Yêu Lần Nữa

Chương 7: Yêu (H+)



Hoàng Nam bước ra khỏi chiếc xe sang trọng, đôi chân dài sải bước nhanh về phía Ngọc Anh. Cô giờ đây đang nằm sõng soài trên vỉa hè, thân thể mềm nhũn như không còn chút sức lực.

Ánh mắt anh tối sầm lại khi nhìn thấy hai má cô ửng hồng bất thường. Anh biết cô đã bị người ta bỏ thuốc. Cơn giận dữ bùng lên trong lòng, nhưng anh nhanh chóng kìm nén lại.

Hoàng Nam cúi xuống, nhẹ nhàng bế cô vào lòng. Cô gái trong vòng tay anh nhẹ như một chiếc lông vũ, nhưng lại khiến trái tim anh nặng trĩu. Trên đường đi, Ngọc Anh không ngừng cọ quậy, quấn lấy người anh. Đôi mắt cô đờ đẫn, đôi môi khẽ mấp máy những lời vô nghĩa.

Hoàng Nam cố gắng giữ cô lại, nhưng sức lực của cô gái nhỏ này hôm nay cư nhiên lại mạnh mẽ đến đáng kinh ngạc. Anh cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Ngọc Anh phả vào cổ mình, khiến anh vừa lo lắng vừa xao xuyến.

Anh biết cô đang rất khó chịu, nhưng anh không thể làm gì khác ngoài việc nhanh chóng đưa cô trở lại biệt thự.

Xe rất nhanh đã đến biệt thự, đây là nơi ở cá nhân anh dùng để nghỉ ngơi khi không muốn bị làm phiền. Xung quanh đây tách biệt với sự ồn ào của thành phố, chỉ có không gian yên tĩnh cùng cảnh sắc thiên nhiên hữu tình.

Ngọc Anh ngồi co ro trên chiếc ghế sofa rộng lớn, đôi mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không vô định. Cô cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể mềm nhũn như không còn chút sức lực.

Hoàng Nam mang cho cô một ly nước mát, lấy khăn đã nhúng nước lạnh giúp cô lau mặt. Cảm giác mát mẻ dễ chịu chỉ duy trì được giây lát, cả cơ thể cô lại nóng ran. Bàn tay mềm mại không xương nắm lấy bàn tay của anh để lên má mình.

“Ngọc Anh, tỉnh táo lại. Em có biết mình đang làm gì không hả?”

Anh không muốn cô hối hận vì chuyện này, mặc dù anh yêu cô, nhưng cũng sẽ không vì điều này mà khiến cô bị tổn thương. Anh lại càng không thể lợi dụng cô chỉ để đạt được mục đích của mình.

“Hoàng Nam, anh muốn em không?”

Ngọc Anh muốn dành điều tốt đẹp nhất cho anh, vì vậy cô muốn đem bản thân hoàn hảo trao cho anh. Vừa hay đây cũng chính là một cơ hội. Kiếp trước cô có mắt như mù tin lầm kẻ khác. Vô tâm vô phế từ bỏ người đàn ông đã dùng cả đời để bảo vệ cô, kiếp này cô sẽ bù đắp, sẽ dùng cơ hội này để sửa chữa lỗi lầm, sẽ dành phần đời còn lại để yêu anh.

Hoàng Nam bị câu hỏi của cô làm cho chết đứng. Muốn cô không? Anh tất nhiên là muốn, đến nằm mơ cũng muốn.

“Em sẽ hối hận.” Hoàng Nam thì thầm, bàn tay giữ chặt gương mặt cô.



“Em không hối hận.” Ngọc Anh khẳng định chắc nịch.

Hoàng Nam cúi xuống, hôn lên đôi môi cô. Nụ hôn của anh dịu dàng và nồng cháy, như thể anh muốn truyền tải tất cả tình yêu và nỗi đau của mình vào nụ hôn đó. Cô cảm thấy cơ thể mình run rẩy, và cô không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của anh.

Cô đáp lại nụ hôn của anh, đôi tay cô vòng quanh cổ anh. Cô cảm thấy mình đang tan chảy trong vòng tay anh, và cô không muốn thoát ra. Cô muốn quên đi tất cả những đau khổ ở kiếp trước, cô muốn ở bên anh, ít nhất là một đêm này.

Hoàng Nam mỉm cười, anh bế cô lên và đưa cô vào phòng ngủ. Căn phòng rộng lớn và sang trọng, được trang trí bằng những đồ nội thất đắt tiền. Trên giường là một tấm ga giường màu đỏ thẫm, trông vô cùng quyến rũ. Anh đặt cô xuống giường, rồi cúi xuống hôn cô. Nụ hôn của anh nhẹ nhàng và dịu dàng, như thể anh ta đang trân trọng một báu vật quý giá. Ngọc Anh nhắm mắt lại, để mặc cho anh hôn mình.

Cô cảm thấy cơ thể mình nóng lên, cô muốn anh, cô muốn anh yêu cô. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh ta, đáp lại nụ hôn của anh ta một cách nồng nhiệt.

“Ngọc Anh”

Hoàng Nam cảm nhận được sự khao khát của cô, anh càng hôn cô mãnh liệt hơn. Anh cởi bỏ quần áo của cô, và cô cũng cởi bỏ quần áo của anh, rồi cúi xuống hôn lên từng tấc da thịt của cô.

Họ nằm xuống giường, cơ thể trần trụi áp sát vào nhau. Cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh trên da mình, lại càng thẹn thùng hơn. Đôi tay vòng qua cổ anh khẽ dùng sức níu chặt.

Anh hôn lên cổ cô, lên ngực cô. Ngọc Anh rên rỉ trong sung sướng, cô cảm thấy như mình đang bay trên mây. Cô chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước đây, thì ra nam nữ thân mật sẽ như thế này. Hoàng Nam ngồi dậy, lục tìm trong phòng nhưng đến một cái ba con sói cũng không có. Ngọc Anh nhìn anh bức bối vò đầu buồn cười, khẽ gọi.

“Hoàng Nam, anh đang làm gì vậy?”

“Không có bao.” Giọng anh rầu rĩ.

“Anh từng qua đêm với phụ nữ sao?”

“Anh không có. Tuyệt đối không có, em là người đầu tiên.”



“Vậy anh tìm ba con sói làm gì?”

Ngọc Anh hỏi chớ lại, người đàn ông này chẳng phải bình thường rất thông minh sao, hiện tại lại như một tên ngốc như thế.

Hoàng Nam bò lại lên giường, rồi nằm đè lên cô. Anh hôn cô một lần nữa, giọng nói trầm đi vì kìm nén.

“Anh muốn bảo vệ cho em, em còn trẻ như thế ngộ nhỡ mang thai thì sao?”

Ngọc Anh nghe anh nói xong, giọt nước mắt không tự chủ rơi xuống. Hoàng Nam tưởng cô sợ hãi, hôn lên mắt cô liên tục an ủi.

“Bảo bối, ngoan đừng khóc. Là anh không tốt, chúng ta không làm nữa.”

Tên đã lên cung sao có thể không bắn, Ngọc Anh giữ lấy anh.

“Em có thể uống thuốc. Hiện tại em rất khó chịu, anh không được ngừng.”

Không cho anh cơ hội đôi co, cô kéo anh xuống, hôn mạnh lên bờ môi mỏng của anh. Hoàng Nam bị cô kích thích không kiềm chế tiếp được nữa, từ từ tiến vào bên trong cô.

Ngọc Anh cảm thấy đau đớn, đôi mày khẽ nhíu chặt lại. Cảm giác đau đớn qua đi, là một trận tê dại xa lạ. Cô ôm chặt lấy anh, hùa theo anh.

Hoàng Nam cảm nhận được sự khao khát của cô, anh càng thúc mạnh hơn. Anh muốn cô đạt đến đỉnh cao của khoái lạc, muốn cô mãi mãi nhớ đến đêm nay.

Ngọc Anh rên rỉ trong sung sướng, cô cảm thấy như mình sắp nổ tung. Cô ôm chặt lấy anh. Cuối cùng, cả hai cùng đạt đến đỉnh cao của khoái lạc. Cô nằm thở hổn hển trên giường, cảm thấy vô cùng mệt mỏi nhưng cũng vô cùng hạnh phúc.

Hoàng Nam nằm bên cạnh cô, anh ta vuốt ve mái tóc cô một cách trìu mến.

Ngọc Anh, đời này anh sẽ bảo vệ em!
Chương trước Chương tiếp