Đứa Con Bị Ghét Bỏ

Chương 62: Sự thật



Hai mẹ con trò chuyện với nhau trong chốc lát rồi cũng quay trở lại bữa tiệc. Trên đường đi, Purity trông thấy

Karen đứng nấp ở một góc, còn cố ý ra hiệu cho nàng đi theo. Purity hiểu ý liền nói với Hypatia rằng mình muốn vào phòng chỉnh trang một chút sau đó mới quay lại. Hypatia cũng không nghi ngờ gì chỉ căn dặn nàng nhanh nhẹn một chút, đừng để lỡ thời gian. Purity gật đầu. Sau đó, hai người tách nhau ra.

Vừa đi đến chỗ Karen, Purity đã không nhịn được mà hỏi ngay:

- Thế nào rồi? Muội đã điều tra ra được tin tức gì rồi?

Karen nhìn đông ngó tây một lượt, sau đó liền kéo Purity vào một góc vắng vẻ.

Biểu hiện kỳ lạ này của Karen càng khiến Purity lo lắng hơn. Cơ thể hít thở không thông, cảm thấy từng luồng không khí tràn vào buồng phổi cũng thực lạnh lẽo. Mồ hôi rịn ra trên trán, chạy xuống hàng chân mày đang cau lại.

Sau khi đảm bảo rằng xung quanh không có ai, Purity mất kiên nhẫn hỏi:

- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải muội đã điều tra ra điều gì rồi đúng không? Mau nói cho ta biết đi!

Karen dừng lại thở một chút, giọng nói lộ ra sự sợ hãi, nói:

Ngài Frediano đến đây để bảo vệ một thứ.Là thứ gì? - Purity hỏi.Vật mà có thể để đích thân Frediano ra mặt bảo vệ chắc chắn không phải thứ tầm thường! Purity biết rõ điều này.

Vậy nên nàng càng lo sợ. Nàng chỉ lo sợ rằng thứ này sẽ ảnh hưởng đến những người thân bên cạnh nàng.

Karen nhìn ngó một vòng để chắc chắn rằng không ai đang nghe lén cuộc trò chuyện nữa hai người họ rồi mới nói:



- Là trái tim của đại dương.

Purity nghe được câu trả lời từ Karen, trong đôi mắt của nàng hiện ra một tia sợ hãi. Trái tim của đại dương là một viên kim cương trong suốt tuyệt đẹp, là món quà từ đại dương. Nó giữ cho sự cân bằng của đại dương và sự an toàn của những sinh vật sống ở đại dương. Nếu nhiệm vụ lần này của Frediano là bảo vệ trái tim của đại dương thì có thể nói sự an toàn của đại dương đang gặp nguy hiểm. Việc này không còn chỉ đơn giản là ảnh hưởng tới một mình Black Lady nữa mà còn ảnh hưởng đến sự an toàn của toàn bộ các sinh vật đang sống ở đại dương.

- Ngươi có chắc không vậy? - Purity hỏi.

Việc này hết sức hệ trọng, Purity không thể quyết định bừa bãi được. Nàng cần phải chắc chắn trước rồi mới có thể tìm cách giải quyết rắc rối lần này.

- Đi thôi Karen.

Karen nghe Purity nói vậy thì không giấu được sự bối rối, hỏi lại:

Nhưng đi đâu cơ?Đi tìm ngoại tổ mẫu của ta.Hai người họ chạy qua hành lang, quay trở lại căn phòng lúc này của Black Lady. Hai người chạy ngang qua Hu-bert. Hắn chỉ vừa mới hơi tỉnh rượu đang định quay trở lại sảnh tiệc thì lại thấy hai cô gái chạy như bay về phía hắn. Hubert ngó người ra trong chốc lát, còn tưởng rằng bản thân chưa tỉnh rượu.

Purity và Karen đứng trước lối vào. Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau. Karen gật đầu. Purity liền siết chặt lấy tay

Karen, nói:

Ta cùng đếm đến ba nhé!Um.Một. Hai. Ba.Hai người cùng nhảy vào thác nước. Làn nước lạnh lẽo xói thẳng từ đầu xuống chân Purity. Sức mạnh của thác nước dội thẳng lên đầu nàng từng luồng liên tục ầm ầm. Thân thể nàng ở giữa dòng nước như ở giữa mưa tên, hàng ngàn mũi tên ghim thẳng vào da thịt nàng đau đến tê dại. Nỗi đau đớn đó khiến đầu óc của nàng trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết. Đôi tay kiên quyết siết chặt lấy bàn tay run rẩy của Karen.

- Purity? Karen? Sao hai con lại ở đây?



Purity và Karen lúc này cả hai ngã, cả người nằm dưới sàn nhà thở hồng hộc. Vừa nghe thấy giọng nói, Purity liền biết chắc người đó là ai. Nàng ngẩng đầu lên, chưa kịp nói câu nào thì cả người đờ đẫng vì cảnh tượng trước mặt.

Xem ra... tiểu thư Purity đã biết cả rồi. Nếu vậy thì ta xin phép rời đi trước để người giải quyết việc nhà.Ngài Frediano? - Purity kinh ngạc hỏi.Vốn dĩ trong suy nghĩ của Purity, Frediano đang tự ý hành sự trong chính lãnh địa của Black Lady. Tất cả sự chống đối, thù địch mà Purity dành cho Frediano cũng chỉ vì hành động ngông cuồng của hắn chẳng khác nào xem thường Black Lady. Vậy mà hiện giờ, Purity lại chứng kiến cả hai trong cùng một căn phòng, hoàn toàn phủ nhận suy đoán của nàng. Hóa ra, Black Lady lại biết chuyện này ngay từ đầu. Thì ra sau tất cả, nàng mới thật sự là kẻ ngốc duy nhất không biết gì!

- Để ta đỡ tiểu thư. - Frediano nói.

Sau đó, Frediano chìa tay ra. Hắn khom người xuống, muốn đỡ Purity đứng dậy nhưng nàng lại không muốn cho hắn mặt mũi này. Nàng gạt tay hắn ra, bực dọc nói:

- Không cần!

Frediano bị nàng làm cho thất thần, phải mất một lúc hắn mới phản ứng lại được. Hắn giả vờ ho rồi tránh sang một bên, để nàng đối chất với Black Lady.

- Rốt cuộc đầu đuôi câu chuyện là như thế nào? Bây giờ ngoại tổ mẫu có thể thành thật nói cho ngoại tôn biết được rồi chứ? - Purity hỏi, trong mắt đầy lãnh ý.

Hầy! - Black Lady thở dài, nói. - Ta biết ngay là chuyện này không thể giấu được con. Con là đứa trẻ thông minh, sớm muộn gì cũng sẽ phát giác ra được. Thật ra ta cũng muốn thành thật nó cho con biết chuyện này từ sớm nhưng vì Frediano phản đối nên ta cũng đành chịu.Tiểu thư Purity vẫn còn trẻ người non dại, có nhiều việc cần phải học hỏi thêm. Không chỉ dựa vào một chút thành tích khi còn học tập ở Học viện mà thật sự cho rằng bản thân có thể cáng đáng được mọi việc. Có những việc nằm ngoài tầm kiểm soát của tiểu thư đó, tiểu thư Purity ạ! - Frediano cười khảy nói.Frediano đã đứng tránh sang một bên rồi mà vẫn không quên nói thêm vào. Purity bực tức liếc hắn một cái. Hắn liền giả ngốc nhìn sang chỗ khác. Trong lòng nàng phẫn nộ không thôi. Sao trước đây nàng không biết hắn lại là tên vô lại như vậy?

Thật ra chuyện này phải bắt đầu từ tuần trước. Ta nhận được một lá thư đe dọa nặc danh.Có kẻ dám gửi thư đe dọa đến nữ thần Biển Đen sao? - Karen kinh ngạc, không nhịn được phải lên tiếng hỏi.Karen! Không được ngắt lời người khác khi họ đang nói như vậy. - Purity lên tiếng nhắc nhở.Karen nghe chủ nhân mắng thì im lặng, tủi thân cuối đầu xuống vân vê tà váy.

- Ngoại tổ mẫu có thể nói tiếp. - Purity lạnh nhạt nói.

Black Lady nuốt nước bọt. Xem ra tiểu nha đầu này giận thật rồi.

Thật ra cũng chỉ là một lá thư đe dọa thôi. Lúc đầu, ta cũng không chú ý lắm. Chỉ là sau đó, lại có một bức thư khác gửi đến. Trong thư ghi rõ vị trí của trái tim của đại dương. Lúc đó, ta mới bắt đầu hoảng sợ. Vì không thể tin tưởng ai khác nên ta chỉ đành nhờ cậy ngài Frediano.Ngoại tôn không đáng tin sao?
Chương trước Chương tiếp