Yêu Em Nhiều Đến Thế
Chương 74
Nhu Nhu cũng tò mò tên đàn ông đó rốt cuộc là ai, cô nghe theo tin đồn gửi bức ảnh mình chụp được cho Hà Hồng Thiên xem, hỏi anh ta đây có phải trưởng phòng nhân sự của anh ta không.
Hà Hồng Thiên cũng không bất ngờ lắm.
"Anh ấy đang viết đơn xin nghỉ việc rồi, vậy tin đồn đó là thật hả."
Nhu Nhu cũng lén nhắn lại.
"Em không biết, chị Hồng cũng đang viết đơn xin nghỉ việc đây."
Buổi chiều hôm ấy chị vẫn làm việc, chỉ là hạng mục với Nhu Nhu chị ấy đã bàn giao hết lại cho cô, chị Hồng dành hết cả buổi chiều để chuyển giao hết công việc, cuối giờ chị ấy đã lên nộp đơn xin nghỉ, trưởng phòng bộ phận đã khuyên chị ấy gần tiếng đồng hồ, nhưng sau khi chị ấy đi ra thì đã cầm hộp giấy lên dọn hết đồ trên bàn làm việc của mình đi.
Nhu Nhu đi theo sau chị ấy xuống đến cổng công ty, từng bước chân của chị ấy nặng nề, Nhu Nhu đối với tình cảnh này hoàn toàn không tin chị ấy lại làm như thế, dù là đối tượng kia là người yêu cũ của chị ấy đi nữa, chị ấy đã lụy người cũ đến mấy năm nhưng gặp lại và biết người ấy đã kết hôn chị ấy đã vô cùng dè chừng còn gì.
Cũng cũng lúc này Hà Hồng Thiên đi theo sau một người đàn ông xuống đến cổng công ty, Nhu Nhu lần đầu tiên thấy trưởng phòng nhân sự, lúc trước cô đến phỏng vấn cũng không gặp anh ta, khi được nhận rồi cô cũng ít khi xuống phòng nhân sự, mỗi lần xuống chỉ gặp giám đốc nhân sự, còn anh ta thì bây giờ cô mới thấy.
Hà Hồng Thiên xuống đến nhìn thấy cô liền mỉm cười vẫy tay, người đàn ông kia thấy chị Hồng ở phía trước, mặc kệ trên tay có đang bê chiếc hộp nặng cũng lao về phía chị ấy, liên tục gọi chị ấy.
"Hồng, Trình Hồng."
Chị Hồng quay ra, sau khi thấy anh ta thì chị Hồng lập tức quay mặt đi muốn trốn tránh.
Anh ta đi lên kéo chị lại, Hà Hồng Thiên cũng đi đến gần cô, hai người hướng mắt về phía hai người bên kia, chị
Hồng ngoảnh mặt đi, anh ta vẫn cố chấp kéo chị lại, sau khi thấy khuôn mặt vẫn còn đỏ của chị và cúc áo trên cùng bị đứt mất, đầu tóc chị ấy còn bù xù, anh ta có hơi đau lòng nói.
"Đau lắm không."
Chị Hồng hít một hơi kìm nén sự cáu kỉnh của mình.
"Anh muốn cái gì đây? Anh lại muốn vợ anh đánh ghen tôi nữa à."
Nhu Nhu và Hà Hồng Thiên có thể nghe được cuộc hội thoại của họ, hai người cố tình bước lên vài bước để nghe cho rõ hơn.
Anh ta sau khi nghe chị Hồng nói thế cũng thú nhận luôn.
"Anh sẽ ly hôn, chiều nay anh và cô ấy đã nói chuyện rồi, bọn anh quyết định ly hôn."
Nhu Nhu nghe được thì kinh ngạc, cô quay ra nhìn Hà Hồng Thiên buột miệng hỏi.
"Bọn họ sẽ không tái hợp đâu đúng không."
Hà Hồng Thiên không biết gì.
"Nếu là vợ cũ thì anh nghĩ là không."
Nhu Nhu lập tức nói.
"Không, ý em là hai người họ là người yêu cũ đó, anh nghĩ sau khi anh ta ly hôn thì họ có yêu lại không."
Hà Hồng Thiên cũng kinh ngạc, nhưng sau đó anh cũng lắc đầu, còn chị Hồng thì đã không bình tĩnh được, chị ấy đã bỏ hộp đồ của mình xuống để lấy mấy giây tát vào mặt anh ta một cái.
Chị Hồng khó chịu nhìn anh ta.
"Vì anh mà tôi ra nông nỗi này đấy, anh nhất định phải làm thế à."
Nói xong thì chị Hồng cũng bỏ về, bỏ lại anh ta đứng như chờ trồng ở đó.
Dương Trình đã chờ cô nãy giờ ở bên đường, cậu ta khi thấy cô đứng bên cạnh một người đàn ông hóng hớt chuyện gì đấy thì đã đi về phía này.
Cậu ta cố tình gọi lớn tên của cô.
"Nhu ơi."
Cô và Hà Hồng Thiên cùng lúc quay ra sau nhìn cậu ta, lúc này Hà Hồng Thiên cũng có người gọi ở phía ngược lại, là anh bạn hàng xóm lần trước.
"Thiên."
Nhu Nhu và Hà Hồng Thiên cũng tạm biệt nhau, cô tâm trạng rối bời đi về phía Dương Trình, cô gượng cười.
"Bây giờ đi luôn sao."
Dương Trình gật đầu.
"Mình cũng vừa mới tan làm thôi, mình đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi, bây giờ thì đi chứ."
Nhu Nhu dường như miễn cưỡng gật đầu, Dương Trình dẫn cô về phía xe sau đó ga lăng mở cửa xe cho cô.
Nhu Nhu im lặng từ lúc lên xe, Dương Trình không muốn im lặng như vậy đã cố tình khơi chuyện để nói.
"Hồi nãy cậu và người đàn ông đó đứng xem cái gì vậy."
Nhu Nhu gượng cười.
"Chút xích mích của đồng nghiệp thôi."
Nhu Nhu trả lời xong thì câu chuyện cũng đi vào ngõ cụt, Dương Trình không biết phải nói gì nữa.
Cả hai lại im lặng cho đến khi đến được nhà hàng.
Cậu ta đặt một bàn hai người rất sang trọng ở khách sạn, bàn chỉ dành riêng cho các cặp đôi, khi đến Nhu Nhu cũng ngại ngùng, nhân viên dẫn hai người đi đến đó mời chào nhiệt tình, còn nhắc đến chuyện gì mà hẹn hò.
Dương Trình vừa ngồi xuống thì cũng cầm menu lên mà thân quen nói với cô.
"Ở đây có mấy món Ý rất ngon, cậu có muốn ăn Spaghetti không."
Nhu Nhu chợt cảm thấy quen thuộc, cô bây giờ cũng không có tâm trạng chọn món gì đó bày vẽ ra, cô gật đầu đồng ý đại.
Hai người vừa ăn vừa ái ngại, Dương Trình vẫn hay lướt mắt sang nhìn cô, còn Nhu Nhu thì ăn từng chút từng chút sợi mỳ.
Cậu ta thường xuyên thấy được cô mặc những bộ đồ công sở, nghiêm túc xinh đẹp của cô trong công việc thì rất vui, cũng lần đầu tiên mời được cô đi ăn, làm cậu ta vui hơn bao giờ hết.
"Hôm nay cậu thấy thế nào."
Nhu Nhu nghĩ đến những chuyện ở công ty, cô mím môi không hài lòng lắm.
"Không vui."
Dương Trình liền lấy cớ bắt chuyện nữa.
"Không vui sao, gặp phải chuyện gì à."
Nhu Nhu gượng cười, trong đầu đã nghĩ câu để đá đểu cậu ta.
(Gặp phải anh em nhà cậu là cả ngày của tôi liền không vui.]
"Chỉ là tâm trạng có chút khó chịu thôi, không sao cả."
Dương Trình lại mỉm cười.
"Mình thì thấy rất vui, sau bao lần cậu từ chối thì bây giờ cậu đã đồng ý đi ăn với mình."
Nhu Nhu nhìn sang chỗ khác, cô gượng cười mà không nói gì.
Sau khi ăn xong, Dương Trình lấy cớ có chuyện muốn nói để đi dạo với cô, hai người đi dạo ở công viên gần đó,
Dương Trình bắt đầu nói những chuyện mà cậu ta đi làm đã gặp phải, cậu ta hoàn toàn chìm đắm trong câu chuyện của mình và cảm giác được đi bên cạnh Nhu Nhu.
Nhu Nhu cũng kiên nhẫn bước đi và nghe câu chuyện nhàm chán của cậu ta, cuối cùng thì cũng đến lúc hạ màn, mục đích cuối cùng của cậu ta đã đến lúc nói ra rồi.
"Nhu này, mình có chuyện muốn nói."
Nhu Nhu cũng gật đầu, cô biết tỏng cậu ta định nói gì rồi nhưng vẫn giả vờ như không biết.
"Ò cậu nói đi."
Dương Trình nghiêm túc nhìn vào mắt cô, đôi mắt phản chiếu ánh đèn đường vàng lấp lánh trong đêm tối, đối với cậu ta đôi mắt đó như ánh lửa rực nhóm lên ngọn lửa tình yêu trong tim cậu ta.
"Mình thích cậu, mình biết cậu không thích mình, nhưng mình muốn được theo đuổi cậu."
Thái độ của cô lại rất thản nhiên, như đã biết trước được điều này.
Một người đàn ông cứ tìm cách để thân thiết với cô thì khả năng cao là anh ta thích cô, những điều đó làm sao mà
Nhu Nhu không biết cho được.
Nhu Nhu nhìn cậu ta mỉm cười, cô hỏi.
"Từ bao giờ vậy?"
Dương Trình mỉm cười nhớ lại chuyện cũ, cậu ta nhớ tới lần gặp đầu tiên của hai người càng vui hơn.
"Tớ đã thích cậu từ lần gặp đầu tiên."
Nhu Nhu đã nghĩ tới hôm đến nhà hàng đó.
"Là ở nhà hàng năm đó hả, cũng lâu thật chứ."
Dương Trình lại phủ nhận, hình như trước đó cậu ta đã thấy cô, chỉ là cô thực sự không để ý đến cậu ta thôi.
"Không phải, trước đó tớ đã thấy cậu, lúc cậu đánh một bạn nữ ấy, cậu đã nắm tóc cậu ta giật xuống sau đó tát liên hồi vào mặt cậu ta, lần đầu tiên tớ thấy con gái đánh nhau, cũng bất ngờ về cách mà cậu chút giận."
Hôm đó cô đã chạy tới trường quốc tế gặp Diệc Hi để nói chuyện, cũng có tương tác một chút, cô ái ngại cười một cái, cô tự lẩm bẩm.
"Mấy người đàn ông bây giờ kỳ lạ thật."
Dương Trình đang rất mong ngóng câu trả lời của cô, Nhu Nhu nhìn cậu ta gượng cười rồi cũng thẳng thắn nói.
"Nhưng mình không thích cậu."
Cậu ta liền chống chế bằng cách nói lại câu của mình.
"Mình sẽ theo đuổi cậu, mình sẽ tán tỉnh cậu cho đến khi cậu thích mình."
Câu nói đó lại gợi nhớ cho Nhu Nhu về quãng thời gian học cấp ba trước đây, Nhu Nhu được Thành Thành tỏ tình và cô cũng đã từ chối như thế này, lúc đó Thành Thành cũng nói như vậy.
"Em không thích anh cũng không sao, nhưng sau này sẽ thích anh thôi, anh sẽ theo đuổi em, anh sẽ tán tỉnh em cho đến khi em thích anh thì thôi."
Nhu Nhu bật cười, Dương Trình thấy được thì bối rối.
"Tôi sẽ không thích cậu đâu, ai cũng được trừ cậu ra."
Cậu ta có vẻ hoang mang, Nhu Nhu đã chặt đứt hết hy vọng của cậu ta.
"Sao vậy, ai cũng có thể tại sao mình thì lại không, mình không tốt sao?"
Nhu Nhu dứt khoát nói cho cậu ta biết.
"Vì em trai của cậu, em trai cậu chính là nguyên nhân khiến tôi không thể thích cậu, nếu cậu muốn biết thì đi mà hỏi cậu ta đi."
Nhu Nhu cũng chỉ lấy cớ đó từ chối cậu ta mà thôi, lý do đầu tiên chính là cô thật sự không thể ưa cậu ta, cô cũng không nghĩ được là hai người sẽ yêu nhau được.
Cô cho rằng một người tài giỏi như cậu ta nên có một người phụ nữ giỏi xứng danh để đứng bên cạnh, cô đã rất cố gắng để không có khúc mắc gì với cậu ta, nhưng không thể nào thân thiết được.
Cô mỉm cười khuyên cậu ta.
"Cậu cũng đừng thích tôi, dù cậu có cố đến đâu cũng không khiến tôi thích cậu được, tôi cũng không tốt đẹp như trong mắt cậu thấy đâu."
Dương Trình bật cười, cậu ta có vẻ không chấp nhận được, cậu ta đã nói cái tên mà Nhu Nhu giấu mãi trong tim
ra.
"Vì Thành Thành hả? Vì anh ta nên cậu từ chối mình?"
Những tưởng là vì người nào đó ở bên kia trái đất nên cậu ta bị từ chối, nhưng Nhu Nhu đã nói một câu tát thẳng mặt cậu ta.
"Không, là tôi không thích cậu, mãi mãi không thích cậu."
Nói xong thì Nhu Nhu lấy cớ bỏ về, Dương Trình đứng bất động ở đó, cậu ta nghĩ lại những câu mà Nhu Nhu đã nói, hoàn toàn không can tâm.
Nhu Nhu trên đường đi về đã bật cười khi nghĩ đến chuyện vừa rồi, Dương Trình đúng là người kỳ lạ, cậu ta có thể thích một người nào đó khi thấy người đó đánh nhau ư.
Chị Hồng vừa nghỉ việc thì rất nhanh ở bộ phận đã có quản lý mới, hạng mục của Nhu Nhu cũng được chị ấy nhận.
Tuy nhiên Nhu Nhu không thích chị ta cho lắm, quản lý mới là Trịnh Đình, chị ta ăn mặc lịch sự, nhẹ nhàng kín đáo, lúc nào cũng quần tây và sơ mi đủ các loại màu, chị ta còn đeo một cặp kính cận dày cộp, tóc lúc nào cũng buộc đuôi ngựa, vẻ ngoài đó chăng khiến Nhu Nhu khó chịu, nhưng tính cách của chị ta làm cô khá khó chịu.
Trịnh Đình hơi dè dặt, kiệm lời, bao lần hạng mục bị đội khác chèn ép cũng chỉ nhắm mắt cho qua, Nhu Nhu tự hỏi là chị ta lên làm quản lý bằng cách nào, cô vô cùng khó chịu với kiếu làm việc này.
Một tuần trôi qua, đám cưới của Lâm Thiên và Dương Lý cũng đã đến ngày tổ chức, lễ cưới được tổ chức ở khách sạn cao cấp, lễ đường được trang trí bằng những đóá hoa hồng tươi và nở to nhất, bó hoa cưới cũng là những bông hồng nở đẹp nhất.
Dương Lý có thai nhưng vẫn chưa lộ bụng, mặc váy cưới vẫn rất xinh đẹp, người bạn thân mấy năm giờ đã kết hôn với anh kế của cô.
Nhu Nhu tâm trạng cũng khá hỗn loạn, thế là sau này cô sẽ phải gọi Dương Lý là chị dâu, chú rể cũng đang chỉnh lại nơ trên cổ áo của mình.
Chắc chắn anh ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi, vẻ mặt anh ta vô cùng hào hứng.
Cô dâu chú rể đứng trên lễ đường đối mặt với nhau và đọc những lời từ những bức thư mà mình gửi cho đối phương, sau đó đọc lời thề rồi trao cho nhau một nụ hôn.
Khoảng khắc đó những người đến dự đều ồ ạt vỗ tay, Nhu Nhu ngồi ở dưới cũng vỗ tay, nhìn người ta hạnh phúc đương nhiên cô rất vui.
Cô cũng không biết được rằng ở mấy hàng ghế sau có người đàn ông vẫn đang hướng mắt về phía cô, Dương Trình vần không thể từ bỏ được cô.
Thấy Nhu Nhu cười ngây ngô vỗ tay cho hạnh phúc của người khác, Dương Trình đã tự lẩm bẩm.
"Mình sẽ cho cậu ấy được sự hạnh phúc ấy."
Hà Hồng Thiên cũng không bất ngờ lắm.
"Anh ấy đang viết đơn xin nghỉ việc rồi, vậy tin đồn đó là thật hả."
Nhu Nhu cũng lén nhắn lại.
"Em không biết, chị Hồng cũng đang viết đơn xin nghỉ việc đây."
Buổi chiều hôm ấy chị vẫn làm việc, chỉ là hạng mục với Nhu Nhu chị ấy đã bàn giao hết lại cho cô, chị Hồng dành hết cả buổi chiều để chuyển giao hết công việc, cuối giờ chị ấy đã lên nộp đơn xin nghỉ, trưởng phòng bộ phận đã khuyên chị ấy gần tiếng đồng hồ, nhưng sau khi chị ấy đi ra thì đã cầm hộp giấy lên dọn hết đồ trên bàn làm việc của mình đi.
Nhu Nhu đi theo sau chị ấy xuống đến cổng công ty, từng bước chân của chị ấy nặng nề, Nhu Nhu đối với tình cảnh này hoàn toàn không tin chị ấy lại làm như thế, dù là đối tượng kia là người yêu cũ của chị ấy đi nữa, chị ấy đã lụy người cũ đến mấy năm nhưng gặp lại và biết người ấy đã kết hôn chị ấy đã vô cùng dè chừng còn gì.
Cũng cũng lúc này Hà Hồng Thiên đi theo sau một người đàn ông xuống đến cổng công ty, Nhu Nhu lần đầu tiên thấy trưởng phòng nhân sự, lúc trước cô đến phỏng vấn cũng không gặp anh ta, khi được nhận rồi cô cũng ít khi xuống phòng nhân sự, mỗi lần xuống chỉ gặp giám đốc nhân sự, còn anh ta thì bây giờ cô mới thấy.
Hà Hồng Thiên xuống đến nhìn thấy cô liền mỉm cười vẫy tay, người đàn ông kia thấy chị Hồng ở phía trước, mặc kệ trên tay có đang bê chiếc hộp nặng cũng lao về phía chị ấy, liên tục gọi chị ấy.
"Hồng, Trình Hồng."
Chị Hồng quay ra, sau khi thấy anh ta thì chị Hồng lập tức quay mặt đi muốn trốn tránh.
Anh ta đi lên kéo chị lại, Hà Hồng Thiên cũng đi đến gần cô, hai người hướng mắt về phía hai người bên kia, chị
Hồng ngoảnh mặt đi, anh ta vẫn cố chấp kéo chị lại, sau khi thấy khuôn mặt vẫn còn đỏ của chị và cúc áo trên cùng bị đứt mất, đầu tóc chị ấy còn bù xù, anh ta có hơi đau lòng nói.
"Đau lắm không."
Chị Hồng hít một hơi kìm nén sự cáu kỉnh của mình.
"Anh muốn cái gì đây? Anh lại muốn vợ anh đánh ghen tôi nữa à."
Nhu Nhu và Hà Hồng Thiên có thể nghe được cuộc hội thoại của họ, hai người cố tình bước lên vài bước để nghe cho rõ hơn.
Anh ta sau khi nghe chị Hồng nói thế cũng thú nhận luôn.
"Anh sẽ ly hôn, chiều nay anh và cô ấy đã nói chuyện rồi, bọn anh quyết định ly hôn."
Nhu Nhu nghe được thì kinh ngạc, cô quay ra nhìn Hà Hồng Thiên buột miệng hỏi.
"Bọn họ sẽ không tái hợp đâu đúng không."
Hà Hồng Thiên không biết gì.
"Nếu là vợ cũ thì anh nghĩ là không."
Nhu Nhu lập tức nói.
"Không, ý em là hai người họ là người yêu cũ đó, anh nghĩ sau khi anh ta ly hôn thì họ có yêu lại không."
Hà Hồng Thiên cũng kinh ngạc, nhưng sau đó anh cũng lắc đầu, còn chị Hồng thì đã không bình tĩnh được, chị ấy đã bỏ hộp đồ của mình xuống để lấy mấy giây tát vào mặt anh ta một cái.
Chị Hồng khó chịu nhìn anh ta.
"Vì anh mà tôi ra nông nỗi này đấy, anh nhất định phải làm thế à."
Nói xong thì chị Hồng cũng bỏ về, bỏ lại anh ta đứng như chờ trồng ở đó.
Dương Trình đã chờ cô nãy giờ ở bên đường, cậu ta khi thấy cô đứng bên cạnh một người đàn ông hóng hớt chuyện gì đấy thì đã đi về phía này.
Cậu ta cố tình gọi lớn tên của cô.
"Nhu ơi."
Cô và Hà Hồng Thiên cùng lúc quay ra sau nhìn cậu ta, lúc này Hà Hồng Thiên cũng có người gọi ở phía ngược lại, là anh bạn hàng xóm lần trước.
"Thiên."
Nhu Nhu và Hà Hồng Thiên cũng tạm biệt nhau, cô tâm trạng rối bời đi về phía Dương Trình, cô gượng cười.
"Bây giờ đi luôn sao."
Dương Trình gật đầu.
"Mình cũng vừa mới tan làm thôi, mình đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi, bây giờ thì đi chứ."
Nhu Nhu dường như miễn cưỡng gật đầu, Dương Trình dẫn cô về phía xe sau đó ga lăng mở cửa xe cho cô.
Nhu Nhu im lặng từ lúc lên xe, Dương Trình không muốn im lặng như vậy đã cố tình khơi chuyện để nói.
"Hồi nãy cậu và người đàn ông đó đứng xem cái gì vậy."
Nhu Nhu gượng cười.
"Chút xích mích của đồng nghiệp thôi."
Nhu Nhu trả lời xong thì câu chuyện cũng đi vào ngõ cụt, Dương Trình không biết phải nói gì nữa.
Cả hai lại im lặng cho đến khi đến được nhà hàng.
Cậu ta đặt một bàn hai người rất sang trọng ở khách sạn, bàn chỉ dành riêng cho các cặp đôi, khi đến Nhu Nhu cũng ngại ngùng, nhân viên dẫn hai người đi đến đó mời chào nhiệt tình, còn nhắc đến chuyện gì mà hẹn hò.
Dương Trình vừa ngồi xuống thì cũng cầm menu lên mà thân quen nói với cô.
"Ở đây có mấy món Ý rất ngon, cậu có muốn ăn Spaghetti không."
Nhu Nhu chợt cảm thấy quen thuộc, cô bây giờ cũng không có tâm trạng chọn món gì đó bày vẽ ra, cô gật đầu đồng ý đại.
Hai người vừa ăn vừa ái ngại, Dương Trình vẫn hay lướt mắt sang nhìn cô, còn Nhu Nhu thì ăn từng chút từng chút sợi mỳ.
Cậu ta thường xuyên thấy được cô mặc những bộ đồ công sở, nghiêm túc xinh đẹp của cô trong công việc thì rất vui, cũng lần đầu tiên mời được cô đi ăn, làm cậu ta vui hơn bao giờ hết.
"Hôm nay cậu thấy thế nào."
Nhu Nhu nghĩ đến những chuyện ở công ty, cô mím môi không hài lòng lắm.
"Không vui."
Dương Trình liền lấy cớ bắt chuyện nữa.
"Không vui sao, gặp phải chuyện gì à."
Nhu Nhu gượng cười, trong đầu đã nghĩ câu để đá đểu cậu ta.
(Gặp phải anh em nhà cậu là cả ngày của tôi liền không vui.]
"Chỉ là tâm trạng có chút khó chịu thôi, không sao cả."
Dương Trình lại mỉm cười.
"Mình thì thấy rất vui, sau bao lần cậu từ chối thì bây giờ cậu đã đồng ý đi ăn với mình."
Nhu Nhu nhìn sang chỗ khác, cô gượng cười mà không nói gì.
Sau khi ăn xong, Dương Trình lấy cớ có chuyện muốn nói để đi dạo với cô, hai người đi dạo ở công viên gần đó,
Dương Trình bắt đầu nói những chuyện mà cậu ta đi làm đã gặp phải, cậu ta hoàn toàn chìm đắm trong câu chuyện của mình và cảm giác được đi bên cạnh Nhu Nhu.
Nhu Nhu cũng kiên nhẫn bước đi và nghe câu chuyện nhàm chán của cậu ta, cuối cùng thì cũng đến lúc hạ màn, mục đích cuối cùng của cậu ta đã đến lúc nói ra rồi.
"Nhu này, mình có chuyện muốn nói."
Nhu Nhu cũng gật đầu, cô biết tỏng cậu ta định nói gì rồi nhưng vẫn giả vờ như không biết.
"Ò cậu nói đi."
Dương Trình nghiêm túc nhìn vào mắt cô, đôi mắt phản chiếu ánh đèn đường vàng lấp lánh trong đêm tối, đối với cậu ta đôi mắt đó như ánh lửa rực nhóm lên ngọn lửa tình yêu trong tim cậu ta.
"Mình thích cậu, mình biết cậu không thích mình, nhưng mình muốn được theo đuổi cậu."
Thái độ của cô lại rất thản nhiên, như đã biết trước được điều này.
Một người đàn ông cứ tìm cách để thân thiết với cô thì khả năng cao là anh ta thích cô, những điều đó làm sao mà
Nhu Nhu không biết cho được.
Nhu Nhu nhìn cậu ta mỉm cười, cô hỏi.
"Từ bao giờ vậy?"
Dương Trình mỉm cười nhớ lại chuyện cũ, cậu ta nhớ tới lần gặp đầu tiên của hai người càng vui hơn.
"Tớ đã thích cậu từ lần gặp đầu tiên."
Nhu Nhu đã nghĩ tới hôm đến nhà hàng đó.
"Là ở nhà hàng năm đó hả, cũng lâu thật chứ."
Dương Trình lại phủ nhận, hình như trước đó cậu ta đã thấy cô, chỉ là cô thực sự không để ý đến cậu ta thôi.
"Không phải, trước đó tớ đã thấy cậu, lúc cậu đánh một bạn nữ ấy, cậu đã nắm tóc cậu ta giật xuống sau đó tát liên hồi vào mặt cậu ta, lần đầu tiên tớ thấy con gái đánh nhau, cũng bất ngờ về cách mà cậu chút giận."
Hôm đó cô đã chạy tới trường quốc tế gặp Diệc Hi để nói chuyện, cũng có tương tác một chút, cô ái ngại cười một cái, cô tự lẩm bẩm.
"Mấy người đàn ông bây giờ kỳ lạ thật."
Dương Trình đang rất mong ngóng câu trả lời của cô, Nhu Nhu nhìn cậu ta gượng cười rồi cũng thẳng thắn nói.
"Nhưng mình không thích cậu."
Cậu ta liền chống chế bằng cách nói lại câu của mình.
"Mình sẽ theo đuổi cậu, mình sẽ tán tỉnh cậu cho đến khi cậu thích mình."
Câu nói đó lại gợi nhớ cho Nhu Nhu về quãng thời gian học cấp ba trước đây, Nhu Nhu được Thành Thành tỏ tình và cô cũng đã từ chối như thế này, lúc đó Thành Thành cũng nói như vậy.
"Em không thích anh cũng không sao, nhưng sau này sẽ thích anh thôi, anh sẽ theo đuổi em, anh sẽ tán tỉnh em cho đến khi em thích anh thì thôi."
Nhu Nhu bật cười, Dương Trình thấy được thì bối rối.
"Tôi sẽ không thích cậu đâu, ai cũng được trừ cậu ra."
Cậu ta có vẻ hoang mang, Nhu Nhu đã chặt đứt hết hy vọng của cậu ta.
"Sao vậy, ai cũng có thể tại sao mình thì lại không, mình không tốt sao?"
Nhu Nhu dứt khoát nói cho cậu ta biết.
"Vì em trai của cậu, em trai cậu chính là nguyên nhân khiến tôi không thể thích cậu, nếu cậu muốn biết thì đi mà hỏi cậu ta đi."
Nhu Nhu cũng chỉ lấy cớ đó từ chối cậu ta mà thôi, lý do đầu tiên chính là cô thật sự không thể ưa cậu ta, cô cũng không nghĩ được là hai người sẽ yêu nhau được.
Cô cho rằng một người tài giỏi như cậu ta nên có một người phụ nữ giỏi xứng danh để đứng bên cạnh, cô đã rất cố gắng để không có khúc mắc gì với cậu ta, nhưng không thể nào thân thiết được.
Cô mỉm cười khuyên cậu ta.
"Cậu cũng đừng thích tôi, dù cậu có cố đến đâu cũng không khiến tôi thích cậu được, tôi cũng không tốt đẹp như trong mắt cậu thấy đâu."
Dương Trình bật cười, cậu ta có vẻ không chấp nhận được, cậu ta đã nói cái tên mà Nhu Nhu giấu mãi trong tim
ra.
"Vì Thành Thành hả? Vì anh ta nên cậu từ chối mình?"
Những tưởng là vì người nào đó ở bên kia trái đất nên cậu ta bị từ chối, nhưng Nhu Nhu đã nói một câu tát thẳng mặt cậu ta.
"Không, là tôi không thích cậu, mãi mãi không thích cậu."
Nói xong thì Nhu Nhu lấy cớ bỏ về, Dương Trình đứng bất động ở đó, cậu ta nghĩ lại những câu mà Nhu Nhu đã nói, hoàn toàn không can tâm.
Nhu Nhu trên đường đi về đã bật cười khi nghĩ đến chuyện vừa rồi, Dương Trình đúng là người kỳ lạ, cậu ta có thể thích một người nào đó khi thấy người đó đánh nhau ư.
Chị Hồng vừa nghỉ việc thì rất nhanh ở bộ phận đã có quản lý mới, hạng mục của Nhu Nhu cũng được chị ấy nhận.
Tuy nhiên Nhu Nhu không thích chị ta cho lắm, quản lý mới là Trịnh Đình, chị ta ăn mặc lịch sự, nhẹ nhàng kín đáo, lúc nào cũng quần tây và sơ mi đủ các loại màu, chị ta còn đeo một cặp kính cận dày cộp, tóc lúc nào cũng buộc đuôi ngựa, vẻ ngoài đó chăng khiến Nhu Nhu khó chịu, nhưng tính cách của chị ta làm cô khá khó chịu.
Trịnh Đình hơi dè dặt, kiệm lời, bao lần hạng mục bị đội khác chèn ép cũng chỉ nhắm mắt cho qua, Nhu Nhu tự hỏi là chị ta lên làm quản lý bằng cách nào, cô vô cùng khó chịu với kiếu làm việc này.
Một tuần trôi qua, đám cưới của Lâm Thiên và Dương Lý cũng đã đến ngày tổ chức, lễ cưới được tổ chức ở khách sạn cao cấp, lễ đường được trang trí bằng những đóá hoa hồng tươi và nở to nhất, bó hoa cưới cũng là những bông hồng nở đẹp nhất.
Dương Lý có thai nhưng vẫn chưa lộ bụng, mặc váy cưới vẫn rất xinh đẹp, người bạn thân mấy năm giờ đã kết hôn với anh kế của cô.
Nhu Nhu tâm trạng cũng khá hỗn loạn, thế là sau này cô sẽ phải gọi Dương Lý là chị dâu, chú rể cũng đang chỉnh lại nơ trên cổ áo của mình.
Chắc chắn anh ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi, vẻ mặt anh ta vô cùng hào hứng.
Cô dâu chú rể đứng trên lễ đường đối mặt với nhau và đọc những lời từ những bức thư mà mình gửi cho đối phương, sau đó đọc lời thề rồi trao cho nhau một nụ hôn.
Khoảng khắc đó những người đến dự đều ồ ạt vỗ tay, Nhu Nhu ngồi ở dưới cũng vỗ tay, nhìn người ta hạnh phúc đương nhiên cô rất vui.
Cô cũng không biết được rằng ở mấy hàng ghế sau có người đàn ông vẫn đang hướng mắt về phía cô, Dương Trình vần không thể từ bỏ được cô.
Thấy Nhu Nhu cười ngây ngô vỗ tay cho hạnh phúc của người khác, Dương Trình đã tự lẩm bẩm.
"Mình sẽ cho cậu ấy được sự hạnh phúc ấy."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương