Yêu Lần Nữa

Chương 10: Ghen tị



Trung tâm thương mại sầm uất, Hoàng Nam và Ngọc Anh sánh bước bên nhau đã thu hút mọi ánh nhìn ngưỡng mộ. Họ bước vào cửa hàng thời trang xa xỉ, nhân viên bán hàng lập tức tiến đến chào đón họ với nụ cười rạng rỡ quen thuộc. Nhân viên ở đây mỗi ngày gặp qua không ít khách hàng, nên chỉ vừa nhìn đã nhận ra hai người trước mặt đều là người có tiền. Cũng dễ hiểu thôi, chiếc đồng hồ Hoàng Nam đang mang đã có giá hơn một tỷ.

Hoàng Nam không ngại thân phận đích thân chọn những bộ trang phục đắt tiền nhất cho cô, từ những chiếc váy dạ hội lộng lẫy đến những bộ đồ công sở thanh lịch.

“Anh mua cho em nhiều quần áo như vậy làm gì?” Vốn dĩ cô chỉ muốn có thời gian ở bên cạnh anh, nên mới bày ra chuyện mua sắm này. Không ngờ tới anh lại hào phóng như vậy, một lúc mua cả bộ sưu tập.

“Em thích bộ nào nhất?” Hoàng Nam hỏi, giọng nói trầm ấm và dịu dàng.

Ngọc Anh chỉ vào một chiếc váy dạ hội màu xanh lam thêu hoa tinh xảo. “Em thích bộ này.”

“Được rồi, chúng ta lấy nó.” anh nói, không chút do dự mà cho người gói chiếc váy lại.

Cứ như vậy mặc kệ cô phản đối thế nào, chỉ cần là món đồ anh thấy đẹp mắt đều mua hết cho cô, cô nhân viên hôm nay quả là may mắn chỉ cần một buổi bán hàng đã chạy đủ KPI tháng này.

Sau khi rời khỏi cửa hàng thời trang bọn họ ghé thăm các cửa hàng trang sức, mỹ phẩm và phụ kiện. Hoàng Nam không tiếc tiền mua cho cô những món đồ xa xỉ nhất, khiến cô cảm thấy như một nàng công chúa được chiều chuộng.

“Anh không cần phải mua nhiều thứ cho em như vậy” Ngọc Anh nói, cố gắng ngăn anh lại.

“Anh muốn em có tất cả những gì em thích.” Hoàng Nam đáp, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô đầy tình cảm. “Em xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp nhất.”

“Có anh là đã đủ rồi, anh là điều mà em muốn nhất.” Cô mỉm cười dịu dàng, cảm động trước sự cưng chiều của anh.

Khi bọn họ định rời khỏi trung tâm thương mại, liền gặp phải Vũ Ánh Nguyệt.

Vũ Ánh Nguyệt từ xa đã nhìn thấy Hoàng Nam, cô ta chỉnh trang lại bản thân một chút vui vẻ định tiến đến phía anh. Bất ngờ nhìn thấy Ngọc Anh vừa từ phòng thử đồ bên cạnh đi ra, Hoàng Nam vừa nhìn thấy đã không giấu được nụ cười sủng nịnh cùng yêu chiều. Đích thân đeo lên cổ cô một sợi dây chuyền tinh xảo.



Sợi dây chuyền đó là món đồ mà cô ta muốn mua.

Tại sao Ngọc Anh luôn cướp thứ đồ mà cô ta muốn chứ?

“Anh Hoàng Nam, Ngọc Anh trùng hợp quá.” Vũ Ánh Nguyệt giữ nụ cười thân thiện trên môi, ánh mắt cô ta dừng lại trên sợi dây chuyền tinh xảo đang lấp lánh trên cổ Ngọc Anh.

Hoàng Nam chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ xem như chào hỏi, ngược lại Ngọc Anh bên cạnh tỏ ra vô cùng phấn khích.

“Ánh Nguyệt, cậu cũng đến mua sắm sao?” Ngọc Anh hỏi, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc.

“Mình đã mua xong rồi, đang định đi ăn trưa. Hai người có muốn đi cùng không?” Vũ Ánh Nguyệt đáp, đôi mắt mong đợi hướng về phía Hoàng Nam.

Hoàng Nam tất nhiên muốn ở riêng với người yêu, đối với lời mời bất ngờ của Vũ Ánh Nguyệt không mấy hứng thú. Anh vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt mong chờ của cô ngốc nhà mình khiến anh thoáng do dự.

“Hoàng Nam, chúng ta cùng đi có được không?” Ngọc Anh giữ cánh tay anh, đôi mắt hạnh to tròn khẽ chớp.

Hoàng Nam nào chịu được sự dễ thương siêu cấp này, đành thuận theo.

“Được thôi” Hoàng Nam cuối cùng cũng đồng ý.

Vũ Ánh Nguyệt nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cô ta cong lên như vầng trăng khuyết. Cô ta khoác tay Ngọc Anh đi nhanh về phía trước.

Cô ta ghét phải nhìn thấy hai người họ đi cạnh nhau.
Chương trước Chương tiếp