Yêu Trong Hận
Chương 24: Cảnh Cáo
" Hửm… "
Vị Giang thiếu kia trầm ngâm soi xét Hạ Dương Kỳ từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt chực dùng lại ở một nơi khá nhạy cảm, khóe miệng hắn khẽ nhếch.
Hạ Dương Kỳ cũng đã nhận ra điều đó bèn vờ như bận rộn, kiếm cớ chuồn đi.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
" A, tôi…tôi xuống nhà xe chuẩn bị trước "
" Chờ đã "
Bỗng vị Giang thiếu ấy buông Cố Hà Uy ra, nhí nhảnh bước nhanh đến bên cạnh Hạ Dương Kỳ đang vô cùng lúng túng. Anh chầm chậm quay người lại mà trong lòng thấp thỏm.
Chuyến này coi như xong rồi, người nhà này đã không có ai được bình thường thì chắc chắn người quen cũng chưa chắc đã bình thường. Nếu y biết được mối quan hệ giữa mình - người tình mới của Cố tổng - và y - người tình cũ không dễ chọc - thì sẽ ra sao đây? Đánh thì đánh đi, ngàn vạn lần đừng đuổi việc, mất công việc này rồi sao mà sống đây, có khi còn bị Cố gia chèn ép đến chết với số lợ khổng lồ. Việc học hành của em gái cũng sẽ phải dừng lại!
Trong lúc anh đang hoảng loạn với mớ giả thuyết hỗn độn tự bầy ra thì chỉ thấy đối phương đơn giản là chìa tay về phía anh, bầy ra vẻ mặt tươi cười rạng rỡ khiến anh có chút bất ngờ.
" Chào nhé, anh vệ sĩ mới. Tôi tên Giang Trần Phong, là người yêu của Cố tổng, rất vui được làm quen với anh. "
Người yêu?
Hai từ " người yêu " này trực tiếp dọa Hạ Dương Kỳ một phen ngớ người. Hóa ra từ nãy tới giờ đều là anh nghĩ đông nghĩ tây, người ta đường đường là người yêu chính thống của Cố tổng, anh lại nghĩ là bọn họ cũng là thứ quan hệ kia giống anh. Anh thân chỉ là một món đồ ngoài lề của Cố tổng, giờ lại đối mặt với cậu bạn trai tướng mạo xinh đẹp đang nở nụ cười tỏa nắng, bàn tay trắng trẻo vẫn giơ giữa không trung chờ đợi phản hồi từ anh. Nhất thời khiến anh có chút rối bời.
Hạ Dương Kỳ thầm hít lấy một hơi dài, tỉnh táo lại tinh thần, giơ tay bắt lấy tay Giang Trần Phong, gắng nở nụ cười lịch sự mà đáp lại đối phương.
" Vâng, tôi là Hạ Dương Kỳ, được làm quen với ngài Giang là phúc phần lớn của tôi "
Nói rồi anh khẽ liếc nhìn đối phương, Giang Trần Phong cười ha hả khen anh mồm mép linh hoạt, nhưng hình như cái bắt tay này có chút lâu thì phải. Hạ Dương Kỳ rất muốn kết thúc màn chào hỏi này, nhưng Giang Trần Phong cố ý giữ tay anh lại không chịu buông, càng giữ càng chặt, nếu không nhầm thì hình như y đang cố ra uy với Hạ Dương Kỳ. Chẳng lẽ cậu ta đã biết loại quan hệ giữa anh và Cố tổng, muốn cảnh cáo anh.
Lúc này, giọng nói Cố Hà Uy vang lên cắt ngang màn chào hỏi làm quen lâu thật lâu của hai người.
" Công ty rất nhiều việc, tôi không có thời gian ở đây đợi hai người đâu "
Nghe vậy Giang Trần Phong mới chịu buông tha cho Hạ Dương Kỳ, cậu ta ngay lập tức chạy một mạch tới dính lấy người Cố Hà Uy như sam. Hạ Dương Kỳ cùng Nam Khải đi phía sau, chỉ có thể nhìn theo tấm lưng hai người họ sóng vai cùng nhau, tình chàng ý thiếp cười cười nói nói. Chỉ là Hạ Dương Kỳ cũng không ngờ, Cố tổng lại có mặt dịu dàng tươi tắn thế này.
Liệu vị họ Giang kia có biết rằng người yêu mình lại cặp kè với rất nhiều người không?
Sau khi đến trước công ty, đột nhiên Giang Trần Phong lại không muốn vào nữa, nói với Cố Hà Uy muốn đi về vì cảm thấy trong người có chút mệt mỏi. Cố Hà Uy thở dài, bầy ra vẻ mặt lo lắng, xoa đầu hỏi han, rồi quay sang nhìn Hạ Dương Kỳ nói với chất giọng ấm áp.
" Vậy để vệ sĩ của anh đưa về đi, em đi một mình anh không yên tâm "
Giang Trần Phong ngơ ra vài giây, quay lại nhìn Hạ Dương Kỳ đứng phía sau. Kế đó lại mỉm cười nhìn Cố Hà Uy.
" Vậy được, đều nghe theo anh "
Cuối cùng Hạ Dương Kỳ cùng Giang Trần Phong lên chiếc xe mà Cố Hà Uy chuẩn bị. Ổn định chỗ ngồi, chiếc xe bắt đầu khởi hành. Nhìn vào gương xe, bóng dáng hai người Cố Hà Uy và Nam Khải mỗi lúc một xa dần, xa dần rồi biến mất.
Trong xe, không gian im ắng đến ngột ngạt, tài xế không chịu được mà bắt chuyện mấy lần nhưng kết quả đều đi vào ngõ cụt. Hạ Dương Kỳ không biết nên bắt chuyện thế nào với Giang Trần Phong để phá vỡ bầu không khí gượng gạo trong xe, cũng nghĩ hay là nên thôi đi, người như anh thì có thể trò chuyện cái gì với người ta chứ.
Bỗng lúc này Giang Trần Phong lấy trong túi quần ra một bao thuốc lá kèm thêm cái bật lửa, chẳng quan tâm đến ánh nhìn của ai mà điềm nhiên châm điếu thuốc, hít lấy một hơi sâu rồi từ tốn nhả ra làn khói trắng xóa.
Hạ Dương Kỳ có chút bất ngờ, con người tươi mới trong sáng như bạch nguyệt quang khi nãy, vậy mà lại có hình ảnh buông thả thế này. Anh khẽ liếc trộm đối phương thông qua gương chiếc hậu, phát hiện đối phương không chỉ có gương mặt xinh đẹp, dáng người cũng thon thả mảnh mai. Đôi chân dài vắt chéo, lưng dựa ghế, bàn tay mảnh khảnh dong đưa điếu thuốc cháy giở, vừa khí chất lại vừa ngông cuồng phong khoáng.
Thật khác xa với loại người như anh.
Giang Trần Phong bất ngờ lên tiếng gọi tên Hạ Dương Kỳ, mở đầu cuộc đối thoại giữa hai người, không hiểu sao anh lại có chút bồn chồn.
" Anh vệ sĩ này, tôi biết mối quan hệ giữa anh và Cố tổng không đơn giản chỉ là cấp trên cấp dưới, mà còn là cái khác nữa đúng chứ? "
Hạ Dương Kỳ sững người, hàng mi khẽ giật. Vậy mà đối phương lại biết thật rồi.
Anh nắm chặt hai tay, muốn cố chối bỏ.
" Giang tổng nói gì vậy, tôi không hiểu "
Giang Trần Phong mỉm cười, đôi mắt nhỏ xinh híp lại.
" Đừng giả vờ nữa, giữa hai người có mối quan hệ gì, tôi không quan tâm. Chỉ mong anh Hạ đây biết rõ vị trí của mình, đừng có bất cứ mơ mộng ảo tưởng nào mà thôi "
Đây…đây chẳng lẽ nào là cảnh cáo?
Vị Giang thiếu kia trầm ngâm soi xét Hạ Dương Kỳ từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt chực dùng lại ở một nơi khá nhạy cảm, khóe miệng hắn khẽ nhếch.
Hạ Dương Kỳ cũng đã nhận ra điều đó bèn vờ như bận rộn, kiếm cớ chuồn đi.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
" A, tôi…tôi xuống nhà xe chuẩn bị trước "
" Chờ đã "
Bỗng vị Giang thiếu ấy buông Cố Hà Uy ra, nhí nhảnh bước nhanh đến bên cạnh Hạ Dương Kỳ đang vô cùng lúng túng. Anh chầm chậm quay người lại mà trong lòng thấp thỏm.
Chuyến này coi như xong rồi, người nhà này đã không có ai được bình thường thì chắc chắn người quen cũng chưa chắc đã bình thường. Nếu y biết được mối quan hệ giữa mình - người tình mới của Cố tổng - và y - người tình cũ không dễ chọc - thì sẽ ra sao đây? Đánh thì đánh đi, ngàn vạn lần đừng đuổi việc, mất công việc này rồi sao mà sống đây, có khi còn bị Cố gia chèn ép đến chết với số lợ khổng lồ. Việc học hành của em gái cũng sẽ phải dừng lại!
Trong lúc anh đang hoảng loạn với mớ giả thuyết hỗn độn tự bầy ra thì chỉ thấy đối phương đơn giản là chìa tay về phía anh, bầy ra vẻ mặt tươi cười rạng rỡ khiến anh có chút bất ngờ.
" Chào nhé, anh vệ sĩ mới. Tôi tên Giang Trần Phong, là người yêu của Cố tổng, rất vui được làm quen với anh. "
Người yêu?
Hai từ " người yêu " này trực tiếp dọa Hạ Dương Kỳ một phen ngớ người. Hóa ra từ nãy tới giờ đều là anh nghĩ đông nghĩ tây, người ta đường đường là người yêu chính thống của Cố tổng, anh lại nghĩ là bọn họ cũng là thứ quan hệ kia giống anh. Anh thân chỉ là một món đồ ngoài lề của Cố tổng, giờ lại đối mặt với cậu bạn trai tướng mạo xinh đẹp đang nở nụ cười tỏa nắng, bàn tay trắng trẻo vẫn giơ giữa không trung chờ đợi phản hồi từ anh. Nhất thời khiến anh có chút rối bời.
Hạ Dương Kỳ thầm hít lấy một hơi dài, tỉnh táo lại tinh thần, giơ tay bắt lấy tay Giang Trần Phong, gắng nở nụ cười lịch sự mà đáp lại đối phương.
" Vâng, tôi là Hạ Dương Kỳ, được làm quen với ngài Giang là phúc phần lớn của tôi "
Nói rồi anh khẽ liếc nhìn đối phương, Giang Trần Phong cười ha hả khen anh mồm mép linh hoạt, nhưng hình như cái bắt tay này có chút lâu thì phải. Hạ Dương Kỳ rất muốn kết thúc màn chào hỏi này, nhưng Giang Trần Phong cố ý giữ tay anh lại không chịu buông, càng giữ càng chặt, nếu không nhầm thì hình như y đang cố ra uy với Hạ Dương Kỳ. Chẳng lẽ cậu ta đã biết loại quan hệ giữa anh và Cố tổng, muốn cảnh cáo anh.
Lúc này, giọng nói Cố Hà Uy vang lên cắt ngang màn chào hỏi làm quen lâu thật lâu của hai người.
" Công ty rất nhiều việc, tôi không có thời gian ở đây đợi hai người đâu "
Nghe vậy Giang Trần Phong mới chịu buông tha cho Hạ Dương Kỳ, cậu ta ngay lập tức chạy một mạch tới dính lấy người Cố Hà Uy như sam. Hạ Dương Kỳ cùng Nam Khải đi phía sau, chỉ có thể nhìn theo tấm lưng hai người họ sóng vai cùng nhau, tình chàng ý thiếp cười cười nói nói. Chỉ là Hạ Dương Kỳ cũng không ngờ, Cố tổng lại có mặt dịu dàng tươi tắn thế này.
Liệu vị họ Giang kia có biết rằng người yêu mình lại cặp kè với rất nhiều người không?
Sau khi đến trước công ty, đột nhiên Giang Trần Phong lại không muốn vào nữa, nói với Cố Hà Uy muốn đi về vì cảm thấy trong người có chút mệt mỏi. Cố Hà Uy thở dài, bầy ra vẻ mặt lo lắng, xoa đầu hỏi han, rồi quay sang nhìn Hạ Dương Kỳ nói với chất giọng ấm áp.
" Vậy để vệ sĩ của anh đưa về đi, em đi một mình anh không yên tâm "
Giang Trần Phong ngơ ra vài giây, quay lại nhìn Hạ Dương Kỳ đứng phía sau. Kế đó lại mỉm cười nhìn Cố Hà Uy.
" Vậy được, đều nghe theo anh "
Cuối cùng Hạ Dương Kỳ cùng Giang Trần Phong lên chiếc xe mà Cố Hà Uy chuẩn bị. Ổn định chỗ ngồi, chiếc xe bắt đầu khởi hành. Nhìn vào gương xe, bóng dáng hai người Cố Hà Uy và Nam Khải mỗi lúc một xa dần, xa dần rồi biến mất.
Trong xe, không gian im ắng đến ngột ngạt, tài xế không chịu được mà bắt chuyện mấy lần nhưng kết quả đều đi vào ngõ cụt. Hạ Dương Kỳ không biết nên bắt chuyện thế nào với Giang Trần Phong để phá vỡ bầu không khí gượng gạo trong xe, cũng nghĩ hay là nên thôi đi, người như anh thì có thể trò chuyện cái gì với người ta chứ.
Bỗng lúc này Giang Trần Phong lấy trong túi quần ra một bao thuốc lá kèm thêm cái bật lửa, chẳng quan tâm đến ánh nhìn của ai mà điềm nhiên châm điếu thuốc, hít lấy một hơi sâu rồi từ tốn nhả ra làn khói trắng xóa.
Hạ Dương Kỳ có chút bất ngờ, con người tươi mới trong sáng như bạch nguyệt quang khi nãy, vậy mà lại có hình ảnh buông thả thế này. Anh khẽ liếc trộm đối phương thông qua gương chiếc hậu, phát hiện đối phương không chỉ có gương mặt xinh đẹp, dáng người cũng thon thả mảnh mai. Đôi chân dài vắt chéo, lưng dựa ghế, bàn tay mảnh khảnh dong đưa điếu thuốc cháy giở, vừa khí chất lại vừa ngông cuồng phong khoáng.
Thật khác xa với loại người như anh.
Giang Trần Phong bất ngờ lên tiếng gọi tên Hạ Dương Kỳ, mở đầu cuộc đối thoại giữa hai người, không hiểu sao anh lại có chút bồn chồn.
" Anh vệ sĩ này, tôi biết mối quan hệ giữa anh và Cố tổng không đơn giản chỉ là cấp trên cấp dưới, mà còn là cái khác nữa đúng chứ? "
Hạ Dương Kỳ sững người, hàng mi khẽ giật. Vậy mà đối phương lại biết thật rồi.
Anh nắm chặt hai tay, muốn cố chối bỏ.
" Giang tổng nói gì vậy, tôi không hiểu "
Giang Trần Phong mỉm cười, đôi mắt nhỏ xinh híp lại.
" Đừng giả vờ nữa, giữa hai người có mối quan hệ gì, tôi không quan tâm. Chỉ mong anh Hạ đây biết rõ vị trí của mình, đừng có bất cứ mơ mộng ảo tưởng nào mà thôi "
Đây…đây chẳng lẽ nào là cảnh cáo?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương