn Cảnh Hoà nói.
“Tôi tưởng mấy người đã nghỉ chơi rồi, quay lại chơi với nhau sao?”
Cảnh Hoà lập tức kéo Diệc Hi qua chỗ cô nói chuyện.
“Chúng ta đến chỗ nào đó nói chuyện được không, tớ sẽ giải thích với cậu chuyện này.”
Nhu Nhu lắc đầu.
“Nếu là chuyện Diệc Hi làm thì không nói đâu, hôm đó tôi với cậu ta đã giải quyết rồi.”
Cảnh Hoà quay ra nhìn Diệc Hi thắc mắc, Diệc Hi bất giác sờ lên mặt mình, nhìn Nhu Nhu sợ sệt.
Nhu Nhu không nói gì, nhìn Cảnh Hoà có tâm ý như vậy, cô cũng chịu nói chuyện với cậu ta một chút.
Cảnh Hoà đứng đối diện cô không dám nhìn thẳng vào mắt cô, cậu ta cúi gằm mặt xuống, hai tay tự cấu vào nhau, Cảnh Hoà có thói quen nếu căng thẳng quá sẽ tự cấu tay mình để bình tĩnh hơn, Nhu Nhu nhìn cậu ta cấu tay mà không mảy may quan tâm.
Cậu ta đã kể lại chuyện mình biết nhằm gỡ bỏ hiểu lầm của Nhu Nhu, nhưng những chuyện đó cô đều biết, cô cũng đã tự mình tìm đến để giải quyết, căn bản là không muốn dính líu tới họ.
Nhu Nhu gật đầu.
“Rồi sao nữa?”
Cảnh Hoà im lặng, Diệc Hi đứng ở phía sau thì bỏ đi lúc nào không hay, Nhu Nhu thấy cậu ta im lặng được một lúc bèn lên tiếng.
“Sao lại nhất quyết đến tìm tôi để giải quyết hiểu lầm là sao? Các cậu đúng là rảnh thật.”
Nói xong Nhu Nhu quay người đi, Cảnh Hoà vội lên tiếng.
“Chúng ta có thể làm bạn lại được không?”
Nhu Nhu liền lắc đầu, sau những chuyện xảy ra vừa rồi, và cả chuyện trong quá khứ nữa, Nhu Nhu thật sự không thể bỏ qua.
“Không được.”
Thấy cô dứt khoát như vậy Cảnh Hoà càng buồn bã, cậu ta vươn tay ra, Nhu Nhu liền lùi lại.
Cô cũng giải thích với họ luôn.
“Cái tôi của tôi rất cao, cho nên không thể bỏ qua được những chuyện đó, các cậu dễ tính, nhưng tôi thì không.”
Cảnh Hoà lại ủ rũ vươn tay ra lần nữa, muốn nắm lấy tay cô mà năn nỉ, Nhu Nhu lùi lại mấy bước, chợt va phải người nào đó, người ở phía sau còn khoác vai cô, kéo cô ấn vào lòng mình.
Nhu Nhu vội vã quay ra, chợt nở nụ cười, là Thành Thành đứng phía sau cô.
Anh nhìn đám người Cảnh Hoà không mấy vui vẻ gì, thấy Nhu Nhu liên tục lùi lại thì nghĩ họ đang làm khó cô.
“Có chuyện gì nữa vậy?”
Thành Thành nhìn họ hỏi, Cảnh Hoà đưa mắt nhìn anh, nhớ lại lúc trước anh luôn đứng về phía Nhu Nhu, còn từ chối giúp bọn họ gặp cô, lần này nếu như không có Chu Diễn thì còn lâu cô mới gặp bọn họ.
Cảnh Hoà ái ngại nói.
“Không có gì ạ, bọn em chỉ giải quyết hiểu lầm thôi.”
Thành Thành cúi người nhìn Nhu Nhu mỉm cười hỏi.
“Thế đã xong chưa.”
Với khoảng cách gần mặt nhau như vậy, Nhu Nhu ngại ngùng quay mặt đi nhỏ nhẹ trả lời.
“Dạ rồi.”
Thành Thành lập tức kéo Nhu Nhu đi, để lại cho họ ánh nhìn lạnh lùng, Thành Thành lùi ra phía sau Nhu Nhu, nắm hai vai cô đẩy về phía trước, anh nhí nhảnh nói.
