Yêu Lần Nữa
Chương 21: Hợp tác
Nhà hàng Hoa Sứ
Phòng bao của nhà hàng được thiết kế theo phong cách sang trọng và riêng tư, tạo không gian độc lập cho khách hàng. Hoàng Nam đến đúng giờ hẹn, vừa đến phòng bao đã thấy một người đàn ông đang đợi sẵn từ trước.
“Hoàng Nam” Nguyễn Minh Tuấn nở một nụ cười đắc ý, ngồi bắt chéo chân ở trên ghế, sở dĩ như thế vì ông ta tin rằng cuộc hẹn này sẽ mang đến cho mình lợi ích.
Hoàng Nam nhìn thấy thái độ hời hợt của ông ta, mặt không cảm xúc bước vào, người phục vụ biết phép tắc sau khi nhận lại thực đơn liền lui ra ngoài, thuận tiện đóng cánh cửa lại. Trong phòng phút chốc chìm vào tĩnh lặng, một lúc lâu không ai nói gì, cuối cùng Nguyễn Minh Tuấn bức bối đành lên tiếng trước, phá tan không khí ngột ngạt.
“Không biết hôm nay hẹn tôi ra là có việc gì?”
Hôm nay ông ta nhận được thông báo của thư ký, nói Hoàng Nam muốn hẹn ông ta ăn một bữa cơm. Lúc đầu ông ta khá bất ngờ, phải biết rằng bọn họ từ trước đến nay chỉ bằng mặt chứ không hề bằng lòng.
“Ông Tuấn, chúng ta từ trước đến nay luôn ở phía đối lập nhau. Tôi biết ông cũng không muốn bản thân mình có thêm kẻ thù, chi bằng chúng ta đứng về một chiến tuyến.”
Hoàng Nam từ tốn nói, xong hớp một ngụm rượu, rồi thong thả chờ đợi phản ứng của ông ta. Ngọc Anh đã dọn đường cho mối quan hệ làm ăn của Nguyễn Minh Tuấn và Khắc Hưng, anh tin chắc trong tay lão ta đã nắm không ít chứng cứ phi pháp của Khắc Hưng.
Trước tiên giải quyết xong chuyện của Khắc Hưng, bảo vệ Ngọc Anh. Chuyện về sau anh có thể từ từ tìm cách giải quyết. Nguyễn Minh Tuấn bị thái độ khiêm nhường của anh là cho sững người, nhưng ông ta rất nhanh lấy lại phản ứng.
“Anh nói những lời này tôi vẫn chưa hiểu lắm, đứng cùng anh tôi được lợi ích gì?” Ông ta mân mê mép ly thủy tinh sáng bóng, bình tĩnh hỏi.
Chim vì mồi, người vì lợi ích. Nếu không nói rõ thứ ông ta có thể nhận được thì e là khó lòng hợp tác.
“Chẳng phải ông muốn vị trí phó bộ trưởng sao? Tôi sẽ đề bạt ông vào vị trí mà ông muốn. Sau khi nhiệm kỳ của tôi kết thúc, chức vị bộ trưởng này…”
Hoàng Nam nói đến đây liền dừng một chút, Nguyễn Minh Tuấn tất nhiên không phải kẻ ngốc, bấy nhiêu đấy cũng đủ làm ông ta hiểu ý của anh.
“Hợp tác vui vẻ.”
Nguyễn Minh Tuấn nở một nụ cười đắc thắng, vui vẻ đồng ý điều kiện mà Hoàng Nam đưa ra. Quả nhiên ông ta là một kẻ chỉ nghĩ đến lợi ích của chính mình, sẵn sàng bán đứng Khắc Hưng để đạt được mục đích.
***
Kim Thảo trở về nhà riêng sau một ngày dài mệt mỏi, trong nhà tối om như mực, vừa mở cửa ra đã thấy một bóng người ngồi thu lu trên ghế sô pha. Cô bị dọa sợ, hét lớn một tiếng thất thanh.
“Hét cái gì?” Khắc Hưng đã say, trên người nồng nặc mùi rượu, áo sơ mi nhàu nhĩ tùy tiện bị người ta kéo ra khỏi sơ vin, trong giọng nói mang vài phần lè nhè.
Lúc biết người trong phòng là Khắc Hưng không khiến cô bỏ xuống lo lắng, ngược lại một cảm giác áp bứt khiến cô không thể thở nổi. Khắc Hưng loạng choạng bước đến gần, ôm lấy cô một cách thô lỗ. Kim Thảo bị cái ôm này làm cho sợ hãi, cô cảm thấy kinh tởm mỗi khi bị anh ta đụng chạm.
“Đừng…” Giọng cô khẩn trương, nghe như sắp khóc đến nơi.
“Sao? Cô nghĩ mình sắp đủ lông đủ cánh nên hôm nay dám chống đối tôi.” Khắc Hưng tỏ ra không vui, anh ta nhăn mặt, đôi lông mày khẽ chau. Lực tay cũng trở nên mạnh hơn, truyền đến tay cô cảm giác đau đớn.
“Tôi không có.” Kim Thảo càng khẩn trương càng khiến anh ta trở nên tức giận, chỉ một vài động tác đơn giản đã ép chặt cô lên cánh cửa.
“Em nên nhớ bản thân mình là người phụ nữ của ai.” Nói rồi anh ta cởi bỏ thắt lưng, vén váy cô lên, không hề thương xót mà ép buộc cô.
Ở ngay cửa ra vào, Kim Thảo bị Khắc Hưng làm nhục không thương tiếc. Bờ môi đỏ mọng bị cắn đỏ, in hằn dấu răng. Cô sợ bản thân sẽ không thể kiềm chế mà phát ra âm thanh rên rỉ hèn hạ.
Một đêm này Kim Thảo bị dày vò không ít lần, cô vừa đau đớn vừa cảm thấy bản thân nhơ nhuốc. Giọt nước mắt theo khóe mắt bất lực rơi xuống. Mang theo cơ thể đau nhức vào phòng tắm, mở vòi sen gửi hết đi những dấu vết hoan ái. Cô dùng nước nóng ngâm cơ thể mình thật lâu, lâu đến mức làn da ửng đỏ mới hài lòng đứng dậy mặc quần áo.
Kim Thảo đứng trước gương nhìn gương mặt phờ phạc của bản thân, nhớ ra hôm nay không phải chu kỳ an toàn. Lục tìm trong ngăn nhỏ bí mật ở tủ trang điểm, cô nhét một viên thuốc nhỏ vào miệng. Vị đắng lan ra khắp khoang miệng, Kim Thảo nghĩ thật giống với cuộc đời mình.
Phòng bao của nhà hàng được thiết kế theo phong cách sang trọng và riêng tư, tạo không gian độc lập cho khách hàng. Hoàng Nam đến đúng giờ hẹn, vừa đến phòng bao đã thấy một người đàn ông đang đợi sẵn từ trước.
“Hoàng Nam” Nguyễn Minh Tuấn nở một nụ cười đắc ý, ngồi bắt chéo chân ở trên ghế, sở dĩ như thế vì ông ta tin rằng cuộc hẹn này sẽ mang đến cho mình lợi ích.
Hoàng Nam nhìn thấy thái độ hời hợt của ông ta, mặt không cảm xúc bước vào, người phục vụ biết phép tắc sau khi nhận lại thực đơn liền lui ra ngoài, thuận tiện đóng cánh cửa lại. Trong phòng phút chốc chìm vào tĩnh lặng, một lúc lâu không ai nói gì, cuối cùng Nguyễn Minh Tuấn bức bối đành lên tiếng trước, phá tan không khí ngột ngạt.
“Không biết hôm nay hẹn tôi ra là có việc gì?”
Hôm nay ông ta nhận được thông báo của thư ký, nói Hoàng Nam muốn hẹn ông ta ăn một bữa cơm. Lúc đầu ông ta khá bất ngờ, phải biết rằng bọn họ từ trước đến nay chỉ bằng mặt chứ không hề bằng lòng.
“Ông Tuấn, chúng ta từ trước đến nay luôn ở phía đối lập nhau. Tôi biết ông cũng không muốn bản thân mình có thêm kẻ thù, chi bằng chúng ta đứng về một chiến tuyến.”
Hoàng Nam từ tốn nói, xong hớp một ngụm rượu, rồi thong thả chờ đợi phản ứng của ông ta. Ngọc Anh đã dọn đường cho mối quan hệ làm ăn của Nguyễn Minh Tuấn và Khắc Hưng, anh tin chắc trong tay lão ta đã nắm không ít chứng cứ phi pháp của Khắc Hưng.
Trước tiên giải quyết xong chuyện của Khắc Hưng, bảo vệ Ngọc Anh. Chuyện về sau anh có thể từ từ tìm cách giải quyết. Nguyễn Minh Tuấn bị thái độ khiêm nhường của anh là cho sững người, nhưng ông ta rất nhanh lấy lại phản ứng.
“Anh nói những lời này tôi vẫn chưa hiểu lắm, đứng cùng anh tôi được lợi ích gì?” Ông ta mân mê mép ly thủy tinh sáng bóng, bình tĩnh hỏi.
Chim vì mồi, người vì lợi ích. Nếu không nói rõ thứ ông ta có thể nhận được thì e là khó lòng hợp tác.
“Chẳng phải ông muốn vị trí phó bộ trưởng sao? Tôi sẽ đề bạt ông vào vị trí mà ông muốn. Sau khi nhiệm kỳ của tôi kết thúc, chức vị bộ trưởng này…”
Hoàng Nam nói đến đây liền dừng một chút, Nguyễn Minh Tuấn tất nhiên không phải kẻ ngốc, bấy nhiêu đấy cũng đủ làm ông ta hiểu ý của anh.
“Hợp tác vui vẻ.”
Nguyễn Minh Tuấn nở một nụ cười đắc thắng, vui vẻ đồng ý điều kiện mà Hoàng Nam đưa ra. Quả nhiên ông ta là một kẻ chỉ nghĩ đến lợi ích của chính mình, sẵn sàng bán đứng Khắc Hưng để đạt được mục đích.
***
Kim Thảo trở về nhà riêng sau một ngày dài mệt mỏi, trong nhà tối om như mực, vừa mở cửa ra đã thấy một bóng người ngồi thu lu trên ghế sô pha. Cô bị dọa sợ, hét lớn một tiếng thất thanh.
“Hét cái gì?” Khắc Hưng đã say, trên người nồng nặc mùi rượu, áo sơ mi nhàu nhĩ tùy tiện bị người ta kéo ra khỏi sơ vin, trong giọng nói mang vài phần lè nhè.
Lúc biết người trong phòng là Khắc Hưng không khiến cô bỏ xuống lo lắng, ngược lại một cảm giác áp bứt khiến cô không thể thở nổi. Khắc Hưng loạng choạng bước đến gần, ôm lấy cô một cách thô lỗ. Kim Thảo bị cái ôm này làm cho sợ hãi, cô cảm thấy kinh tởm mỗi khi bị anh ta đụng chạm.
“Đừng…” Giọng cô khẩn trương, nghe như sắp khóc đến nơi.
“Sao? Cô nghĩ mình sắp đủ lông đủ cánh nên hôm nay dám chống đối tôi.” Khắc Hưng tỏ ra không vui, anh ta nhăn mặt, đôi lông mày khẽ chau. Lực tay cũng trở nên mạnh hơn, truyền đến tay cô cảm giác đau đớn.
“Tôi không có.” Kim Thảo càng khẩn trương càng khiến anh ta trở nên tức giận, chỉ một vài động tác đơn giản đã ép chặt cô lên cánh cửa.
“Em nên nhớ bản thân mình là người phụ nữ của ai.” Nói rồi anh ta cởi bỏ thắt lưng, vén váy cô lên, không hề thương xót mà ép buộc cô.
Ở ngay cửa ra vào, Kim Thảo bị Khắc Hưng làm nhục không thương tiếc. Bờ môi đỏ mọng bị cắn đỏ, in hằn dấu răng. Cô sợ bản thân sẽ không thể kiềm chế mà phát ra âm thanh rên rỉ hèn hạ.
Một đêm này Kim Thảo bị dày vò không ít lần, cô vừa đau đớn vừa cảm thấy bản thân nhơ nhuốc. Giọt nước mắt theo khóe mắt bất lực rơi xuống. Mang theo cơ thể đau nhức vào phòng tắm, mở vòi sen gửi hết đi những dấu vết hoan ái. Cô dùng nước nóng ngâm cơ thể mình thật lâu, lâu đến mức làn da ửng đỏ mới hài lòng đứng dậy mặc quần áo.
Kim Thảo đứng trước gương nhìn gương mặt phờ phạc của bản thân, nhớ ra hôm nay không phải chu kỳ an toàn. Lục tìm trong ngăn nhỏ bí mật ở tủ trang điểm, cô nhét một viên thuốc nhỏ vào miệng. Vị đắng lan ra khắp khoang miệng, Kim Thảo nghĩ thật giống với cuộc đời mình.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương