Hóa Ra Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Chương 8: Giám đốc điều hành mới
Tú Linh chật vật trở về biệt thự đã là bốn giờ chiều, đôi mắt vẫn còn mờ mờ chưa hồi phục lại như cũ được. Cô định bay sang Washington để nộp chứng cứ mới, nhưng tối nay phải đến cái biệt thự chết tiệt đó chữa bệnh cho tên khốn tệ nạn xã hội kia nữa...
"Cô ta xài bao nhiêu tiền của tôi rồi...?"
Trợ lý cầm khăn ấm đắp lên mắt Tú Linh để cô thư giãn tâm trạng đôi chút, e dè trả lời...
"Thưa ngài...khoảng năm trăm ngàn đô..."
Tú Linh ném chiếc khăn xuống đất, cô thì đi làm việc vất vả đến nỗi hi sinh đôi mắt thân yêu này. Vậy mà trong một ngày cô ta đã xài hết số lương cơ bản của một đặc vụ cấp cao. Nếu đã như thế, phải để thế thân ấy phát huy hết vai trò của mình mới được...
"Tối nay tôi phải trở về tòa nhà chính phủ để giao bằng chứng mới, cậu có hai tiếng để dạy dỗ cô ta trở thành bác sĩ tâm lý thay tôi đến biệt thự...:
Trợ lý liền khó xử, cậu không nghĩ việc dạy một người những thao tác giống hệt người khác là chuyện dễ dàng...
"Tôi nghĩ sẽ rất khó..."
Tú Linh phẩy phẩy tay lạnh nhạt lên tiếng...
"Yên tâm đi...thế thân có giá hai ngàn đô sẽ khác những người bình thường...nhắc nhở cô ta cẩn thận vào, nếu thất bại thì chết với tôi..."
Tú Linh quấn băng vải trắng xung quanh mắt, cô xách vali lên chiếc trực thăng đậu sẵn trên sân thượng...
"Tối mai tôi sẽ trở về, chỗ này giao lại cho cậu đấy..."
Tú Linh yên tâm rời khỏi thành phố M trong sự đau khổ của trợ lý. Nếu chuyện này bị ông trùm phát hiện thì bọn họ chết chắc...
Sau năm tiếng đi bằng trực thăng cũng đến Hoa Kỳ vào chín giờ sáng hôm sau. Đôi mắt của Tú Linh cũng hồi phục hoàn toàn sau một thời gian dài được nghỉ ngơi. Cô bước đến thang máy lên phòng làm việc của mình, liền nghe vài người đang nhìn vào phòng làm việc của mình bàn tán gì đó...
"Nghe nói giám đốc điều hành mới nhận chức đẹp trai lắm..."
"Hình như vẫn còn độc thân đấy, vừa đẹp trai vừa tài giỏi..."
Joyce gõ tay lên cửa liền nhìn về phía đám phụ nữ nhiều chuyện kia khiến bọn họ hốt hoảng liền cúi đầu xuống...
"Xin lỗi thưa đặc vụ...chúng tôi sẽ trở lại làm việc chăm chỉ..."
Joyce mở cửa bước vào bên trong, đã thấy bóng dáng vô cùng quen thuộc khiến cô mỉm cười...
"Ngạc nhiên thật đấy...thưa giám đốc điều hành mới nhận chức..."
Mike Howell nở một nụ cười tươi chết người liền ôm lấy Joyce vui mừng, khi đã lâu ngày bọn họ chưa gặp nhau...
"Làm sao anh trở thành giám đốc điều hành được hay thế...chẳng phải anh đang bị phạt ở cục tình báo liên bang hay sao..."
Mike nhăn mặt trước câu đó chạm vào nỗi đau của anh. Nếu không phải dây dưa với cô diễn viên nổi tiếng đó đến mức lỡ hạn công việc thì cũng chẳng bị phạt xuống cấp như thế này...
"Đừng trêu anh nữa...khó lắm mới điều tra ra được thông tin nguyên nhân tình hình hỗn loạn biên giới, rồi mất tận hai năm giúp họ ổn định...cuối cùng cấp trên cũng bổ nhiệm anh trở thành giám đốc điều hành đấy..."
Joyce cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cô nhớ ra vẫn còn công việc quan trọng nên đến văn phòng của giám đốc trước. Ủa khoan đã, chẳng phải Mike sẽ trở thành cấp trên mới của cô hay sao...
"Anh...là cấp trên của em hay sao..."
Mike vuốt mái tóc ra sau liền gật đầu chắc nịch. Thuận lợi như vậy chẳng phải sẽ có lợi cho cô hơn rất nhiều à...
"Đặc vụ Joyce đừng lợi dụng tình anh em mà lạm dụng quyền hành, vụ buôn bán vũ khí xuyên quốc gia phiền cô hoàn thành đúng hạn..."
Joyce muốn ném chiếc vali trên tay về phía Mike, tuy không thể đổi nhiệm vụ nhưng ít ra sẽ dễ dàng làm việc hơn so với tên sếp cũ...
"Thưa giám đốc, đây là bằng chứng về khu mua bán vũ khí của ông trùm. Ngoài ra tôi còn nghe được bọn họ nói sẽ có một vụ buôn bán súng ở bến cảng..."
Mike cầm hình ảnh lên xem, cau mày nhìn về phía Joyce...
"Em lại sử dụng cái kính áp tròng công nghệ đấy nữa à...nguy hiểm lắm đấy..."
Joyce nhún vai tỏ vẻ vô tội, nếu không sử dụng nó thì làm sao lấy được hình ảnh làm bằng chứng cơ chứ. Tuy nói sử dụng quá bảy lần sẽ bị mù vĩnh viễn, nhưng hình như cô chỉ mới sử dụng có 1, 2, 3,...
"Trời ơi...em đã sử dụng nó bảy lần rồi đấy..."
Joyce hốt hoảng đi qua đi lại thầm cầu nguyện cho số phận hậm hiu của mình. Cô thề rằng xong vụ này sẽ nghỉ hưu sớm, hoặc chuyển công tác đến phòng thông tin nhàm chán làm việc. Tuy cô yêu tiền thật nhưng nếu cô chết cũng không thể nào tiêu xài được...
"Á...a...anh phải giúp em hoàn thành vụ này sớm một tí, nếu không em sẽ chết chắc đấy..."
Mike mỉm cười trước vẻ mặt hốt hoảng của Tú Linh. Đứa em họ của anh vẫn còn ngốc nghếch lắm đấy...
"Chuyên nghiệp lên thưa đặc vụ toàn quyền...em mau lại đây nhìn kí hiệu này xem..."
Joyce từ từ nhìn vào dấu hiệu mà Mike chỉ, cô liền nhớ đến lời nói của ông ta...
"Kí hiệu riêng của tổ chức Bratva, do ông trùm đứng đầu...."
Mike gõ nhẹ lên trán Joyce, đương nhiên anh biết đây là kí hiệu của tổ chức Bratva. Nhưng không phải ý của anh muốn đề cập đến...
"Anh không có ngốc như em, ý của anh là em có thấy quen thuộc hay không..."
Joyce mạnh dạn lắc đầu đợi Mike lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra. Anh đưa một tấm hình đã từ chụp chung với bố của cô cho cô xem...
"Bố em...có một hình xăm y hệt kí hiệu này..."
Joyce giật lấy điện thoại xem thật kĩ. Chẳng lẽ cái chết của bố cô có liên quan đến tổ chức này hay sao...
"Nếu anh nhớ không lầm thì mỗi thành viên của Bratva đều phải xăm kí hiệu này lên cánh tay trái, để thể hiện lòng chung thành tuyệt đối với tổ chức...chẳng lẽ chú là thành viên của bọn họ hay sao..."
Joyce nhanh chóng bịt miệng Mike lại, tuy lời nói của anh cũng có thể xảy ra nhưng nếu vô tình để người ngoài sẽ gây khó dễ cho cả hai bọn họ...
"Chuyện này tạm gác ở đó...em sẽ tự mình điều tra sau..."
Joyce lấy trong tủ ra ít giấy tờ quan trọng, có chút gấp gáp hướng mắt về phía Mike...
"Anh có thể điều động cánh sát cơ động của FBI đúng chứ...hãy sắp xếp người tập kích ở bến cảng..."
Mike rút từ trong túi áo ra tấm thẻ có kí hiệu của FBI, nhanh chóng trao vào tay Joyce...
"Giám đốc điều hành cho phép đặc vụ Joyce điều động toàn bộ cảnh sát cơ động có mặt tại thành phố M...vì nhiệm vụ..."
Joyce mỉm cười hài lòng liền cầm tấm thẻ cất cẩn thận vào trong túi xách. Cô thật sự rất mong chờ đến ngày tập kích ở bến cảng của tổ chức Bratva đấy...
"Cô ta xài bao nhiêu tiền của tôi rồi...?"
Trợ lý cầm khăn ấm đắp lên mắt Tú Linh để cô thư giãn tâm trạng đôi chút, e dè trả lời...
"Thưa ngài...khoảng năm trăm ngàn đô..."
Tú Linh ném chiếc khăn xuống đất, cô thì đi làm việc vất vả đến nỗi hi sinh đôi mắt thân yêu này. Vậy mà trong một ngày cô ta đã xài hết số lương cơ bản của một đặc vụ cấp cao. Nếu đã như thế, phải để thế thân ấy phát huy hết vai trò của mình mới được...
"Tối nay tôi phải trở về tòa nhà chính phủ để giao bằng chứng mới, cậu có hai tiếng để dạy dỗ cô ta trở thành bác sĩ tâm lý thay tôi đến biệt thự...:
Trợ lý liền khó xử, cậu không nghĩ việc dạy một người những thao tác giống hệt người khác là chuyện dễ dàng...
"Tôi nghĩ sẽ rất khó..."
Tú Linh phẩy phẩy tay lạnh nhạt lên tiếng...
"Yên tâm đi...thế thân có giá hai ngàn đô sẽ khác những người bình thường...nhắc nhở cô ta cẩn thận vào, nếu thất bại thì chết với tôi..."
Tú Linh quấn băng vải trắng xung quanh mắt, cô xách vali lên chiếc trực thăng đậu sẵn trên sân thượng...
"Tối mai tôi sẽ trở về, chỗ này giao lại cho cậu đấy..."
Tú Linh yên tâm rời khỏi thành phố M trong sự đau khổ của trợ lý. Nếu chuyện này bị ông trùm phát hiện thì bọn họ chết chắc...
Sau năm tiếng đi bằng trực thăng cũng đến Hoa Kỳ vào chín giờ sáng hôm sau. Đôi mắt của Tú Linh cũng hồi phục hoàn toàn sau một thời gian dài được nghỉ ngơi. Cô bước đến thang máy lên phòng làm việc của mình, liền nghe vài người đang nhìn vào phòng làm việc của mình bàn tán gì đó...
"Nghe nói giám đốc điều hành mới nhận chức đẹp trai lắm..."
"Hình như vẫn còn độc thân đấy, vừa đẹp trai vừa tài giỏi..."
Joyce gõ tay lên cửa liền nhìn về phía đám phụ nữ nhiều chuyện kia khiến bọn họ hốt hoảng liền cúi đầu xuống...
"Xin lỗi thưa đặc vụ...chúng tôi sẽ trở lại làm việc chăm chỉ..."
Joyce mở cửa bước vào bên trong, đã thấy bóng dáng vô cùng quen thuộc khiến cô mỉm cười...
"Ngạc nhiên thật đấy...thưa giám đốc điều hành mới nhận chức..."
Mike Howell nở một nụ cười tươi chết người liền ôm lấy Joyce vui mừng, khi đã lâu ngày bọn họ chưa gặp nhau...
"Làm sao anh trở thành giám đốc điều hành được hay thế...chẳng phải anh đang bị phạt ở cục tình báo liên bang hay sao..."
Mike nhăn mặt trước câu đó chạm vào nỗi đau của anh. Nếu không phải dây dưa với cô diễn viên nổi tiếng đó đến mức lỡ hạn công việc thì cũng chẳng bị phạt xuống cấp như thế này...
"Đừng trêu anh nữa...khó lắm mới điều tra ra được thông tin nguyên nhân tình hình hỗn loạn biên giới, rồi mất tận hai năm giúp họ ổn định...cuối cùng cấp trên cũng bổ nhiệm anh trở thành giám đốc điều hành đấy..."
Joyce cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cô nhớ ra vẫn còn công việc quan trọng nên đến văn phòng của giám đốc trước. Ủa khoan đã, chẳng phải Mike sẽ trở thành cấp trên mới của cô hay sao...
"Anh...là cấp trên của em hay sao..."
Mike vuốt mái tóc ra sau liền gật đầu chắc nịch. Thuận lợi như vậy chẳng phải sẽ có lợi cho cô hơn rất nhiều à...
"Đặc vụ Joyce đừng lợi dụng tình anh em mà lạm dụng quyền hành, vụ buôn bán vũ khí xuyên quốc gia phiền cô hoàn thành đúng hạn..."
Joyce muốn ném chiếc vali trên tay về phía Mike, tuy không thể đổi nhiệm vụ nhưng ít ra sẽ dễ dàng làm việc hơn so với tên sếp cũ...
"Thưa giám đốc, đây là bằng chứng về khu mua bán vũ khí của ông trùm. Ngoài ra tôi còn nghe được bọn họ nói sẽ có một vụ buôn bán súng ở bến cảng..."
Mike cầm hình ảnh lên xem, cau mày nhìn về phía Joyce...
"Em lại sử dụng cái kính áp tròng công nghệ đấy nữa à...nguy hiểm lắm đấy..."
Joyce nhún vai tỏ vẻ vô tội, nếu không sử dụng nó thì làm sao lấy được hình ảnh làm bằng chứng cơ chứ. Tuy nói sử dụng quá bảy lần sẽ bị mù vĩnh viễn, nhưng hình như cô chỉ mới sử dụng có 1, 2, 3,...
"Trời ơi...em đã sử dụng nó bảy lần rồi đấy..."
Joyce hốt hoảng đi qua đi lại thầm cầu nguyện cho số phận hậm hiu của mình. Cô thề rằng xong vụ này sẽ nghỉ hưu sớm, hoặc chuyển công tác đến phòng thông tin nhàm chán làm việc. Tuy cô yêu tiền thật nhưng nếu cô chết cũng không thể nào tiêu xài được...
"Á...a...anh phải giúp em hoàn thành vụ này sớm một tí, nếu không em sẽ chết chắc đấy..."
Mike mỉm cười trước vẻ mặt hốt hoảng của Tú Linh. Đứa em họ của anh vẫn còn ngốc nghếch lắm đấy...
"Chuyên nghiệp lên thưa đặc vụ toàn quyền...em mau lại đây nhìn kí hiệu này xem..."
Joyce từ từ nhìn vào dấu hiệu mà Mike chỉ, cô liền nhớ đến lời nói của ông ta...
"Kí hiệu riêng của tổ chức Bratva, do ông trùm đứng đầu...."
Mike gõ nhẹ lên trán Joyce, đương nhiên anh biết đây là kí hiệu của tổ chức Bratva. Nhưng không phải ý của anh muốn đề cập đến...
"Anh không có ngốc như em, ý của anh là em có thấy quen thuộc hay không..."
Joyce mạnh dạn lắc đầu đợi Mike lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra. Anh đưa một tấm hình đã từ chụp chung với bố của cô cho cô xem...
"Bố em...có một hình xăm y hệt kí hiệu này..."
Joyce giật lấy điện thoại xem thật kĩ. Chẳng lẽ cái chết của bố cô có liên quan đến tổ chức này hay sao...
"Nếu anh nhớ không lầm thì mỗi thành viên của Bratva đều phải xăm kí hiệu này lên cánh tay trái, để thể hiện lòng chung thành tuyệt đối với tổ chức...chẳng lẽ chú là thành viên của bọn họ hay sao..."
Joyce nhanh chóng bịt miệng Mike lại, tuy lời nói của anh cũng có thể xảy ra nhưng nếu vô tình để người ngoài sẽ gây khó dễ cho cả hai bọn họ...
"Chuyện này tạm gác ở đó...em sẽ tự mình điều tra sau..."
Joyce lấy trong tủ ra ít giấy tờ quan trọng, có chút gấp gáp hướng mắt về phía Mike...
"Anh có thể điều động cánh sát cơ động của FBI đúng chứ...hãy sắp xếp người tập kích ở bến cảng..."
Mike rút từ trong túi áo ra tấm thẻ có kí hiệu của FBI, nhanh chóng trao vào tay Joyce...
"Giám đốc điều hành cho phép đặc vụ Joyce điều động toàn bộ cảnh sát cơ động có mặt tại thành phố M...vì nhiệm vụ..."
Joyce mỉm cười hài lòng liền cầm tấm thẻ cất cẩn thận vào trong túi xách. Cô thật sự rất mong chờ đến ngày tập kích ở bến cảng của tổ chức Bratva đấy...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương