Ân Hạ Trường Ca

Chương 7: Tết thanh minh (1)



Viễn Ninh xám mặt đem khăn bọc lại chiếc vòng sau đó cất lại

chỗ cũ.

Thấy biểu cảm Viễn Ninh như vậy Ngọc Lam cũng chẳng muốn

trêu chọc thêm nữa đành kêu A Nhược tới thu thập đồ ăn trước đó sau đó trở về

phòng.

"A Nhược thông báo cho tam ảnh điều tra về bộ tộc Di

Man" sau khi trở về phòng Ngọc Lam ngồi xuống liền ra lệnh cho tì nữ của

mình

"Tuân mệnh" cô đang định chạy đi thì thấy chủ tử

của mình kêu lại "Khoan đã..nhớ cho người điều tra thêm một chuyện" A

Nhược tiến lại ghé sát tai nghe Ngọc Lam căn dặn

"Nhớ rõ chưa" nói xong Ngọc Lam quay về vị trí ban

đầu

"Nô tì đã rõ, mong công chúa yên tâm" chỉ thấy

Ngọc Lam gật đầu một cái, sau đó A Nhược đi ra khỏi cửa dùng khinh công vốn có

leo lên nóc nhà sau một hồi mất hút.

Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, mới đó mà đã gần tới tết

thanh minh

Ngồi trong thư phòng đọc sách cả một ngày trời Viễn Ninh cảm

thấy xướng khớp có chút mỏi nhức. Đứng dậy mở cánh cửa, men theo gạch lát trên

sàn, xuyên qua những tán cây nàng đi thẳng một mạch tới hoa viên.

Nơi đây thật nhiều màu sắc, cây cối đua nhau nở hoa, những

đàn bướm bay lượn một vùng. Thỉnh thoảng vẫn nghe được tiếng chim hót, đưa lại

cảm giác cho người ta thực thư giãn. Đứng trước khung cảnh như vậy Viễn Ninh

như cảm thấy bản thân mình đang ngược trở về thời gian mười một năm trước.

"Ninh nhi con chạy chậm lại coi chừng vấp ngã" Lan

Quý Phi nhìn thấy cảnh Viễn Ninh chạy theo đòi bắt đàn bướm đang bay lượn trên

không trung không khỏi nhìn theo mà mỉm cười.

Nghe mẫu phi cảnh cáo chưa được bao lâu nàng thực sự vấp ngã

trên mặt đất, Lam Tuyết Nhu vừa định tiến tới đỡ Viễn Ninh đứng dậy thì nghe

được giọng nói từ phía xa vang lên.

"Ninh nhi con có làm sao không vậy" Tự Khánh đế

bước từ ngoài vào thấy Viễn Ninh ngã thành một đoàn cũng không để ý đến hình

tượng nữa mà chạy đến, ôm Viễn Ninh trên tay hắn buông lời trách móc đám nô tì

gần đó "Các ngươi trông tiểu điện hạ kiểu gì vậy hả" giọng nói kèm

theo vài phần tức giận.

Đám nô tì ở đó cũng bị một phen hoảng sợ mà quỳ rạp xuống

đất,

"Bệ hạ là Ninh nhi chạy quá nhanh nên tự ngã người đừng

trách phạt bọn họ" Lam Tuyết Nhu lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng của nàng

tựa như làm nguôi đi cơn tức giận bấy giờ của Tự Khánh đế.

"Phải đó phụ hoàng là Ninh nhi tự chạy nên không cẩn

thận bị ngã, người đừng trách bọn họ" Viễn Ninh nói thêm

"Được rồi nếu Ninh nhi đã nói vậy thì phụ hoàng tha cho

bọn họ được chưa" Tự Khánh đế quay sang nhìn Viễn Ninh sau đó quay sang

nhìn đám người đang quỳ trên mặt đất nói

"Phụ hoàng tốt nhất" nói rồi Viễn Ninh ôm cổ

Tự Khánh đế, hắn cũng bị hành động Viễn Ninh chọc cho cười sau đó bế nàng đi

tới hậu viện ngồi,

Mặc dù mẫu phi nàng không có mấy thiện cảm với phụ hoàng

nhưng trước mặt nàng người cố tổ ra hoà hợp như một gia đình hạnh phúc. Cứ

tưởng mọi chuyện cứ thế êm đẹp diễn ra trong cuộc đời nàng, ai ngờ năm đó xảy

ra hoả hoạn.