“ Đi xem anh đá bóng đi.”
Nhu Nhu ưỡn ngực về phía trước, còn đỏng đảnh đáp.
“Nhưng em muốn đi dạo một chút.”
Thành Thành nhìn giờ trên đồng hồ, còn ba mươi phút nữa mới đến giờ đá, anh lại niềm nở nói.
“Vậy được, để anh đi dạo cùng em, lát nữa em phải đi xem anh đá bóng, được chứ?”
Nhu Nhu bật cười, cái này là đang ép người ta đi thì có.
“Không, không công bằng.”
Thành Thành thôi nắm vai cô, anh bước chân nhanh chóng đi lên ngang bằng cô, cúi đầu nhìn cô rất tình cảm mà hỏi.
“Không công bằng chỗ nào chứ?”
Nhu Nhu cười nói.
“Anh đi dạo với em được mấy phút thôi, mà đòi em đi xem anh đá bóng hơn một tiếng lận, em không đi.”
Thành Thành phì cười.
“Vậy hôm khác anh sẽ đi bù cùng em.”
Nhu Nhu lại bật cười.
“Không cần đâu, em nói đùa đó.”
Nhu Nhu đi theo bước chân anh, một cô gái cao đến vai một chàng trai, bước chân đều nhau, vẻ mặt vui vẻ của họ đã chứng minh họ là một cặp, nhưng thực chất tình bể bình như vậy họ lại chưa là gì cả.
Thành Thành cũng đi cùng Nhu Nhu, cố ý di chuyển một vòng nữa như là đi dạo cùng cô.
Nhu Nhu vẫn im lặng không nói gì, nhưng trong lòng đang muốn gào thét để đối phương nói chuyện với mình, Thành Thành hình như có chút tâm sự, anh trầm ngâm bước đi trong vô thức, mặt nghệt ra.
Nhu Nhu đột như dừng bước chân lại, Thành Thành vẫn bước đi như chẳng biết gì, đến khi tiếng gọi của Nhu Nhu ở phía sau ngăn bước chân anh lại.
“Thành Thành.”
Anh liền dừng chân, quay ra sau nhìn cô mỉm cười, Nhu Nhu cảm nhận được anh đang có khúc mắc gì đó, Nhu Nhu hạ giọng hỏi anh.
“Anh có chuyện gì sao?”
Thành Thành liền lắc đầu.
“Không có đâu, anh đang suy nghĩ linh tinh thôi.”
Thành Thành gượng cười kéo cô đi về phía sân bóng, vẫn như mọi lần đòi cô xem bóng cho bằng được, lần này Thành Thành rất vui vẻ, cứ chốc là lại quay ra nhìn cô.
Xong trận bóng, Nhu Nhu ân cần mua cho anh trai nước, Thành Thành vừa lau mồ hôi vừa kinh ngạc nhận lấy, anh nhìn cô càng vui vẻ hơn.
Theo hẹn, anh và Nhu Nhu hôm sau có buổi hẹn với nhau, Nhu Nhu ra ngoài đường lớn đợi, cô không muốn cho người nhà thấy, Thành Thành cũng bất ngờ khi cô đặc biệt đi ra đứng đợi.
Hai người đi đến căn cứ bí mật, Thành Thành đặc biệt đem theo một ba lô đầy đồ ăn.
Đi đến gốc cây sấu, Thành Thành lấy ra một khăn trải xuống nền cỏ, anh bày đồ ăn vào giữa, còn móc ra hai cốc thủy tinh mà mình đã chuẩn bị, Nhu Nhu đứng nhìn cũng trông mong, cô dè dặt tháo giày ra đưa chân chạm vào khăn đã trải xuống nền, cô hỏi.
“Em có thể vào được chưa?”
Thành Thành vội vã phủi chỗ cho cô ngồi, sau đó yên tâm gật đầu với cô.
“Được, em ngồi xuống đi.”
Nhu Nhu vui vẻ đi vào trong đó ngồi, cô phủi phẳng khăn trải, bày đồ ra theo anh.
Hai người duỗi chân ra, thoải mái nằm trên đó tận hưởng bóng mát của hai gốc cây sấu này, Thành Thành mỉm cười không khỏi cảm thán.
“Hình như đây là lần thứ hai chúng ta đi hẹn hò đúng không, kỳ diệu thật.”
