Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-Kun

Chương 75



Fushiguro Megumi biết không có người chết, nặng nề thở phào nhẹ nhõm rồi lại lảo đảo ngồi trở về, trên mặt mang thần sắc may mắn.

Từ chỗ của bọn họ có thể thấy thành thị với đèn đuốc sáng choang tiếp nối triền núi như trong những câu chuyện, xe cộ tới tới lui lui, người qua đường đi đi dừng dừng, căn bản không biết nơi này đã có gì xảy ra.

Không lâu sau, gió đêm mát lạnh đưa đến chút tiếng ve kêu và loáng thoáng tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát.

Xem ra xe cứu thương đến trước.

Sasuke cúi đầu nhìn Fushiguro Megumi ngồi một bên: “Không thành vấn đề chứ?”

Fushiguro Megumi gật gật đầu: “Để tôi giúp anh, Uchiha-san.” Cậu muốn nhận người trong tay Sasuke.

“Không cần.” Sasuke nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, nhìn Fushiguro Megumi cũng nhảy xuống theo, lúc đáp đất thì nhẹ đỡ mặt đất một chút.

Fushiguro Megumi bị thương không tính là nặng lắm, chỉ là tối nay tâm tình thay đổi rất nhanh, thấy Gojo Satoru thì tinh thần đột nhiên thả lỏng, bây giờ cảm giác hơi bủn rủn.

Khi giải thích tình huống với nhân viên vừa đến hiện trường, cậu vẫn có thể dễ như trở bàn tay mà dệt ra một lời nói dối có trật tự rõ ràng.

Đây đại khái là kỹ năng hàng đầu mà mỗi chú thuật sư đều phải học được — chỉ cần bọn họ dần dần trưởng thành, cuối cùng cũng sẽ có lúc tự đi làm nhiệm vụ, trợ lý không có nhiều đến vậy.

Những lúc thế này, là chú thuật sư còn hữu dụng hơn Sasuke.

Bọn họ có bốn bệnh nhân, gọi hai chiếc xe cứu thương. Xe thứ nhất chở nam sinh cao trung bị chú nguyền ăn mòn nghiêm trọng, Fushiguro Megumi cũng đi lên theo.

Sasuke đi chiếc xe cứu thương thứ hai. Nữ sinh tóc ngắn kia chỉ bị xây xát nhẹ, ngất đi cũng chỉ vì kinh hãi quá độ, xe cứu thương chưa đến bệnh viện đã tỉnh rồi, sau đó lại vì cảm xúc quá kích động nên được tiêm thuốc an thần rồi ngủ lại.

Khi xuống xe, y không thấy Fushiguro Megumi trong phòng cấp cứu, hỏi một câu mới phát hiện đối phương đến chỗ lễ tân làm thủ tục nhập viện cho hai người thường, dáng vẻ quen cửa quen nẻo.

Máu trên mặt đã lau khô, vết thương lại chưa xử lý.

“Đi xử lý vết thương đi.” Sasuke rút bút trong tay cậu ra, đặt sang bên cạnh. “Chúng tôi sẽ đến làm thủ tục sau.” Y nói với nhân viên lễ tân.

“Vâng.” Fushiguro Megumi sửng sốt một chút, thuận theo gật đầu, xoay người trở về phòng cấp cứu với Sasuke.

Bác sĩ trực phòng cấp cứu là một người trẻ tuổi, thấy Fushiguro Megumi thì mắt sáng lên, vẫy tay gọi cậu qua.

“Vừa nãy tôi muốn gọi cậu qua xử lý vết thương,“ anh ta lải nhải, “Bạn học bị thương không sai, nhưng cậu cũng phải coi trọng thân thể chứ. Cậu là anh cậu ấy à?” Bác sĩ thuận miệng hỏi Sasuke một câu rồi nói tiếp, gần như không ngừng nghỉ, “Vẫn phải chú ý hơn một chút, đừng ra vẻ mình kiên cường...”

Fushiguro Megumi ngoan ngoãn nằm trên giường, nhắm mắt để đối phương rửa vết thương trên thái dương bằng nước muối sinh lí, lông mày không nhăn tý nào.

“Vết rách có vẻ rất lớn, chắc phải khâu mấy mũi...”

“Tóc hẳn không cần cắt đâu...”

Fushiguro Megumi đột nhiên giương mắt.

Nếu cắt tóc ở thái dương, Gojo-sensei tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội cười nhạo cậu, hơn nữa tuyệt đối sẽ cười nhạo cậu mấy tháng liền.

“Được rồi,“ Bác sĩ bị cậu chọc cười, “Không cắt không cắt, tôi cũng không thích đầu tóc bị phá hư, phải lâu lắm mới mọc lại được!”

Y tá tự giác đẩy một chiếc xe đẩy chứa dụng cụ khâu vết thương đến.

Bác sĩ tiêm cho Fushiguro Megumi một mũi gây tê trước, sau đó chạm vào vết thương mấy cái, xác nhận thuốc gây tê đã có tác dụng mới bắt đầu khâu lại. Lúc đang xử lý vết thương, tin nhắn của Gojo Satoru cũng gửi đến.

[Tôi và Megumi đặt khách sạn, có gửi thư cho em, tối nay trực tiếp ở phòng tôi là được~]

[Bảo Ijichi đặt thêm một phòng nữa.] Sasuke trả lời hắn.

[Chắc không kịp đâu. Tôi sắp phải liên hệ với Hiệp hội báo cáo chuyện này, buổi tối sẽ không về, còn lại mai gặp rồi nói.]

Thư đặt phòng khách sạn được chuyển tiếp đến ngay sau đó.

Sasuke giương mắt nhìn về phía Fushiguro Megumi vừa ngồi dậy trên giường bệnh.

“Đi thôi,“ Y nhàn nhạt nói, “Không cần phải can thiệp đến những người khác, 'cửa sổ' sẽ xử lý.”



——

Bọn họ gặp chút vấn đề nho nhỏ ở lễ tân khách sạn.

Chủ yếu là vì trên mặt Fushiguro Megumi có không ít thương tích, đầu quấn băng vải, phần tóc trước trán bị tro bui và máu dính bết thành từng sợi, quần áo cũng rách lỗ chỗ, khiến nhân viên lễ tân nghi bọn họ chọc phải phiền toái gì nên ngăn hai người lại đó, bóng gió hỏi một hồi lâu.

Fushiguro Megumi giở lại món cũ, giải thích nửa ngày bằng lý do thoái thác với nhân viên y tế, thật vất vả mới thoát thân được.

Một mặt khác là vì lúc Sasuke check-in** thì có hơi không chắc chắn.

“Xin xác nhận với anh một chút, phòng do Ijichi Kiyotaka-san đặt cho một người ở, Gojo Satoru-san, có cần sửa đổi thông tin gì không ạ?” Nhân viên lễ tân nhanh nhẹn đọc qua thông tin một lần.

“Còn phòng khác không?” Sasuke thuận miệng hỏi một câu.

“Xin chờ một chút, tôi sẽ kiểm tra giúp anh.”

Nhân viên lễ tân gõ trên máy tính một lát, tiếc nuối ngẩng đầu, “Rất xin lỗi, toàn bộ phòng hôm nay đều đã bị đặt trước rồi ạ.”

Rõ ràng không phải ngày nghỉ ngày lễ gì, Sendai cũng không tính là thành phố đứng đầu, phòng nơi này vậy mà lại bị đặt hết rồi sao?

“...Không sao.” Sasuke do dự một chút, vẫn lắc đầu ký tên Gojo Satoru, cầm thẻ phòng vào thang máy cùng Fushiguro Megumi.

Bên Hiệp hội đảm bảo sẽ vì chuyện của Itadori Yuji mà binh hoang mã loạn một đoạn thời gian, Gojo Satoru đại khái sẽ giống như lời hắn nói, cả đêm đều phải tuỳ thời đợi lệnh.

Fushiguro Megumi trông như đang có tâm sự nặng nề.

Cậu nhìn con số không ngừng nhảy lên trên màn hình, cuối cùng đến khi thang máy dừng lại mới mở miệng: “Uchiha-san, chuyện gần đây Gojo-sensei làm rất nguy hiểm ạ?”

Sasuke không dừng một giây mà bước ra khỏi thang máy, ngữ khí bình tĩnh hỏi cậu: “Cậu chỉ chuyện nào?”

Nếu như thật sự muốn nói thì mọi chuyện Gojo Satoru làm đều xem như có độ nguy hiểm cao đối với Fushiguro Megumi.

Fushiguro Megumi khẽ thở dài, “Là chuyện mà Zen'in-senpai cũng không rõ ạ, tôi biết Gojo-sensei sẽ không gạt anh.”

Tấm thảm dày mềm mại của hành lang hút lấy tiếng bước chân của hai người họ, chỉ có máy điều hoà trung ương vận hành trên đầu, phát ra tiếng ong ong rất nhỏ.

“Với anh ta thì không tính là nguy hiểm.” Sasuke bình tĩnh nói. “Nhưng nếu các cậu biết thì không như vậy.”

Với Gojo Satoru, nguy hiểm nhất không phải là kẻ địch nhằm vào hắn, mà là nhằm vào người bên cạnh hắn. Hắn dù có thực lực mạnh mẽ đi nữa cũng không thể bảo vệ tất cả mọi người.

Fushiguro Megumi dừng lại giữa hành lang, đèn trần màu vàng ấm hắt xuống một bóng râm trước mắt cậu.

“...Tôi hiểu rồi.” Thiếu niên với mái tóc rối và đôi mắt màu ngọc bích yên lặng trong chốc lát, dứt khoát kết thúc chủ đề này — điều này khiến Sasuke không khỏi nhìn cậu nhiều thêm một cái.

Biểu cảm bình tĩnh, có lẽ cũng không ngoài ý muốn mà nhận được câu trả lời này.

Là phản ứng rất lý trí, rất thành thục.

Nhưng không tránh khỏi quá mức ỷ lại vào Gojo Satoru.

Rất nhiều chú thuật sư Sasuke quen biết đều có thái độ này. Ngay cả người được coi là phản loạn như Zen'in Maki, khi đối mặt với kiểu lấy cớ có thể coi là hồ ngôn loạn ngữ như 'Có chút việc muốn xác nhận nên muốn tìm lý do đánh một trận với Sasuke' của Gojo Satoru cũng chỉ trợn trắng mắt, không có ý muốn truy vấn.

Tựa như đã cam chịu rằng chỉ cần là chuyện Gojo Satoru làm, bọn họ liền không cần lo lắng, không cần dò hỏi, cũng không thể nhúng tay.

Những người bên cạnh Gojo Satoru, dù là học sinh trẻ tuổi hay thuật sư thành niên, đều có thái độ thân thiện với Sasuke, Sasuke cũng không bất mãn với bản thân bọn họ, thậm chí có thể nói đã khoanh những người này vào trong phạm vi bảo hộ của mình, nhưng dù vậy, y vẫn cảm thấy hành vi này có chút hèn nhát.

Đại khái là vì bản thân y đã trải qua quá nhiều dối gạt dẫn đến hiện tại trong mắt y không chứa được một hạt cát, bị người ta gạt sẽ có cảm giác như bị vướng ngay cổ họng, cho nên mới chán ghét hành vi đến nỗ lực cũng không thử, trực tiếp từ bỏ việc tiếp tục tìm hiểu thế này.

“Cậu chỉ có câu hỏi này thôi sao?” Ngữ khí của Sasuke mang chút không vui mà chính y cũng không nhận thấy.

Nếu nói Gojo Satoru sẽ không gạt y, vậy chẳng lẽ chưa từng nghĩ vì sao Gojo Satoru lại làm vậy à?

Fushiguro Megumi sửng sốt, đại khái là không ngờ Sasuke sẽ đột nhiên vứt ra một câu hỏi.

“Nhưng là, nếu tôi biết thì chẳng những không thể giúp được cho Gojo-sensei, mà còn sẽ mang thêm phiền toái cho thầy ấy.” Cậu rũ mắt, giọng nghe có chút thất bại.



Cho nên cứ vậy mà từ bỏ?

Sasuke biểu tình lãnh đạm, khẳng định: “Tính cách sợ đầu sợ đuôi này của cậu thật sự dễ thêm phiền.*”

Y không biết Fushiguro Megumi đã trải qua cái gì mới luôn mang dáng vẻ bản thân là râu ria, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác.

Muốn biết thì hỏi, hỏi không ra thì nỗ lực mạnh lên, tự mình đi tra. Chỉ vì Gojo Satoru mạnh nhất nơi này mà cho rằng mình vĩnh viễn không thể vượt qua đối phương, ngoan ngoãn làm một học sinh tốt là đủ rồi, thật sự quá nhàm chán.

Gojo Satoru còn từng nói với y, hy vọng một ngày nào đó Fushiguro Megumi có thể trưởng thành đến mức sánh vai được với hắn.

Sasuke cảm thấy nếu cứ vậy mà tiếp diễn, kiếp sau hắn cũng không thấy được ngày này.

Cũng may là còn biết không cam lòng, nếu không y phải chia buồn với Gojo Satoru.

Fushiguro Megumi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Sasuke, vô cùng kinh ngạc vì lời nói gần như chỉ trích mình nghe được từ miệng đối phương.

Uchiha Sasuke chưa từng nói lời như vậy.

Y rất ít khi chỉ trích ai đó mà chỉ biết trực tiếp nói cho đối phương làm sai việc gì thế nào, thế nên từ trước tới giờ Fushiguro Megumi không cảm thấy đối phương độc miệng. Nếu thật sự muốn nói, mấy lời rác rưởi, mỗi câu đều nhằm vào bản thân người khác của Gojo Satoru mới làm người ta đau đầu hơn.

Cho nên trong mắt Uchiha-san, cậu là đang... sợ đầu sợ đuôi?

Rõ ràng cậu đã chuẩn bị kỹ trong lòng, lần nào cũng ôm tín niệm phải chết đi chiến đấu mà vẫn bị người ta nói 'sợ đầu sợ đuôi', rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?

Fushiguro Megumi đứng trước cửa phòng, tay cầm thẻ phòng, cánh tay treo túi giấy Kikusuian, mở miệng muốn nói gì đó rồi lại không biết nên hỏi gì: “Vì sao... anh lại nói vậy?”

Sasuke nhăn mày. Loại chuyện này phải giải thích thế nào?

Nói y nhìn thấy sau khi Gojo Satoru xuất hiện, Fushiguro Megumi đến công kích chính diện cũng không né tránh? Vì không có thủ tục nhập viện cần thiết nên ném vết thương của mình sang một bên? Rõ ràng biết Gojo Satoru sẽ không để ý cậu hỏi lại vẫn chỉ ở đây nói bóng nói gió?

Tính cách con người được cấu thành từng chút từng chút một trong đời sống thường nhật, không phải là thứ một hai câu có thể nói rõ ràng.

Ninja tóc đen đứng đối diện Fushiguro Megumi nhíu mi, hơi mất kiên nhẫn bỏ qua câu hroi của cậu, nói ngược lại một câu có chút không đầu không đuôi: “Anh ta chưa dạy cậu sao? Coi anh ta như 'mạnh nhất' thì đừng nói đến khả năng vượt qua, cả đời này cũng đừng mơ đến chuyện đuổi theo.”

So với việc ở đây bên thì rối rắm, bên thì làm một đứa trẻ ngoan, chi bằng tuỳ hứng một chút, dùng toàn lực nâng cao thực lực, khiến Gojo Satoru tự mình nói chuyện.

Còn về vấn đề tính cách đối phương—

Sasuke tự nghĩ, lời vừa rồi đã xem như khoa tay múa chân với tính cách của người khác***, mấy chuyện này vẫn nên do Gojo Satoru làm.

Y hôm nay làm giáo viên đủ rồi.

Sasuke duỗi tay cầm lấy túi giấy trong tay Fushiguro Megumi — đối phương còn đứng tại chỗ, biểu cảm hoảng hốt, ngắn gọn mà gật đầu với cậu, xoay người đi sâu vào trong hành lang.

_______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Mới vừa phát hiện mấy ngày trước mệt quá, xoá đề mục chương rồi... để 5-1 rồi sửa

Khách sạn Nhật Bản hầu như không cần giấy đặt phòng, ký tên là được. Người nước ngoài thì vẫn cần thị thực (visa).

Sasuke: Đại khái là có chút xíu bất bình cho Satoru?, cho nên nói chuyện rất nặng, Megumi còn chưa đến mức 'sợ đầu sợ đuôi'. Y cho rằng hành động của Fushiguro Megumi một mặt là vì tính cách, một mặt là lòng tin gần như mù quáng đối với Gojo Satoru, tin chắc rằng mình không thể đánh bại đối phương mà ra, cho nên cuối cùng vẫn chỉ nói ý thứ hai.

Megumi: So với Sasuke thì thật sự rất 'mềm'. Vẫn luôn dùng kính ngữ, sẽ cầu tình cho Itadori, trong manga rất kiên nhẫn, tính tình cũng rất tốt, còn nói 'ông mặt trời'. Hai người thật ra hoàn toàn không giống nhau.

_______________________

Chú thích của editor:

**: Mình toàn thấy người ta dùng 'check in khách sạn', 'check out khách sạn', ngay cả khi nói chuyện tiếng Việt luôn, nếu bạn nào có từ nào thuần việt thì mình xin đón nhận ạ

***: QT là 'đối người khác tính cách khoa tay múa chân', mình nghĩ câu này có nghĩa là phỏng đoán/phân tích tính cách người khác, ý em ta là kiểu chuyện phụ đạo tâm lý, lý giải tâm tình Fushiguro Megumi vẫn nên để Gojo Satoru làm sẽ tốt hơn

Chương sau hai người ngủ cùng nhau đó ;) (Nằm cùng một cái giường), bạn nào hóng không nè:))))
Chương trước Chương tiếp