Nghĩ đến đây Viễn Ninh lắc lắc đầu vài cái, hiện thực thanh

tỉnh lại ùa về. Nàng khẽ thở dài một chút, đã mười một năm rồi sao, mười một

năm nay nàng không có mẫu phi bên cạnh, mười một năm phụ hoàng không chút để

tâm nào tới bản thân mình,

Tâm trạng đang cao hứng cũng vì vậy mà tụt xuống, lê bước

chân nặng nhọc của mình Viễn Ninh bước tới chiếc đình nơi nàng vẫn rất hay lui

tới. Ánh chiều tà len lỏi, mang theo chút ảm đạm bấy giờ một khung cảnh khác

lại xẹt qua, sáu năm về trước

"Đồ sao chổi" nói rồi hắn đưa tay đẩy Viễn Ninh

"ta không phải là sao chổi"

"Nếu ngươi không phải sao chổi vậy sao mẫu phi của

ngươi phải chết trong biển lửa"

"Chúng ta mau tránh xa hắn ra, coi chừng hắn đem vận

xui lên người"

Từ nhỏ đến giờ nàng chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục lớn

đến như vậy, nghe đến đây Viễn Ninh không nhịn được nữa tay nắm hình quyền lại,

tiến lên phía trước đấm mạnh vào mặt hắn.

"A, Viễn Ninh ngươi dám đánh ta"

Đúng lúc này Tự Khánh đế và hoàng hậu đi ngang qua chứng

kiến cảnh tượng trước mắt Dương hoàng hậu tiến tới ôm Viễn Trưng vào lòng quay

đầu nhìn Viễn Ninh nói "Viễn Ninh sao ngươi lại dám ra tay đánh hoàng

huynh của mình. Đúng là không có phép tắc"

"Phụ hoàng người nghe con nói" Viễn Ninh đưa ánh

mắt lên mong chờ phụ hoàng sẽ nghe mình nói. Nhưng ai ngờ chưa kịp nói câu tiếp

theo một bạt tai đã giáng lên trên mặt nàng làm nàng không đứng vững được mà

ngã xuống đất.

Thì ra phụ hoàng cũng giống bọn họ

"Hoàng thượng, xin người nương tay, xin người nương

tay" Tố Mai không thấy Viễn Ninh trong cung đâu nên vội đi tìm, đến nơi

thì thấy cảnh tượng Tự Khánh đế tức giận như vậy cô chạy tới bên Viễn Ninh vừa

quỳ dập đầu vừa nói.

"Tố Mai cô cô ta không sai" Viễn Ninh quay sang

nói

Tố Mai thấy vậy liền nắm lấy bàn tay của Viễn Ninh trên nền

nhà, quay đầu sang lắc nhẹ ánh mắt như tha thiết 'điện hạ người đừng tiếp

tục nói'.

Tự Khánh đế tức giận quay mặt bỏ đi. Dương hoàng hậu

đưa lại Viễn Trưng cho tì nữ chăm sóc, sau đó quay mặt sang nói với Viễn Ninh

"Ngũ hoàng tử phạm tội đánh huynh trưởng, gây náo loạn

hoàng cung phạt cấm túc 3 tháng ở Trữ Tú cung, viết 100 lần cung quy hai

ngày sau nộp cho ta" nói xong bà ta quay người rời đi

Trong hậu hoa viên to lớn chỉ còn lại Viễn Ninh và Tố Mai

"Tố Mai cô cô ta thực sự không sai, Viễn Trưng hắn mới

là người gây sự trước. Tại sao phụ hoàng lại" đôi mắt Viễn Ninh ngấn lệ.

"Nô tì biết, nhưng điện hạ....haiz.. sau này người sẽ

hiểu thôi". "Nhưng người nên nhớ xảy ra chuyện gì cũng phải nhẫn

nhịn, mọi chuyện đã không còn giống như trước đây nữa rồi" nói xong Tố Mai

nhìn lại vết thương trên mặt Viễn Ninh, năm dấu bàn tay in hằn rõ lên mặt, chắc

hẳn bệ hạ đã ra tay thực mạnh.

"Điện hạ, điện hạ" Tố Mai liên tục kêu

"Hả" Viễn Ninh lúc này mới hoàn hồn thoát ra khỏi

suy nghĩ của mình

"Điện hạ người đang suy nghĩ

chuyện gì vậy" Tố Mai đã theo Viễn Ninh được nhiều năm

thấy Viễn Ninh ngồi

thất thần như vậy cũng phần nào hiểu được Viễn Ninh đang có

tâm sự.

"Không có gì chỉ là suy nghĩ tới vài chuyện cũ

thôi” nói rồi Viễn Ninh quay mặt đi hướng nhìn ánh chiều tà len lỏi

“Có chuyện gì sao” Viễn Ninh nói

“Điện hạ vài ngày nữa là tới tết thanh minh” nói xong Tố Mai

đưa mắt nhìn Viễn Ninh thấy nàng không có biểu hiện nào khác trên khuôn mặt mới



tiếp tục nói “ Người có muốn chuẩn bị gì không”

“Cô cô người cứ chuẩn bị như mọi năm là được rồi” Viễn Ninh

tiếp tục nói “Không biết ở nơi đó mẫu phi thế nào”

“Điện hạ cho dù ở nơi nào thì nương nương vẫn luôn mong

người được bình an” Tố Mai nhẹ giọng nói

“Thì ra điện hạ ở hậu viện” Ngọc Lam từ xa dần dần bước đến,

thấy vậy Tố Mai cũng lui lại phía sau đứng bên cạnh Viễn Ninh. Nàng đi tới ngồi

xuống chiếc ghế ben cạnh Viễn Ninh

Hôm nay Ngọc Lam mang một bộ y phục màu trắng, dưới ánh

chiều ta len lỏi nàng như một viên ngọc sáng lấp lánh giữa bầu trời đang dần

tối.

“Công chúa tìm ta là có việc” Viễn Ninh cất giọng hỏi

“Chẳng nhẽ có việc gì mới được tìm đến ngài sao” Ngọc Lam

nhẹ giọng nói

“Ý ta không phải vậy” Viễn Ninh nở nụ cười che đi biểu cảm

ngượng ngùng của mình

“Điện hạ và cô cô chưởng sự đang nói chuyện gì sao” nói rồi

nàng nhìn Tố Mai quét mắt đánh giá một vòng sau đó quay sang nhìn Viễn Ninh.

Thấy vậy Viễn Ninh cũng không có ý định giấu giếm liền nói

cho Ngọc Lam nghe

“Vài ngày nữa là tới tết thanh minh nên ta định sẽ đi tới

thăm lăng mộ của mẫu phi” Viễn Ninh nhìn sang một nơi khác tránh đụng

phải ánh mắt của Ngọc Lam

“Thì ra là vậy, vậy hôm đó ta có để đi cùng được không” nàng

không nhanh không chậm nói, ánh mắt chứa đựng sự mong đợi

“Chuyện..chuyện này” trước đây mỗi lần tết thanh minh chỉ

có nàng, Tố Mai sau này có thêm hai thủ hạ thân cận là tiểu Trung tử và Tô Mạt.

Vốn không quen để người lạ lui tới lăng mộ của mẫu phi nên Viễn Ninh có

chút do dự.

Thấy Viễn Ninh vẫn chưa trả lời Ngọc Lam nhanh trí nói thêm

“Ta dẫu gì cũng là thê tử của điện hạ. Chuyện con dâu tới

thăm lăng mộ của mẫu phi vào ngày tết thanh minh chẳng nhẽ cũng không được sao”

giọng nói có chút thất vọng của Ngọc Lam khiến Viễn Ninh có chút mềm lòng.

“Vậy cũng được” sau một lúc suy nghĩ Viễn Ninh cũng

gật đầu

Mấy ngày tới Viễn Ninh cũng không có làm việc gì nhiều, chỉ

có đọc sách, thỉnh thoảng lại đi dạo ở hậu hoa viên. Đôi lúc thấy Ngọc Lam ngồi

chơi cờ nàng cũng lại gần nhìn xem, thậm chí còn đòi học chơi cờ nhưng chưa đến

vài ngày đã cảm thấy chán

“Cờ này khó quá, ta không thể nào hiểu nổi” Viễn Ninh chán

nản nói

“Chơi cờ cũng giống như đọc sách vậy, người phải đọc đi đọc

lại nhiều lần mới hiểu hết được cuốn sách, cờ cũng vậy ngài

cũng phải cần luyện tập nhiều mới có thể chơi nhuần nhuyễn”

Ngọc Lam ân cần giải thích

“Ta cảm thấy đọc sách còn giúp ta hiểu thêm nhiều thứ, còn

chơi cờ thì có lợi ở đâu” Viễn Ninh ngáp một cái sau đó cầm một quân cờ lên đặt

xuống một vị trí trên bàn cờ”

“Tất nhiên là có lợi rồi” sau đó Ngọc Lam nói thêm

“Nhưng sau này trưởng thành người sẽ hiểu” nàng cầm một quân cờ trắng lên đặt

xuống chặn hết đường đi của Viễn Ninh

“Ta thua rồi” Viễn Ninh xụ mặt nói. “Tại sao ai cũng nói như

vậy hết vậy” nàng lầm bầm nói rồi thu lại mấy quân cờ đen của mình ném mạnh

từng hạt vào hộp

Ngọc Lam thấy hành động của Viễn Ninh thì không khỏi buồn

cười hơn nhưng không biểu hiện ra ngoài “Trẻ con"

“Ta không phải là trẻ con, ta còn lấy cả thê tử luôn rồi

đấy” Viễn Ninh hằn học đáp lại

“Được, được ngài không phải là trẻ con” Ngọc Lam lắc lắc đầu

nói

“Điện hạ mọi thứ đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể đi được

rồi” Tố Mai nói

“Được. Vậy chúng ta đi thôi” Viễn Ninh nói rồi nhìn sang

Ngọc Lam như ra hiệu cho nàng nên đi thôi. Hiểu được ý Viễn Ninh Ngọc Lam gật

gật đầu.

Viễn Ninh cùng Ngọc Lam ra đến ngoài thì xe ngựa cũng đã

chuẩn bị xong ở ngoài của cung. Viễn Ninh không phải kẻ ngốc, nàng đưa tay ra

đỡ Ngọc Lam lên xe, sau đó cũng leo vào trong ngồi. Trong xe lúc này cũng có

thêm hai người A Nhược và Tố Mai, ngồi bên ngoài là tiểu Trung tử và Tô Mạt.

Xe ngựa từ từ chạy ra khỏi hoàng cung ước chừng nửa canh giờ

sau, chiếc xe dừng lại phía dưới chân đồi, xuống xe đám người bước đi lên núi

sau một khắc cũng tới được nơi. Đến nơi Ngọc Lan quét mắt quanh một vòng lăng

mộ trước mắt trải qua mười một năm vẫn sạch sẽ như ngày đầu dường như nó vẫn

luôn được quét dọn thường xuyên. Trên bia mộ khắc lên vài chữ Quý phi Lan thị,

Lan Tuyết Nhu

Viễn Ninh xám mặt đem khăn bọc lại chiếc vòng sau đó cất lại

chỗ cũ.

Thấy biểu cảm Viễn Ninh như vậy Ngọc Lam cũng chẳng muốn

trêu chọc thêm nữa đành kêu A Nhược tới thu thập đồ ăn trước đó sau đó trở về

phòng.

"A Nhược thông báo cho tam ảnh điều tra về bộ tộc Di

Man" sau khi trở về phòng Ngọc Lam ngồi xuống liền ra lệnh cho tì nữ của

mình

"Tuân mệnh" cô đang định chạy đi thì thấy chủ tử

của mình kêu lại "Khoan đã..nhớ cho người điều tra thêm một chuyện" A

Nhược tiến lại ghé sát tai nghe Ngọc Lam căn dặn

"Nhớ rõ chưa" nói xong Ngọc Lam quay về vị trí ban

đầu

"Nô tì đã rõ, mong công chúa yên tâm" chỉ thấy

Ngọc Lam gật đầu một cái, sau đó A Nhược đi ra khỏi cửa dùng khinh công vốn có

leo lên nóc nhà sau một hồi mất hút.

Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, mới đó mà đã gần tới tết

thanh minh

Ngồi trong thư phòng đọc sách cả một ngày trời Viễn Ninh cảm

thấy xướng khớp có chút mỏi nhức. Đứng dậy mở cánh cửa, men theo gạch lát trên

sàn, xuyên qua những tán cây nàng đi thẳng một mạch tới hoa viên.

Nơi đây thật nhiều màu sắc, cây cối đua nhau nở hoa, những

đàn bướm bay lượn một vùng. Thỉnh thoảng vẫn nghe được tiếng chim hót, đưa lại

cảm giác cho người ta thực thư giãn. Đứng trước khung cảnh như vậy Viễn Ninh

như cảm thấy bản thân mình đang ngược trở về thời gian mười một năm trước.

"Ninh nhi con chạy chậm lại coi chừng vấp ngã" Lan

Quý Phi nhìn thấy cảnh Viễn Ninh chạy theo đòi bắt đàn bướm đang bay lượn trên

không trung không khỏi nhìn theo mà mỉm cười.

Nghe mẫu phi cảnh cáo chưa được bao lâu nàng thực sự vấp ngã

trên mặt đất, Lam Tuyết Nhu vừa định tiến tới đỡ Viễn Ninh đứng dậy thì nghe

được giọng nói từ phía xa vang lên.

"Ninh nhi con có làm sao không vậy" Tự Khánh đế

bước từ ngoài vào thấy Viễn Ninh ngã thành một đoàn cũng không để ý đến hình

tượng nữa mà chạy đến, ôm Viễn Ninh trên tay hắn buông lời trách móc đám nô tì

gần đó "Các ngươi trông tiểu điện hạ kiểu gì vậy hả" giọng nói kèm

theo vài phần tức giận.

Đám nô tì ở đó cũng bị một phen hoảng sợ mà quỳ rạp xuống

đất,

"Bệ hạ là Ninh nhi chạy quá nhanh nên tự ngã người đừng

trách phạt bọn họ" Lam Tuyết Nhu lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng của nàng



tựa như làm nguôi đi cơn tức giận bấy giờ của Tự Khánh đế.

"Phải đó phụ hoàng là Ninh nhi tự chạy nên không cẩn

thận bị ngã, người đừng trách bọn họ" Viễn Ninh nói thêm

"Được rồi nếu Ninh nhi đã nói vậy thì phụ hoàng tha cho

bọn họ được chưa" Tự Khánh đế quay sang nhìn Viễn Ninh sau đó quay sang

nhìn đám người đang quỳ trên mặt đất nói

"Phụ hoàng tốt nhất" nói rồi Viễn Ninh ôm cổ

Tự Khánh đế, hắn cũng bị hành động Viễn Ninh chọc cho cười sau đó bế nàng đi

tới hậu viện ngồi,

Mặc dù mẫu phi nàng không có mấy thiện cảm với phụ hoàng

nhưng trước mặt nàng người cố tổ ra hoà hợp như một gia đình hạnh phúc. Cứ

tưởng mọi chuyện cứ thế êm đẹp diễn ra trong cuộc đời nàng, ai ngờ năm đó xảy

ra hoả hoạn.

Nghĩ đến đây Viễn Ninh lắc lắc đầu vài cái, hiện thực thanh

tỉnh lại ùa về. Nàng khẽ thở dài một chút, đã mười một năm rồi sao, mười một

năm nay nàng không có mẫu phi bên cạnh, mười một năm phụ hoàng không chút để

tâm nào tới bản thân mình,

Tâm trạng đang cao hứng cũng vì vậy mà tụt xuống, lê bước

chân nặng nhọc của mình Viễn Ninh bước tới chiếc đình nơi nàng vẫn rất hay lui

tới. Ánh chiều tà len lỏi, mang theo chút ảm đạm bấy giờ một khung cảnh khác

lại xẹt qua, sáu năm về trước

"Đồ sao chổi" nói rồi hắn đưa tay đẩy Viễn Ninh

"ta không phải là sao chổi"

"Nếu ngươi không phải sao chổi vậy sao mẫu phi của

ngươi phải chết trong biển lửa"

"Chúng ta mau tránh xa hắn ra, coi chừng hắn đem vận

xui lên người"

Từ nhỏ đến giờ nàng chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục lớn

đến như vậy, nghe đến đây Viễn Ninh không nhịn được nữa tay nắm hình quyền lại,

tiến lên phía trước đấm mạnh vào mặt hắn.

"A, Viễn Ninh ngươi dám đánh ta"

Đúng lúc này Tự Khánh đế và hoàng hậu đi ngang qua chứng

kiến cảnh tượng trước mắt Dương hoàng hậu tiến tới ôm Viễn Trưng vào lòng quay

đầu nhìn Viễn Ninh nói "Viễn Ninh sao ngươi lại dám ra tay đánh hoàng

huynh của mình. Đúng là không có phép tắc"

"Phụ hoàng người nghe con nói" Viễn Ninh đưa ánh

mắt lên mong chờ phụ hoàng sẽ nghe mình nói. Nhưng ai ngờ chưa kịp nói câu tiếp

theo một bạt tai đã giáng lên trên mặt nàng làm nàng không đứng vững được mà

ngã xuống đất.

Thì ra phụ hoàng cũng giống bọn họ

"Hoàng thượng, xin người nương tay, xin người nương

tay" Tố Mai không thấy Viễn Ninh trong cung đâu nên vội đi tìm, đến nơi

thì thấy cảnh tượng Tự Khánh đế tức giận như vậy cô chạy tới bên Viễn Ninh vừa

quỳ dập đầu vừa nói.

"Tố Mai cô cô ta không sai" Viễn Ninh quay sang

nói

Tố Mai thấy vậy liền nắm lấy bàn tay của Viễn Ninh trên nền

nhà, quay đầu sang lắc nhẹ ánh mắt như tha thiết 'điện hạ người đừng tiếp

tục nói'.

Tự Khánh đế tức giận quay mặt bỏ đi. Dương hoàng hậu

đưa lại Viễn Trưng cho tì nữ chăm sóc, sau đó quay mặt sang nói với Viễn Ninh

"Ngũ hoàng tử phạm tội đánh huynh trưởng, gây náo loạn

hoàng cung phạt cấm túc 3 tháng ở Trữ Tú cung, viết 100 lần cung quy hai

ngày sau nộp cho ta" nói xong bà ta quay người rời đi

Trong hậu hoa viên to lớn chỉ còn lại Viễn Ninh và Tố Mai

"Tố Mai cô cô ta thực sự không sai, Viễn Trưng hắn mới

là người gây sự trước. Tại sao phụ hoàng lại" đôi mắt Viễn Ninh ngấn lệ.

"Nô tì biết, nhưng điện hạ....haiz.. sau này người sẽ

hiểu thôi". "Nhưng người nên nhớ xảy ra chuyện gì cũng phải nhẫn

nhịn, mọi chuyện đã không còn giống như trước đây nữa rồi" nói xong Tố Mai

nhìn lại vết thương trên mặt Viễn Ninh, năm dấu bàn tay in hằn rõ lên mặt, chắc

hẳn bệ hạ đã ra tay thực mạnh.

"Điện hạ, điện hạ" Tố Mai liên tục kêu

"Hả" Viễn Ninh lúc này mới hoàn hồn thoát ra khỏi

suy nghĩ của mình

"Điện hạ người đang suy nghĩ

chuyện gì vậy" Tố Mai đã theo Viễn Ninh được nhiều năm

thấy Viễn Ninh ngồi

thất thần như vậy cũng phần nào hiểu được Viễn Ninh đang có

tâm sự.

"Không có gì chỉ là suy nghĩ tới vài chuyện cũ

thôi” nói rồi Viễn Ninh quay mặt đi hướng nhìn ánh chiều tà len lỏi

“Có chuyện gì sao” Viễn Ninh nói

“Điện hạ vài ngày nữa là tới tết thanh minh” nói xong Tố Mai

đưa mắt nhìn Viễn Ninh thấy nàng không có biểu hiện nào khác trên khuôn mặt mới

tiếp tục nói “ Người có muốn chuẩn bị gì không”

“Cô cô người cứ chuẩn bị như mọi năm là được rồi” Viễn Ninh

tiếp tục nói “Không biết ở nơi đó mẫu phi thế nào”

“Điện hạ cho dù ở nơi nào thì nương nương vẫn luôn mong

người được bình an” Tố Mai nhẹ giọng nói

“Thì ra điện hạ ở hậu viện” Ngọc Lam từ xa dần dần bước đến,

thấy vậy Tố Mai cũng lui lại phía sau đứng bên cạnh Viễn Ninh. Nàng đi tới ngồi

xuống chiếc ghế ben cạnh Viễn Ninh

Hôm nay Ngọc Lam mang một bộ y phục màu trắng, dưới ánh

chiều ta len lỏi nàng như một viên ngọc sáng lấp lánh giữa bầu trời đang dần

tối.

“Công chúa tìm ta là có việc” Viễn Ninh cất giọng hỏi

“Chẳng nhẽ có việc gì mới được tìm đến ngài sao” Ngọc Lam

nhẹ giọng nói

“Ý ta không phải vậy” Viễn Ninh nở nụ cười che đi biểu cảm

ngượng ngùng của mình

“Điện hạ và cô cô chưởng sự đang nói chuyện gì sao” nói rồi

nàng nhìn Tố Mai quét mắt đánh giá một vòng sau đó quay sang nhìn Viễn Ninh.

Thấy vậy Viễn Ninh cũng không có ý định giấu giếm liền nói

cho Ngọc Lam nghe

“Vài ngày nữa là tới tết thanh minh nên ta định sẽ đi tới

thăm lăng mộ của mẫu phi” Viễn Ninh nhìn sang một nơi khác tránh đụng

phải ánh mắt của Ngọc Lam

“Thì ra là vậy, vậy hôm đó ta có để đi cùng được không” nàng

không nhanh không chậm nói, ánh mắt chứa đựng sự mong đợi

“Chuyện..chuyện này” trước đây mỗi lần tết thanh minh chỉ

có nàng, Tố Mai sau này có thêm hai thủ hạ thân cận là tiểu Trung tử và Tô Mạt.

Vốn không quen để người lạ lui tới lăng mộ của mẫu phi nên Viễn Ninh có

chút do dự.

Thấy Viễn Ninh vẫn chưa trả lời Ngọc Lam nhanh trí nói thêm

“Ta dẫu gì cũng là thê tử của điện hạ. Chuyện con dâu tới

thăm lăng mộ của mẫu phi vào ngày tết thanh minh chẳng nhẽ cũng không được sao”

giọng nói có chút thất vọng của Ngọc Lam khiến Viễn Ninh có chút mềm lòng.

“Vậy cũng được” sau một lúc suy nghĩ Viễn Ninh cũng

gật đầu

Mấy ngày tới Viễn Ninh cũng không có làm việc gì nhiều, chỉ

có đọc sách, thỉnh thoảng lại đi dạo ở hậu hoa viên. Đôi lúc thấy Ngọc Lam ngồi

chơi cờ nàng cũng lại gần nhìn xem, thậm chí còn đòi học chơi cờ nhưng chưa đến

vài ngày đã cảm thấy chán.

Hết Chương
Chương trước Chương tiếp