Với Nhu Nhu, đi hẹn hò phải dùng cho hai người đang yêu đương, cô quay ra nhìn Thành Thành với vẻ khó hiểu.
“Chúng ta là hẹn hò sao?”
Thành Thành ái ngại vội vã phủ nhận.
“Anh quen miệng mất rồi, anh cảm thấy đi chơi riêng với nhau là một buổi đi hẹn hò rồi, anh xin lỗi.”
Nhu Nhu bình thản.
“Em thì cảm thấy hẹn hò dùng để chỉ hai người đang yêu nhau thôi, anh cũng có lý của anh.”
Thành Thành mỉm cười, dường như đã quen thuộc với thái độ này của cô, anh ngước lên nhìn tán cây mỉm cười, Nhu Nhu cũng ngước lên nhìn theo.
Nhu Nhu cố ý hỏi.
“Anh thích em thật sao?”
Thành Thành như chưa kịp suy nghĩ đã đáp ngay.
“Thật.”
Nhu Nhu quay ra đã thấy anh ngóc đầu lên nhìn cô, Nhu Nhu bật cười, cô cố ý hỏi thêm.
“Vậy tại sao anh lại thích em?”
Thành Thành nằm xuống, đang nhớ lại lần đầu gặp cô, Nhu Nhu lần đầu nhập học, những người khác đều có bạn đi chung, còn cô thì chỉ có một mình, vẻ mặt lạnh lùng thanh lãnh của cô toát ra một vẻ kiêu ngạo, không khuất phục của một cô gái, làn nắng lướt qua người cô, chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng hôm đó cô mặc, làm cho cả người cô phát sáng, giống như một thần tiên hạ phàm vậy.
Thành Thành chưa thấy ai toả sáng trong trẻo như vậy, ban đầu chỉ nghĩ là mình bị hớp hồn bởi một khoảnh khắc, nhưng dần dần anh thường xuyên để ý cô hơn, thấy cô toàn đi một mình, làm gì cũng một mình, vào đầu năm cô không chấm vệ sinh lớp anh, nhưng mỗi ngày đều đi qua lớp anh, Thành Thành ngồi ở cuối, cứ đến giờ truy bài là anh chỉ cần quay mặt ra thì đã thấy được cô, nhiều lần để ý, càng thấy thích, lúc đó có vài chuyện nổ ra, nghe nói Nhu Nhu đánh bạn, vì bị cậu ta gây chuyện, Thành Thành lại để ý cô hơn, một cô gái trông vô hại, nhưng lại sẵn sàng giơ móng vuốt lên chiến với kẻ thù, Thành Thành chưa bao giờ nghĩ đến hình mẫu bạn gái mà mình sẽ quen, nhưng gặp Nhu Nhu rồi anh mới thấy, bạn gái của anh phải giống như cô, cũng có thể chắc nịch rằng, bạn gái của anh phải là Nhu Nhu.
Trong truyện, ba mẹ cô không ly hôn, họ yêu nhau từ lúc học đại học, sau khi tốt nghiệp thì lấy nhau, sinh ra anh trai cô, sau đó là sinh ra cô.
Bọn họ yêu thương cho cô, sáng cùng ăn sáng, tối đến quây quần bên nhau trò chuyện, thật sự là một cô gái sống trong hạnh phúc, có sự kiêu ngạo, phóng khoáng, ngây thơ mà khó cô gái nào có thể có được.
Nhu Nhu càng đọc càng thấy tủi thân, cô đã thấy cô gái trong truyện rất hạnh phúc, còn cô ngoài đời thì lại không, ba mẹ cô ly hôn, họ không yêu nhau, cô là đứa trẻ sinh ra từ sự cố, ba cưới vợ mới, bây giờ dì ấy đã có con, ba rất quan tâm dì ấy, đi đứng trong nhà đều được ba dìu đi, dì Mẫn đã không được ba cho phép nấu ăn nữa, giờ ba đã thuê đầu bếp mới, mỗi ngày đều nấu những món tốt cho bà bầu, món ăn thanh đạm, ít dầu mỡ, cũng vì thế mà mùi vị của bữa ăn trong nhà bị thay đổi đến chóng mặt, rau chân vịt, bông cải xanh, thịt nạc tuyệt đối, cá hồi hấp ăn đến ngán, cà rốt cũng được thêm vào, các loại đậu trong bữa ăn nhiều không đếm xuể, những thứ đó Nhu Nhu đều kén ăn, cô không thích nhưng vẫn chịu ăn chung, khẩu vị cho nhạt hơn để tốt cho bà bầu, Lâm Thiên cũng không kêu ca gì, nhưng anh ta có mẹ hiểu rõ nên có mấy bữa được chuẩn bị thêm cho đĩa sườn nướng, sườn kho, dù cũng có nhắc Nhu Nhu là khẩu phần chung nhưng Nhu Nhu biết tỏng, nếu không phải vì con trai dì ấy thì sao dì ấy lại yêu cầu thêm phần chứ, Nhu Nhu nghĩ đến đĩa sườn đó là vì Lâm Thiên mà đặc biệt chuẩn bị cô cũng không động đũa một chút nào, cô chịu ăn những đồ mà trước giờ mình kén ăn, mình không thích ăn, sườn cũng là món cô rất thích, nhưng Nhu Nhu có tự ái cao, cô thấy đó là phần riêng của người ta thì không muốn động đến dù chỉ một cái.
Ba mẹ ruột cô đều có cuộc sống riêng, gia đình riêng của họ thật sự hạnh phúc, còn cô thì vẫn không thể hoà hợp được, cô luôn cảm thấy mình là người đứng ngoài lề, mình là người không nên xuất hiện khi ở dưới phòng khách gia đình họ đang nói chuyện vui vẻ, vì cứ mỗi lần cô xuất hiện, họ lại im lặng hướng ánh mắt về phía cô, nhìn cô với vẻ tò mò, sao con bé này lại xuống đây?
Có lần họ trò chuyện hăng say quá, cô xuất hiện họ cũng không biết, sự khác biệt giữa truyện và thực làm Nhu Nhu chạnh lòng, cô buông điện thoại xuống, nhìn vào trang vở đang làm bài tập dở dang của mình, Nhu Nhu tắt điện thoại đi, cô bắt đầu cần bút lên, ngòi bút di chuyển càng nhanh, tâm trạng cô càng không ổn định được, cô mất kiểm soát đưa bút di chuyển một hàng dài, nghệch ngoạc mấy đường cuối cùng trang giấy đó đã không dùng được nữa, Nhu Nhu dừng bút ở dưới trang vở, cô thở gấp mấy hồi.
Nhìn vào trang vở mà mình đã vẽ nghệch ngoạc lên, Nhu Nhu liền xé đi vo tròn rồi vứt ngay vào thùng rác.
Lúc này Thành Thành nhắn tin tới.
“Nhu Nhu, chiều mai em có rảnh không? Anh muốn dẫn em đi chơi.”
Nhu Nhu thấy được dòng tin của Thành Thành cảm giác như đã được an ủi hơn, Nhu Nhu liền trả lời.
“Chiều mai em rảnh, đi chơi ở đâu vậy?”
Thành Thành gửi icon cười.
“Anh đặc biệt muốn dẫn em tới căn cứ bí mật, đem đồ tới đó ngồi chơi đến chiều rồi về.”
Nhu Nhu lại hỏi.
“Chỉ hai chúng ta thôi hả?”
Thành Thành gửi icon ngại ngùng.
“Như thế có được không.”
Nhu Nhu không do dự mà đồng ý ngay.
“Được, vậy ngày mai anh tới đón em, hay em tự đến đó.”
Thành Thành rất nhanh đã đáp lại.
“Anh sẽ tới đón em, em cứ ở nhà đợi anh đi.”
Chiều hôm nay Nhu Nhu cố ý đi ra công viên để đi dạo, đi qua sân bóng len lén để ý mấy người trong hàng rào sắt đó, hôm nay không thấy Thành Thành, Nhu Nhu lấy điện thoại ra xem giờ, bây giờ mới bốn giờ kém, bình thường thì hơn năm giờ mới là giờ mà Thành Thành đá bóng, Nhu Nhu mím môi đi qua đó, như thường lệ cô đi dạo một vòng công viên.
Mải bận ôn thi quá cô đã lâu rồi không ra đây đi dạo, Nhu Nhu đi một vòng đã cảm thấy mệt, tìm đại một gốc cây nào đó nghỉ lại, lần này lại thấy Chu Diễn, cậu ta lại xầm vợt ra đánh cầu lông.
Nhu Nhu thấy cậu ta cầm vợt đi vào sân, chen vào giữa bao nhiêu đứa trẻ con đang chơi kia, cái hành động này làm cô phải nhăn mặt.
Cậu ta thấy cô liền chạy tới, Nhu Nhu định đứng lên bỏ đi rồi, cậu ta lại gọi cô.
“ Nhu Nhu chờ đã.”
Nhu Nhu quay ra nhìn cậu ta, cậu ta lại cười nói trông rất vô tư.
“Có người muốn gặp cậu đó, cậu ở đây chờ một lát nha.”
Nhu Nhu khó chịu với cậu ta, nhưng cũng tò mò muốn biết ai lại đến đây gặp mình, cô đứng im đó, cậu ta nhấn đồng hồ cảm ứng trên cổ tay, đang tìm gọi người đó, bỗng nhiên có người ở phía sau cậu ta gọi.
“Chu Diễn.”
Nhu Nhu lướt mắt thấy Cảnh Hoà và bạn cậu ta thì không muốn ở lại nữa, cô quay người đi, Chu Diễn kéo tay cô lại.
“Đó, họ đến rồi, cậu nói chuyện với họ một chút nha.”
Nhu Nhu gạt tay cậu ta ra, cô nhìn về phía Cảnh Hoà đang dè dặt nhìn mình kia, phía sau còn có Diệc Hi, Nhu Nhu nhìn Diệc Hi không chút cảm xúc nào, cô nhìn Cảnh Hoà nói.
“Tôi tưởng mấy người đã nghỉ chơi rồi, quay lại chơi với nhau sao?”
Cảnh Hoà lập tức kéo Diệc Hi qua chỗ cô nói chuyện.
“Chúng ta đến chỗ nào đó nói chuyện được không, tớ sẽ giải thích với cậu chuyện này.”
Nhu Nhu lắc đầu.
“Nếu là chuyện Diệc Hi làm thì không nói đâu, hôm đó tôi với cậu ta đã giải quyết rồi.”
Cảnh Hoà quay ra nhìn Diệc Hi thắc mắc, Diệc Hi bất giác sờ lên mặt mình, nhìn Nhu Nhu sợ sệt.
Nhu Nhu không nói gì, nhìn Cảnh Hoà có tâm ý như vậy, cô cũng chịu nói chuyện với cậu ta một chút.
Cảnh Hoà đứng đối diện cô không dám nhìn thẳng vào mắt cô, cậu ta cúi gằm mặt xuống, hai tay tự cấu vào nhau, Cảnh Hoà có thói quen nếu căng thẳng quá sẽ tự cấu tay mình để bình tĩnh hơn, Nhu Nhu nhìn cậu ta cấu tay mà không mảy may quan tâm.
Cậu ta đã kể lại chuyện mình biết nhằm gỡ bỏ hiểu lầm của Nhu Nhu, nhưng những chuyện đó cô đều biết, cô cũng đã tự mình tìm đến để giải quyết, căn bản là không muốn dính líu tới họ.
Nhu Nhu gật đầu.
“Rồi sao nữa?”
Cảnh Hoà im lặng, Diệc Hi đứng ở phía sau thì bỏ đi lúc nào không hay, Nhu Nhu thấy cậu ta im lặng được một lúc bèn lên tiếng.
“Sao lại nhất quyết đến tìm tôi để giải quyết hiểu lầm là sao? Các cậu đúng là rảnh thật.”
Nói xong Nhu Nhu quay người đi, Cảnh Hoà vội lên tiếng.
“Chúng ta có thể làm bạn lại được không?”
Nhu Nhu liền lắc đầu, sau những chuyện xảy ra vừa rồi, và cả chuyện trong quá khứ nữa, Nhu Nhu thật sự không thể bỏ qua.
“Không được.”
Thấy cô dứt khoát như vậy Cảnh Hoà càng buồn bã, cậu ta vươn tay ra, Nhu Nhu liền lùi lại.
Cô cũng giải thích với họ luôn.
“Cái tôi của tôi rất cao, cho nên không thể bỏ qua được những chuyện đó, các cậu dễ tính, nhưng tôi thì không.”
Cảnh Hoà lại ủ rũ vươn tay ra lần nữa, muốn nắm lấy tay cô mà năn nỉ, Nhu Nhu lùi lại mấy bước, chợt va phải người nào đó, người ở phía sau còn khoác vai cô, kéo cô ấn vào lòng mình.
Nhu Nhu vội vã quay ra, chợt nở nụ cười, là Thành Thành đứng phía sau cô.
Anh nhìn đám người Cảnh Hoà không mấy vui vẻ gì, thấy Nhu Nhu liên tục lùi lại thì nghĩ họ đang làm khó cô.
“Có chuyện gì nữa vậy?”
Thành Thành nhìn họ hỏi, Cảnh Hoà đưa mắt nhìn anh, nhớ lại lúc trước anh luôn đứng về phía Nhu Nhu, còn từ chối giúp bọn họ gặp cô, lần này nếu như không có Chu Diễn thì còn lâu cô mới gặp bọn họ.
Cảnh Hoà ái ngại nói.
“Không có gì ạ, bọn em chỉ giải quyết hiểu lầm thôi.”
Thành Thành cúi người nhìn Nhu Nhu mỉm cười hỏi.
“Thế đã xong chưa.”
Với khoảng cách gần mặt nhau như vậy, Nhu Nhu ngại ngùng quay mặt đi nhỏ nhẹ trả lời.
“Dạ rồi.”
Thành Thành lập tức kéo Nhu Nhu đi, để lại cho họ ánh nhìn lạnh lùng, Thành Thành lùi ra phía sau Nhu Nhu, nắm hai vai cô đẩy về phía trước, anh nhí nhảnh nói.
“ Đi xem anh đá bóng đi.”
Nhu Nhu ưỡn ngực về phía trước, còn đỏng đảnh đáp.
“Nhưng em muốn đi dạo một chút.”
Thành Thành nhìn giờ trên đồng hồ, còn ba mươi phút nữa mới đến giờ đá, anh lại niềm nở nói.
“Vậy được, để anh đi dạo cùng em, lát nữa em phải đi xem anh đá bóng, được chứ?”
Nhu Nhu bật cười, cái này là đang ép người ta đi thì có.
“Không, không công bằng.”
Thành Thành thôi nắm vai cô, anh bước chân nhanh chóng đi lên ngang bằng cô, cúi đầu nhìn cô rất tình cảm mà hỏi.
“Không công bằng chỗ nào chứ?”
Nhu Nhu cười nói.
“Anh đi dạo với em được mấy phút thôi, mà đòi em đi xem anh đá bóng hơn một tiếng lận, em không đi.”
Thành Thành phì cười.
“Vậy hôm khác anh sẽ đi bù cùng em.”
Nhu Nhu lại bật cười.
“Không cần đâu, em nói đùa đó.”
Nhu Nhu đi theo bước chân anh, một cô gái cao đến vai một chàng trai, bước chân đều nhau, vẻ mặt vui vẻ của họ đã chứng minh họ là một cặp, nhưng thực chất tình bể bình như vậy họ lại chưa là gì cả.
Thành Thành cũng đi cùng Nhu Nhu, cố ý di chuyển một vòng nữa như là đi dạo cùng cô.
Nhu Nhu vẫn im lặng không nói gì, nhưng trong lòng đang muốn gào thét để đối phương nói chuyện với mình, Thành Thành hình như có chút tâm sự, anh trầm ngâm bước đi trong vô thức, mặt nghệt ra.
Nhu Nhu đột như dừng bước chân lại, Thành Thành vẫn bước đi như chẳng biết gì, đến khi tiếng gọi của Nhu Nhu ở phía sau ngăn bước chân anh lại.
“Thành Thành.”
Anh liền dừng chân, quay ra sau nhìn cô mỉm cười, Nhu Nhu cảm nhận được anh đang có khúc mắc gì đó, Nhu Nhu hạ giọng hỏi anh.
“Anh có chuyện gì sao?”
Thành Thành liền lắc đầu.
“Không có đâu, anh đang suy nghĩ linh tinh thôi.”
Thành Thành gượng cười kéo cô đi về phía sân bóng, vẫn như mọi lần đòi cô xem bóng cho bằng được, lần này Thành Thành rất vui vẻ, cứ chốc là lại quay ra nhìn cô.
Xong trận bóng, Nhu Nhu ân cần mua cho anh trai nước, Thành Thành vừa lau mồ hôi vừa kinh ngạc nhận lấy, anh nhìn cô càng vui vẻ hơn.
Theo hẹn, anh và Nhu Nhu hôm sau có buổi hẹn với nhau, Nhu Nhu ra ngoài đường lớn đợi, cô không muốn cho người nhà thấy, Thành Thành cũng bất ngờ khi cô đặc biệt đi ra đứng đợi.
Hai người đi đến căn cứ bí mật, Thành Thành đặc biệt đem theo một ba lô đầy đồ ăn.
Đi đến gốc cây sấu, Thành Thành lấy ra một khăn trải xuống nền cỏ, anh bày đồ ăn vào giữa, còn móc ra hai cốc thủy tinh mà mình đã chuẩn bị, Nhu Nhu đứng nhìn cũng trông mong, cô dè dặt tháo giày ra đưa chân chạm vào khăn đã trải xuống nền, cô hỏi.
“Em có thể vào được chưa?”
Thành Thành vội vã phủi chỗ cho cô ngồi, sau đó yên tâm gật đầu với cô.
“Được, em ngồi xuống đi.”
Nhu Nhu vui vẻ đi vào trong đó ngồi, cô phủi phẳng khăn trải, bày đồ ra theo anh.
Hai người duỗi chân ra, thoải mái nằm trên đó tận hưởng bóng mát của hai gốc cây sấu này, Thành Thành mỉm cười không khỏi cảm thán.
“Hình như đây là lần thứ hai chúng ta đi hẹn hò đúng không, kỳ diệu thật.”
Với Nhu Nhu, đi hẹn hò phải dùng cho hai người đang yêu đương, cô quay ra nhìn Thành Thành với vẻ khó hiểu.
“Chúng ta là hẹn hò sao?”
Thành Thành ái ngại vội vã phủ nhận.
“Anh quen miệng mất rồi, anh cảm thấy đi chơi riêng với nhau là một buổi đi hẹn hò rồi, anh xin lỗi.”
Nhu Nhu bình thản.
“Em thì cảm thấy hẹn hò dùng để chỉ hai người đang yêu nhau thôi, anh cũng có lý của anh.”
Thành Thành mỉm cười, dường như đã quen thuộc với thái độ này của cô, anh ngước lên nhìn tán cây mỉm cười, Nhu Nhu cũng ngước lên nhìn theo.
Nhu Nhu cố ý hỏi.
“Anh thích em thật sao?”
Thành Thành như chưa kịp suy nghĩ đã đáp ngay.
“Thật.”
Nhu Nhu quay ra đã thấy anh ngóc đầu lên nhìn cô, Nhu Nhu bật cười, cô cố ý hỏi thêm.
“Vậy tại sao anh lại thích em?”
Thành Thành nằm xuống, đang nhớ lại lần đầu gặp cô, Nhu Nhu lần đầu nhập học, những người khác đều có bạn đi chung, còn cô thì chỉ có một mình, vẻ mặt lạnh lùng thanh lãnh của cô toát ra một vẻ kiêu ngạo, không khuất phục của một cô gái, làn nắng lướt qua người cô, chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng hôm đó cô mặc, làm cho cả người cô phát sáng, giống như một thần tiên hạ phàm vậy.
Thành Thành chưa thấy ai toả sáng trong trẻo như vậy, ban đầu chỉ nghĩ là mình bị hớp hồn bởi một khoảnh khắc, nhưng dần dần anh thường xuyên để ý cô hơn, thấy cô toàn đi một mình, làm gì cũng một mình, vào đầu năm cô không chấm vệ sinh lớp anh, nhưng mỗi ngày đều đi qua lớp anh, Thành Thành ngồi ở cuối, cứ đến giờ truy bài là anh chỉ cần quay mặt ra thì đã thấy được cô, nhiều lần để ý, càng thấy thích, lúc đó có vài chuyện nổ ra, nghe nói Nhu Nhu đánh bạn, vì bị cậu ta gây chuyện, Thành Thành lại để ý cô hơn, một cô gái trông vô hại, nhưng lại sẵn sàng giơ móng vuốt lên chiến với kẻ thù, Thành Thành chưa bao giờ nghĩ đến hình mẫu bạn gái mà mình sẽ quen, nhưng gặp Nhu Nhu rồi anh mới thấy, bạn gái của anh phải giống như cô, cũng có thể chắc nịch rằng, bạn gái của anh phải là Nhu Nhu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương