Đứa Con Bị Ghét Bỏ
Chương 61: Hiểu chuyện
Hypatia kéo Purity vào một phòng khác ở xa sảnh tiệc. Nàng cẩn thận đóng cửa lại, hít sâu một hơi rồi mới quay sang nhìn đứa con gái bé bỏng của mình.
Purity đang bối rối nhìn mẹ mình. Hypatia từ trước đến nay nói với nàng dịu dàng như nước chảy từ khe suối. Quả thật hôm nay, nàng hành xử có phần hấp tấp nhưng ánh mắt nghiêm nghị này của Hypatia cũng là lần đầu nàng nhìn thấy. Trong lòng dâng lên cảm giác chột dạ.
Purity cúi đầu nhìn xuống chân mình, cố gắng lảng tránh ánh mắt của Hypatia. Nàng cắn cắn môi, thấp thỏm chờ đợi Hypatia mở lời.
Mà Hypatia nhìn bộ dạng đáng thương hơn là đáng trách này của nàng thì bao nhiêu lời muốn nói đều trôi ngược trở lại. Đứa con gái này của nàng từ nhỏ chịu nhiều thiệt thòi hơn người khác. Vậy nên trong bốn đứa con, nàng cũng đặc biệt ưu ái Purity hơn cả, chưa từng nặng lời với Purity. Nhưng có những việc nếu nàng không sớm can thiệp chỉ e về sau sẽ gây ra rắc rối lớn hơn.
Đối với người khác, Frediano là một đấng nam tử hán đại trượng phu đội trời đạp đất. Nhưng trong lòng của cả hai đều hiểu rõ, nam nhân như Frediano vốn thuộc về thiên hạ, không phải là người phù hợp để giao phó cả đời.
Nếu chọn sai người thì kết cục cũng sẽ giống như Amelia, cả đời chỉ có thể mang tiếng cay nghiệt. Purity từ nhỏ đã chịu nhiều thiệt thòi. Thân là người làm mẹ, Hypatia chỉ mong sao con gái nàng một đời bình an. Nàng không mong Purity sẽ bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu của Thiên giới. Thiên giới dưới góc nhìn của người phàm là một nơi linh thiêng biết mấy nhưng chỉ có những người trong cuộc như Hypatia mới hiểu rõ. Đây là một vũng bùn!
Nàng không muốn con gái mình bị cuốn vào những việc như thế này.
- Con có thể nói cho mẫu thân biết con và ngài Frediano là mối quan hệ gì không? - Hypatia nắm lấy bờ vai đông cứng của Purity, hỏi.
Purity ngước đôi mắt long lanh như phủ một lớp sương mai nhìn Hypatia. Đôi mắt của nàng mở to, không thể đoán được bên trong chứa đựng điều gì. Purity dùng bảy phần nghiêm túc, nói với Hypatia:
- Từ trước đến nay, con luôn đem lòng ngưỡng mộ ngài ấy. Ngài Frediano là một người không tranh với thiên hạ.
Sống một đời phiêu diêu tự tại, bảo vệ thứ chính nghĩa mà ngài ấy tin tưởng và coi trọng. Con thật sự rất ngưỡng mộ ngài ấy. Từ tận đáy lòng mong muốn một ngày cũng sẽ được như vậy. Sống một cuộc sống tự tại, có thể làm những điều mình muốn.
Nàng dừng lại chốc lát rồi lại ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình:
- Con muốn trong buổi lễ nhận học trò, con có thể bái ngài ấy làm sư phụ. Mong mẫu thân hiểu cho.
Lời mà Purity nói ra, mỗi câu mỗi chữ đều là thật. Trong kỳ sát hạch đầu tiên, khi nàng chỉ là một đứa trẻ, bị đồng đội phản bội, cố ý dồn nàng vào chỗ chết, chính hắn đã ra tay cứu mạng nàng, ân tình này, suốt đời không quên.
Nàng đối với hắn là một lòng ngưỡng mộ. Mong rằng một ngày nào đó có thể bái hắn làm sư, đây cũng là sự thật.
Nàng giống với hắn, đều là hai kẻ bị Thiên giới cô lặp, chẳng lẽ không thể đồng cảm với nhau sao?
Purity bộc bạch nỗi lòng xong thì tảng đá đang đè nặng trong lòng Hypatia cũng được buông xuống. Đôi bàn tay ấm áp của nàng xoa đầu con gái, ân cần nói:
- Con biết suy nghĩ cho tương lai như vậy là tốt nhưng hành động lỗ mãng như vậy thì không thể chấp nhận được.
Không chỉ có ta và phụ thân con mà ngay chính con cũng biết bọn người kia chính là rắn độc. Bọn chúng chỉ trực chờ con sơ hở thì sẽ cắn ngược lại con.
Nói đoạn, Hypatia không kìm được xúc động, ôm lấy con gái vào lòng, thốn thức nói:
- Mẫu thân không mong con tài hoa hơn người, chỉ mong con một đời bình an. Hứa với mẫu thân, Purity! Làm việc gì cũng nghĩ cho bản thân đầu tiên, có được không?
Purity nghe đến đây nước mắt cũng trào ra. Nàng luôn cảm thấy may mắn vì có một người mẹ yêu thương mình.
Những gì mẹ nói nàng có thể không hiểu sao? Ark từ lâu đã không còn hứng thú với ngôi vị thủ lĩnh của các vị thần, hắn chỉ muốn giữ vợ con an toàn khỏi vòng xoáy danh lợi này. Chính vì lòng tham muốn quyền lực của mình nên Alexander mới bị nhốt ở cõi Tái sinh. Mặc dù trên danh nghĩa, Alexander là người cai quản cõi Tái sinh nhưng có vị thần nào không biết đó chỉ là một hình thức giam lỏng mà thôi. Năm đó, Ark tranh giành chức vị thủ lĩnh của các vị thần cũng chỉ vì tuổi trẻ háo thắng. Bây giờ, hắn có thể tận mắt nhìn thấy kết cục của Alexander, xem như một loài cảnh tỉnh cho bản thân cũng là phúc phần của hắn.
- Mẫu thân, dĩ nhiên con gái hiểu chỗ khó sự của phụ thân. Con gái sẽ không bướng bỉnh nữa. Sau này, con sẽ hành xử cẩn trọng hơn, tránh gây rắc rối cho người. - Purity thỏ thẻ.
Đứa con gái này của nàng thật sự quá hiểu chuyện rồi!
- Cảm ơn con, Purity. - Hypatia ôm lấy nàng, nói.
Purity đang bối rối nhìn mẹ mình. Hypatia từ trước đến nay nói với nàng dịu dàng như nước chảy từ khe suối. Quả thật hôm nay, nàng hành xử có phần hấp tấp nhưng ánh mắt nghiêm nghị này của Hypatia cũng là lần đầu nàng nhìn thấy. Trong lòng dâng lên cảm giác chột dạ.
Purity cúi đầu nhìn xuống chân mình, cố gắng lảng tránh ánh mắt của Hypatia. Nàng cắn cắn môi, thấp thỏm chờ đợi Hypatia mở lời.
Mà Hypatia nhìn bộ dạng đáng thương hơn là đáng trách này của nàng thì bao nhiêu lời muốn nói đều trôi ngược trở lại. Đứa con gái này của nàng từ nhỏ chịu nhiều thiệt thòi hơn người khác. Vậy nên trong bốn đứa con, nàng cũng đặc biệt ưu ái Purity hơn cả, chưa từng nặng lời với Purity. Nhưng có những việc nếu nàng không sớm can thiệp chỉ e về sau sẽ gây ra rắc rối lớn hơn.
Đối với người khác, Frediano là một đấng nam tử hán đại trượng phu đội trời đạp đất. Nhưng trong lòng của cả hai đều hiểu rõ, nam nhân như Frediano vốn thuộc về thiên hạ, không phải là người phù hợp để giao phó cả đời.
Nếu chọn sai người thì kết cục cũng sẽ giống như Amelia, cả đời chỉ có thể mang tiếng cay nghiệt. Purity từ nhỏ đã chịu nhiều thiệt thòi. Thân là người làm mẹ, Hypatia chỉ mong sao con gái nàng một đời bình an. Nàng không mong Purity sẽ bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu của Thiên giới. Thiên giới dưới góc nhìn của người phàm là một nơi linh thiêng biết mấy nhưng chỉ có những người trong cuộc như Hypatia mới hiểu rõ. Đây là một vũng bùn!
Nàng không muốn con gái mình bị cuốn vào những việc như thế này.
- Con có thể nói cho mẫu thân biết con và ngài Frediano là mối quan hệ gì không? - Hypatia nắm lấy bờ vai đông cứng của Purity, hỏi.
Purity ngước đôi mắt long lanh như phủ một lớp sương mai nhìn Hypatia. Đôi mắt của nàng mở to, không thể đoán được bên trong chứa đựng điều gì. Purity dùng bảy phần nghiêm túc, nói với Hypatia:
- Từ trước đến nay, con luôn đem lòng ngưỡng mộ ngài ấy. Ngài Frediano là một người không tranh với thiên hạ.
Sống một đời phiêu diêu tự tại, bảo vệ thứ chính nghĩa mà ngài ấy tin tưởng và coi trọng. Con thật sự rất ngưỡng mộ ngài ấy. Từ tận đáy lòng mong muốn một ngày cũng sẽ được như vậy. Sống một cuộc sống tự tại, có thể làm những điều mình muốn.
Nàng dừng lại chốc lát rồi lại ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình:
- Con muốn trong buổi lễ nhận học trò, con có thể bái ngài ấy làm sư phụ. Mong mẫu thân hiểu cho.
Lời mà Purity nói ra, mỗi câu mỗi chữ đều là thật. Trong kỳ sát hạch đầu tiên, khi nàng chỉ là một đứa trẻ, bị đồng đội phản bội, cố ý dồn nàng vào chỗ chết, chính hắn đã ra tay cứu mạng nàng, ân tình này, suốt đời không quên.
Nàng đối với hắn là một lòng ngưỡng mộ. Mong rằng một ngày nào đó có thể bái hắn làm sư, đây cũng là sự thật.
Nàng giống với hắn, đều là hai kẻ bị Thiên giới cô lặp, chẳng lẽ không thể đồng cảm với nhau sao?
Purity bộc bạch nỗi lòng xong thì tảng đá đang đè nặng trong lòng Hypatia cũng được buông xuống. Đôi bàn tay ấm áp của nàng xoa đầu con gái, ân cần nói:
- Con biết suy nghĩ cho tương lai như vậy là tốt nhưng hành động lỗ mãng như vậy thì không thể chấp nhận được.
Không chỉ có ta và phụ thân con mà ngay chính con cũng biết bọn người kia chính là rắn độc. Bọn chúng chỉ trực chờ con sơ hở thì sẽ cắn ngược lại con.
Nói đoạn, Hypatia không kìm được xúc động, ôm lấy con gái vào lòng, thốn thức nói:
- Mẫu thân không mong con tài hoa hơn người, chỉ mong con một đời bình an. Hứa với mẫu thân, Purity! Làm việc gì cũng nghĩ cho bản thân đầu tiên, có được không?
Purity nghe đến đây nước mắt cũng trào ra. Nàng luôn cảm thấy may mắn vì có một người mẹ yêu thương mình.
Những gì mẹ nói nàng có thể không hiểu sao? Ark từ lâu đã không còn hứng thú với ngôi vị thủ lĩnh của các vị thần, hắn chỉ muốn giữ vợ con an toàn khỏi vòng xoáy danh lợi này. Chính vì lòng tham muốn quyền lực của mình nên Alexander mới bị nhốt ở cõi Tái sinh. Mặc dù trên danh nghĩa, Alexander là người cai quản cõi Tái sinh nhưng có vị thần nào không biết đó chỉ là một hình thức giam lỏng mà thôi. Năm đó, Ark tranh giành chức vị thủ lĩnh của các vị thần cũng chỉ vì tuổi trẻ háo thắng. Bây giờ, hắn có thể tận mắt nhìn thấy kết cục của Alexander, xem như một loài cảnh tỉnh cho bản thân cũng là phúc phần của hắn.
- Mẫu thân, dĩ nhiên con gái hiểu chỗ khó sự của phụ thân. Con gái sẽ không bướng bỉnh nữa. Sau này, con sẽ hành xử cẩn trọng hơn, tránh gây rắc rối cho người. - Purity thỏ thẻ.
Đứa con gái này của nàng thật sự quá hiểu chuyện rồi!
- Cảm ơn con, Purity. - Hypatia ôm lấy nàng, nói.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương