Yêu Lần Nữa
Chương 9: Âm mưu
Trong căn phòng làm việc sang trọng, Khắc Hưng như một con thú dữ đang gào thét. Anh ta đập phá mọi thứ trong tầm mắt, những mảnh thủy tinh vỡ vụn dưới chân anh ta. Cơn thịnh nộ của anh ta bùng phát như một ngọn núi lửa, thiêu rụi mọi thứ xung quanh. Anh ta nhìn những bức ảnh mà thám tử vừa gửi đến. Những bức ảnh đó ghi lại cảnh Ngọc Anh, đang tay trong tay với Hoàng Nam.
Khắc Hưng nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận. Anh ta không thể tin được người phụ nữ của anh ta lại bị kẻ khác trắng trợn cướp mất. Anh ta đã dành rất nhiều thời gian để lên kế hoạch, nhưng không ngờ lại bị phá hỏng bởi sự xuất hiện của Hoàng Nam. Anh ta cầm lấy một bức ảnh, xé nát nó thành từng mảnh nhỏ. Những mảnh ảnh rơi lả tả trên sàn nhà.
“Ông chủ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Tên cấp dưới hỏi, anh ta nhận ra ông chủ đang tức giận. Vốn dĩ kế hoạch này dùng để nhắm vào nhà họ Đặng, nếu để Hoàng Nam cưới được Ngọc Anh chẳng khác nào giúp anh ta như hổ mọc thêm cánh.
Khắc Hưng đập mạnh tay xuống bàn, khiến những bức ảnh khác cũng rơi xuống. Anh ta nhìn chằm chằm vào những bức ảnh đó, đôi mắt tràn ngập sự căm hận. “Tôi muốn Hoàng Nam phải chết!”
Khắc Hưng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, phía dưới là thành phố hoa lệ rực rỡ. Những tòa nhà cao tầng san sát nhau, nhưng trong mắt anh ta, chúng chỉ là những khối bê tông vô hồn. Những kí ức tuổi thơ đau khổ hiện lên trong tâm trí.
***
Trong khuôn viên rợp bóng cây xanh của Đại học Bách Khoa Hồ Chí Minh, Ngọc Anh bước vào giảng đường với thần thái tự tin. Cô đã đăng ký theo học chương trình thạc sĩ, cô muốn được đào tạo chuyên sâu để hỗ trợ công việc kinh doanh của gia đình. Cô không muốn để người khác dễ dàng dắt mũi như trước nữa. Sản nghiệp trong nhà cũng không thể chỉ dựa vào một mình anh trai cô, huống hồ anh cũng có sự nghiệp riêng.
Khi cô bước vào lớp học, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng. Những ánh mắt tò mò và lời xì xào đánh giá bắt đầu vang lên. “Nghe nói cô ta chỉ biết chơi bời, học hành thì chẳng ra sao” một cô gái tóc dài buông xõa khinh khỉnh nói.
“Đúng vậy, toàn đi tiệc tùng, mua sắm, chẳng thấy học hành gì cả” một chàng trai đeo kính gật gù đồng tình.
“Mà cũng phải thôi, nhà giàu có thế cơ mà, học hành làm gì cho mệt.” một cô gái khác cười khẩy.
“Nhưng mà đẹp thì phải công nhận là đẹp thật.” một chàng trai khác lại lên tiếng, giọng điệu có phần ngưỡng mộ.
“Đẹp thì có ích gì, đầu óc rỗng tuếch” cô gái tóc dài đáp trả.
Sinh viên trong lớp, phần lớn là những người trẻ tuổi đầy tham vọng, không thể không chú ý đến xuất thân giàu có của Ngọc Anh. Bọn họ đều cho rằng cô chỉ là một tiểu thư kiêu kỳ, đến trường là để giết thời gian. Thật chất phần nhiều đều đang ghen tị với cuộc sống thoải mái về tiền bạc của cô.
Những lời đàm tiếu khó nghe vốn không làm Ngọc Anh nao núng. Cô dù chỉ mới 25 tuổi nhưng tính ra đã trải qua không ít sóng gió, huống hồ hiện tại cô là cô gái có vẻ ngoài 25 tuổi nhưng bộ não và tinh thần thép này là của Ngọc Anh U30.
Cuối tuần, Hoàng Nam lái chiếc xe sang trọng đến trước căn hộ của Ngọc Anh. Anh bấm chuông cửa. Một lát sau, cánh cửa mở ra, Ngọc Anh xuất hiện trong bộ váy hoa nhí xinh xắn.
“Hoàng Nam, anh đến rồi!” Ngọc Anh chạy đến ôm chầm lấy anh.
Hoàng Nam nhẹ nhàng ôm lấy cô, cưng chiều hôn lên trán cô một nụ hôn “Anh đến đón em đi mua sắm.”
“Chúng ta đi thôi.” Ngọc Anh nắm tay Hoàng Nam, cùng anh bước xuống xe.
Trong nhà ông bà Lê nãy giờ vẫn đang nắp phía sau, họ không ngờ bọn trẻ lại có tiến triển nhanh như thế. Hài lòng nhìn nhau cười.
“Ông à, tôi thấy chúng ta rất nhanh thôi sẽ có cháu bồng.” Bà Lê cười rõ tươi, hưng phấn đánh vào bả vai ông Diệp.
Ông sớm đã quen với thói quen xấu này của vợ, nắm lấy bàn tay bà tránh lát nữa lại bị đánh oan. “Chuyện này phải nhanh chóng liên lạc với ông Đặng, chuẩn bị chọn ngày lành là vừa.”
Khắc Hưng nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận. Anh ta không thể tin được người phụ nữ của anh ta lại bị kẻ khác trắng trợn cướp mất. Anh ta đã dành rất nhiều thời gian để lên kế hoạch, nhưng không ngờ lại bị phá hỏng bởi sự xuất hiện của Hoàng Nam. Anh ta cầm lấy một bức ảnh, xé nát nó thành từng mảnh nhỏ. Những mảnh ảnh rơi lả tả trên sàn nhà.
“Ông chủ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Tên cấp dưới hỏi, anh ta nhận ra ông chủ đang tức giận. Vốn dĩ kế hoạch này dùng để nhắm vào nhà họ Đặng, nếu để Hoàng Nam cưới được Ngọc Anh chẳng khác nào giúp anh ta như hổ mọc thêm cánh.
Khắc Hưng đập mạnh tay xuống bàn, khiến những bức ảnh khác cũng rơi xuống. Anh ta nhìn chằm chằm vào những bức ảnh đó, đôi mắt tràn ngập sự căm hận. “Tôi muốn Hoàng Nam phải chết!”
Khắc Hưng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, phía dưới là thành phố hoa lệ rực rỡ. Những tòa nhà cao tầng san sát nhau, nhưng trong mắt anh ta, chúng chỉ là những khối bê tông vô hồn. Những kí ức tuổi thơ đau khổ hiện lên trong tâm trí.
***
Trong khuôn viên rợp bóng cây xanh của Đại học Bách Khoa Hồ Chí Minh, Ngọc Anh bước vào giảng đường với thần thái tự tin. Cô đã đăng ký theo học chương trình thạc sĩ, cô muốn được đào tạo chuyên sâu để hỗ trợ công việc kinh doanh của gia đình. Cô không muốn để người khác dễ dàng dắt mũi như trước nữa. Sản nghiệp trong nhà cũng không thể chỉ dựa vào một mình anh trai cô, huống hồ anh cũng có sự nghiệp riêng.
Khi cô bước vào lớp học, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng. Những ánh mắt tò mò và lời xì xào đánh giá bắt đầu vang lên. “Nghe nói cô ta chỉ biết chơi bời, học hành thì chẳng ra sao” một cô gái tóc dài buông xõa khinh khỉnh nói.
“Đúng vậy, toàn đi tiệc tùng, mua sắm, chẳng thấy học hành gì cả” một chàng trai đeo kính gật gù đồng tình.
“Mà cũng phải thôi, nhà giàu có thế cơ mà, học hành làm gì cho mệt.” một cô gái khác cười khẩy.
“Nhưng mà đẹp thì phải công nhận là đẹp thật.” một chàng trai khác lại lên tiếng, giọng điệu có phần ngưỡng mộ.
“Đẹp thì có ích gì, đầu óc rỗng tuếch” cô gái tóc dài đáp trả.
Sinh viên trong lớp, phần lớn là những người trẻ tuổi đầy tham vọng, không thể không chú ý đến xuất thân giàu có của Ngọc Anh. Bọn họ đều cho rằng cô chỉ là một tiểu thư kiêu kỳ, đến trường là để giết thời gian. Thật chất phần nhiều đều đang ghen tị với cuộc sống thoải mái về tiền bạc của cô.
Những lời đàm tiếu khó nghe vốn không làm Ngọc Anh nao núng. Cô dù chỉ mới 25 tuổi nhưng tính ra đã trải qua không ít sóng gió, huống hồ hiện tại cô là cô gái có vẻ ngoài 25 tuổi nhưng bộ não và tinh thần thép này là của Ngọc Anh U30.
Cuối tuần, Hoàng Nam lái chiếc xe sang trọng đến trước căn hộ của Ngọc Anh. Anh bấm chuông cửa. Một lát sau, cánh cửa mở ra, Ngọc Anh xuất hiện trong bộ váy hoa nhí xinh xắn.
“Hoàng Nam, anh đến rồi!” Ngọc Anh chạy đến ôm chầm lấy anh.
Hoàng Nam nhẹ nhàng ôm lấy cô, cưng chiều hôn lên trán cô một nụ hôn “Anh đến đón em đi mua sắm.”
“Chúng ta đi thôi.” Ngọc Anh nắm tay Hoàng Nam, cùng anh bước xuống xe.
Trong nhà ông bà Lê nãy giờ vẫn đang nắp phía sau, họ không ngờ bọn trẻ lại có tiến triển nhanh như thế. Hài lòng nhìn nhau cười.
“Ông à, tôi thấy chúng ta rất nhanh thôi sẽ có cháu bồng.” Bà Lê cười rõ tươi, hưng phấn đánh vào bả vai ông Diệp.
Ông sớm đã quen với thói quen xấu này của vợ, nắm lấy bàn tay bà tránh lát nữa lại bị đánh oan. “Chuyện này phải nhanh chóng liên lạc với ông Đặng, chuẩn bị chọn ngày lành là vừa.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương