Yêu Lần Nữa
Chương 22: Sự cố
Kim Thảo thay bộ trang phục thanh lịch, từng cử chỉ đều toát lên sự tự tin. Cô cầm lấy chiếc túi xách nhỏ, chuẩn bị bước ra khỏi phòng. Hôm nay, cô có một cuộc hẹn quan trọng tại phòng triển lãm tranh, nơi mà cô dự định sẽ nộp hồ sơ xin thực tập.
Trước đây, Khắc Hưng đã nhiều lần ngỏ lời muốn mở cho cô một phòng tranh riêng, nhưng Kim Thảo luôn tìm cách trốn tránh, thậm chí còn không muốn nghe đến chuyện này. Cô biết một khi đã đồng ý, cô sẽ không thể thoát khỏi sự kiểm soát của anh ta. Hơn nữa, cô đã quyết tâm rời khỏi nơi này, nơi chứa đựng quá nhiều ký ức đau khổ. Đối với Kim Thảo, càng hạn chế gặp gỡ Khắc Hưng bao nhiêu, cô càng cảm thấy an toàn bấy nhiêu.
Kim Thảo bước ra khỏi nhà, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô không thể để những cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến cuộc phỏng vấn quan trọng này. Phòng triển lãm được đặt ở gần trung tâm thương mại lớn, đường xá đông đúc và vô cùng nhộn nhịp. Cô bắt taxi đi hơn nửa giờ đồng hồ thì đến. Trả tiền cho tài xế xong, Kim Thảo ghé qua một cửa hàng Starbuck mua một ly cà phê.
Được sự bảo vệ hướng dẫn, cô đi theo lối đi dành riêng cho nhân viên. Khi cô vội vã bước vào thang máy, cánh cửa bắt đầu đóng lại. Đúng lúc đó, một bàn tay nhanh nhẹn vươn ra, chặn cánh cửa lại, giúp cô bước vào thang máy.
“Cảm ơn.”
Kim Thảo cúi đầu nhỏ giọng nói cảm ơn, khi lần nữa ngẩng lên, nhìn thấy người đàn ông khiến cô ngạc nhiên mở to mắt.
“Thiếu quý!”
Trong không gian chật hẹp của thang máy, Huy Dũng và Kim Thảo một lần nữa chạm mặt. Ánh mắt họ giao nhau không khí trở nên ngại ngùng, Kim Thảo xấu hổ vội cúi thấp đầu. Huy Dũng không ngờ còn có cơ hội gặp lại được cô, anh khẽ gật đầu xem như đáp lại.
“Cô đi tầng mấy?” Huy Dũng hỏi, phá tan không khí yên ắng. Giọng anh trầm ấm, dịu dàng như tiếng đàn cello.
Kim Thảo lúc này mới phát hiện mình chưa ấn tầng, vội ấn vào tầng 20. Cô cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, không dám nhìn thẳng vào mắt Huy Dũng. Cô nhớ lại lần gặp trước, sau khi kết thúc hội nghị cô đã vô tình làm đổ cà phê lên áo anh. Cả chiếc áo trắng muốt bị nhuộm đen, mọi người nhìn cô với ánh mắt kì quái. Nhớ đến tình cảnh khó xử đó, Kim Thảo hận không thể một giây bốc hơi khỏi không khí.
Thang máy đi được mười mấy giây thì bất ngờ rung chuyển mạnh, rồi dừng lại đột ngột. Đèn thanh máy nhấp nháy liên tục, báo hiệu sự cố.
“Chuyện gì vậy?” Kim Thảo vội vã nhấn nút báo cáo sự cố, cô là người sợ không gian kín, hiện tại bị mắc kẹt khiến cô càng lúc càng cảm thấy khó thở.
Huy Dũng phát giác ra sự khác thường của cô, anh lấy điện thoại ra, bật đèn pin. Không gian kín phút chốc được chiếu sáng bừng, anh khẽ vỗ lên tấm lưng mảnh khảnh của cô trấn an.
“Không sao, chỉ là sự cố thang máy bình thường thôi, lát nữa sẽ có người đến giúp chúng ta ra ngoài.”
Anh chú ý đến ly nước của cô, anh lấy ra cắm ống hút rồi đưa cho cô. Kim Thảo nhận lấy ly nước, uống một hơi. Nhờ tác dụng của cafein, lúc sau cô đã dần bình tĩnh lại.
“Cảm ơn anh!” Gương mặt nhỏ nhắn rịn mồ hôi lạnh, làn da cô vốn đã trắng nay vì hoảng sợ càng thêm tái nhợt.
Hai người ngồi trên sàn thang máy, một lúc lâu không ai nói gì. Huy Dũng không tự chủ bị sự yếu ớt của cô thu hút, ánh mắt bất giác hướng về phía cô. Trái tim anh đập rộn ràng, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Cô làm việc ở đây sao?” Anh lên tiếng phá tan bầu không khí ngại ngùng.
“Hôm nay tôi mang hồ sơ đến xin thực tập. Còn anh, đến đây để xem triển lãm sao?”
Đây là lần thứ hai bọn họ gặp nhau, khí chất cùng sự bình tĩnh của anh khi nãy càng khiến cô ấn tượng. Bên cạnh người đàn ông này có một cảm giác an toàn. Cô bất giác có cảm giác muốn được dựa dẫm.
“Bạn tôi là chủ của phòng triển lãm này, tôi đến gặp cậu ấy.”
Bầu không khí lại rơi vào thinh lặng, Huy Dũng chưa từng tiếp xúc với nữ giới gần như thế, những tình huống nói chuyện phiếm thế này chắc cũng là lần đầu tiên trừ Ngọc Anh ra.
Tình huống hiện tại bỗng nhiên biến anh từ một thiếu quý có nhiều kinh nghiệm trở thành một tên ngốc, dáng vẻ luống cuống khiến Kim Thảo không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tiếng cười trong trẻo của cô như một làn gió mát lành, xua tan đi bầu không khí căng thẳng giữa họ. Anh nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô, trái tim không kiểm soát mà gia tăng nhịp đập.
Bọn họ ngồi một lúc, càng nói chuyện anh lại phát hiện giữa hai người có nhiều điểm chung. Đến lúc đội cứu hộ đến, bọn họ mới miễn cưỡng dừng lại câu chuyện. Khi bóng dáng cô sắp rời khỏi phòng triển lãm, Nguyễn Huy Dũng mới lấy hết dũng khí đến xin số điện thoại của cô.
Cuộc gặp gỡ định mệnh này đã khởi đầu một chương mới giữa hai người, Nguyễn Huy Dũng chưa từng nghĩ trên đời này sẽ có người khiến anh yêu đến chết đi sống lại.
Trước đây, Khắc Hưng đã nhiều lần ngỏ lời muốn mở cho cô một phòng tranh riêng, nhưng Kim Thảo luôn tìm cách trốn tránh, thậm chí còn không muốn nghe đến chuyện này. Cô biết một khi đã đồng ý, cô sẽ không thể thoát khỏi sự kiểm soát của anh ta. Hơn nữa, cô đã quyết tâm rời khỏi nơi này, nơi chứa đựng quá nhiều ký ức đau khổ. Đối với Kim Thảo, càng hạn chế gặp gỡ Khắc Hưng bao nhiêu, cô càng cảm thấy an toàn bấy nhiêu.
Kim Thảo bước ra khỏi nhà, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô không thể để những cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến cuộc phỏng vấn quan trọng này. Phòng triển lãm được đặt ở gần trung tâm thương mại lớn, đường xá đông đúc và vô cùng nhộn nhịp. Cô bắt taxi đi hơn nửa giờ đồng hồ thì đến. Trả tiền cho tài xế xong, Kim Thảo ghé qua một cửa hàng Starbuck mua một ly cà phê.
Được sự bảo vệ hướng dẫn, cô đi theo lối đi dành riêng cho nhân viên. Khi cô vội vã bước vào thang máy, cánh cửa bắt đầu đóng lại. Đúng lúc đó, một bàn tay nhanh nhẹn vươn ra, chặn cánh cửa lại, giúp cô bước vào thang máy.
“Cảm ơn.”
Kim Thảo cúi đầu nhỏ giọng nói cảm ơn, khi lần nữa ngẩng lên, nhìn thấy người đàn ông khiến cô ngạc nhiên mở to mắt.
“Thiếu quý!”
Trong không gian chật hẹp của thang máy, Huy Dũng và Kim Thảo một lần nữa chạm mặt. Ánh mắt họ giao nhau không khí trở nên ngại ngùng, Kim Thảo xấu hổ vội cúi thấp đầu. Huy Dũng không ngờ còn có cơ hội gặp lại được cô, anh khẽ gật đầu xem như đáp lại.
“Cô đi tầng mấy?” Huy Dũng hỏi, phá tan không khí yên ắng. Giọng anh trầm ấm, dịu dàng như tiếng đàn cello.
Kim Thảo lúc này mới phát hiện mình chưa ấn tầng, vội ấn vào tầng 20. Cô cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, không dám nhìn thẳng vào mắt Huy Dũng. Cô nhớ lại lần gặp trước, sau khi kết thúc hội nghị cô đã vô tình làm đổ cà phê lên áo anh. Cả chiếc áo trắng muốt bị nhuộm đen, mọi người nhìn cô với ánh mắt kì quái. Nhớ đến tình cảnh khó xử đó, Kim Thảo hận không thể một giây bốc hơi khỏi không khí.
Thang máy đi được mười mấy giây thì bất ngờ rung chuyển mạnh, rồi dừng lại đột ngột. Đèn thanh máy nhấp nháy liên tục, báo hiệu sự cố.
“Chuyện gì vậy?” Kim Thảo vội vã nhấn nút báo cáo sự cố, cô là người sợ không gian kín, hiện tại bị mắc kẹt khiến cô càng lúc càng cảm thấy khó thở.
Huy Dũng phát giác ra sự khác thường của cô, anh lấy điện thoại ra, bật đèn pin. Không gian kín phút chốc được chiếu sáng bừng, anh khẽ vỗ lên tấm lưng mảnh khảnh của cô trấn an.
“Không sao, chỉ là sự cố thang máy bình thường thôi, lát nữa sẽ có người đến giúp chúng ta ra ngoài.”
Anh chú ý đến ly nước của cô, anh lấy ra cắm ống hút rồi đưa cho cô. Kim Thảo nhận lấy ly nước, uống một hơi. Nhờ tác dụng của cafein, lúc sau cô đã dần bình tĩnh lại.
“Cảm ơn anh!” Gương mặt nhỏ nhắn rịn mồ hôi lạnh, làn da cô vốn đã trắng nay vì hoảng sợ càng thêm tái nhợt.
Hai người ngồi trên sàn thang máy, một lúc lâu không ai nói gì. Huy Dũng không tự chủ bị sự yếu ớt của cô thu hút, ánh mắt bất giác hướng về phía cô. Trái tim anh đập rộn ràng, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Cô làm việc ở đây sao?” Anh lên tiếng phá tan bầu không khí ngại ngùng.
“Hôm nay tôi mang hồ sơ đến xin thực tập. Còn anh, đến đây để xem triển lãm sao?”
Đây là lần thứ hai bọn họ gặp nhau, khí chất cùng sự bình tĩnh của anh khi nãy càng khiến cô ấn tượng. Bên cạnh người đàn ông này có một cảm giác an toàn. Cô bất giác có cảm giác muốn được dựa dẫm.
“Bạn tôi là chủ của phòng triển lãm này, tôi đến gặp cậu ấy.”
Bầu không khí lại rơi vào thinh lặng, Huy Dũng chưa từng tiếp xúc với nữ giới gần như thế, những tình huống nói chuyện phiếm thế này chắc cũng là lần đầu tiên trừ Ngọc Anh ra.
Tình huống hiện tại bỗng nhiên biến anh từ một thiếu quý có nhiều kinh nghiệm trở thành một tên ngốc, dáng vẻ luống cuống khiến Kim Thảo không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tiếng cười trong trẻo của cô như một làn gió mát lành, xua tan đi bầu không khí căng thẳng giữa họ. Anh nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô, trái tim không kiểm soát mà gia tăng nhịp đập.
Bọn họ ngồi một lúc, càng nói chuyện anh lại phát hiện giữa hai người có nhiều điểm chung. Đến lúc đội cứu hộ đến, bọn họ mới miễn cưỡng dừng lại câu chuyện. Khi bóng dáng cô sắp rời khỏi phòng triển lãm, Nguyễn Huy Dũng mới lấy hết dũng khí đến xin số điện thoại của cô.
Cuộc gặp gỡ định mệnh này đã khởi đầu một chương mới giữa hai người, Nguyễn Huy Dũng chưa từng nghĩ trên đời này sẽ có người khiến anh yêu đến chết đi sống lại.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương